Vô Củ

Chương 108: Cơm cuộn trứng

Ngô Củ bình tĩnh. Rất nhiều người lại không tin. Tề Hầu thấy Nhị ca bộ dạng như vậy, sớm hiểu cách làm người của đối phương, nếu như không hoàn toàn chắc chắn, tuyệt đối sẽ không khoe khoang khoác lác. Tề Hầu liền cười nói:

"Ồ? Vậy thì Cô đợi nghe Nhị ca nói?"

Ngô Củ chắp tay nói:

"Quân thượng, Củ cả gan muốn xin Quân thượng một điều kiện."

Lời vừa nói ra, Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng nhìn thẳng Ngô Củ.

Bởi vì Tề Hầu đã cho làm Đại Tư Nông, Công tử Củ còn muốn đòi điều kiện. Bất kể là không có tài, đây cũng quá cậy tài khinh người. Còn chưa có lên làm Đại Tư Nông, đã lên tiếng đòi điều kiện!

Tề Hầu không tức giận, cười nói:

"Nhị ca đừng ngại, nói nghe một chút."

Ngô Củ cung kính chắp tay nói:

"Thỉnh Quân thượng cho Củ mượn một ngàn Hổ Bí Quân."

Lời vừa nói ra, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán. Hổ Bí Quân chính là binh lính hộ vệ Tề cung, đều là thân tín trong thân tín. Công tử Củ vừa mở miệng liền muốn nhiều Hổ Bí Quân như vậy, không biết còn tưởng rằng muốn tạo phản.

Tề Hầu nhíu mày, cười nói:

"Được, Nhị ca cứ mượn đi dùng."

Tề Hầu cả lý do cũng không hỏi, còn cười híp mắt đáp ứng. Quần thần đều kinh ngạc, Cao Hề vội vã chắp tay nói:

"Quân thượng, Hề cả gan xin hỏi Công tử dùng số Hổ Bí Quân đó cho việc gì?"

Ngô Củ cười cười, trên mặt có chút thần bí, chỉ nói ba chữ.

"Chuyển lương thực."

Mọi người một trận kinh ngạc, dồn dập nhìn về phía Ngô Củ. Ngô Củ cảm thấy được khϊếp sợ cùng nghi hoặc trong ánh mắt mọi người.

Thật quá thú vị!

Ngô Củ đời trước cũng coi như là "người lãnh đạo", bất quá cũng không phải lãnh đạo đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ trên chiến trường, mà là trên thương trường người lừa ta gạt.

Kỳ thực Ngô Củ rất vui mừng vì mình đi tới thời kỳ đầu Xuân Thu. Dù sao thời đại này cũng không như thời Chiến Quốc mấy trăm năm sau. Thời Xuân Thu lễ nghĩa làm đầu. Tuy rằng lễ nghĩa đã tan vỡ, thế nhưng các nước còn lấy lễ nghĩa ra nói, tất nhiên phải vâng theo lễ nghĩa.

Vâng theo lễ nghĩa, người thời đại này bất kể là đánh trận hay là kinh thương, không có như người hiện đại "nham hiểm".

Chỉ nói đánh trận thôi, thời đại này vẫn chưa có đánh lén. Như Lỗ Công bắt cóc Công tử Củ vừa bị truyền ra, quả thực chính là hành vi vô liêm sỉ bỉ ổi. Mà trên chiến trường địa điểm đánh trận cũng ở nơi hẹn định, khi đánh là đánh chính diện, không thể bắt tù binh già cả tóc bạc trắng. Nếu tù binh có người già tóc bạc, nhất định phải thả bọn họ về nhà dưỡng lão. Khi truy kích một tù binh chỉ có thể theo xa nhất mấy trăm bước, không thể quá dồn ép.

Lễ nghĩa giáo hóa giáo điều cứng nhắc nhiều vô cùng, cho nên thời đại này còn rất "cổ hủ", làm người tương đối quân tử. Cho nên Ngô Củ cảm thấy mặc dù thoạt nhìn bị áp lực đè nặng trên vai, thế nhưng hẳn là sẽ không rất khó khăn.

Mọi người kinh ngạc, Tề Hầu cười nói:

"Được, liền theo Nhị ca, một chốc gọi Trung lang tướng cùng Nhị ca đi chọn một ngàn binh mã. Hôm nay hạ triều xong, đến ngày mai trước vào triều, một ngàn binh mã này thuộc về Nhị ca điều khiển, người khác không được hỏi."

Hắn vừa nói như thế, mọi người đều cảm thấy Tề Hầu là thật sủng tín Công tử Củ. HunhHn786 Hộ vệ bên cạnh cũng điều cho Công tử Củ, lại là một ngàn người.

Tại thời Xuân Thu quốc gia nhỏ rất nhiều, được phong tước cũng hơn trăm, phân chia địa giới cũng nhỏ, một ngàn nhân mã không phải là số lượng ít. Nói thật, nếu tạo phản bức vua thoái vị gì đó số lượng này đã là đủ.

Tề Hầu không hỏi liền đem một ngàn binh mã cho Công tử Củ, đủ thấy có bao nhiêu sủng tín.

Quỳ trên mặt đất, Thẩm Hữu vẫn luôn không dám ngẩng đầu, yên lặng chảy mồ hôi lạnh. Trong lòng hắn biết mình này đã chọc nhằm chỗ. Hắn vốn định trừng phạt Công tử Củ. Dù sao trước đó Công tử Củ ỷ vào chính mình được sủng ái, không cho hắn mặt mũi, cũng không cho người khác đường sống, muốn độc sủng. Bây giờ chuyện xấu truyền ra, còn tưởng rằng có thể làm cho Công tử Củ khó coi. Kết quả Công tử Củ xác thực không bị ảnh hưởng, còn được chức quan to, một công việc béo bở đặt ở trên người. Còn không phải chậu đầy bát đầy sao?

Thế nhưng Thẩm Hữu không dám nói tiếp nữa, đàng hoàng quỳ trên mặt đất, cũng không nhấc đầu quá mức.

Ngô Củ chắp tay nói:

"Tạ ơn Quân thượng."

Tề Hầu cười nói:

"Được rồi, vậy ngày mai lại thảo luận. Các vị khanh cũng đừng quên đến Lộ Tẩm cung nhìn Nhị ca làm thế nào có lương bổng hành quân."

Tất cả mọi người hơi nghi hoặc một chút, vội vã chắp tay đáp lời.

Tề Hầu nói:

"Nếu như không xong rồi, liền tan triều thôi."

Hắn nói, mọi người hành lễ. Chờ Tề Hầu đi vào trong điện, lúc này mọi người mới dồn dập ra khỏi Lộ Tẩm cung.

Ngô Củ lập tức quay người phải ra khỏi đại điện. Thời gian đã tương đối gấp gáp, không phải không có đủ lương thực, mà chuyển lương thực nhiều như vậy tìm 1,000 người đến thật sợ không đủ. Ngô Củ chỉ sợ thời gian không đủ chuyển lương thực, nhưng nếu mở miệng mượn mấy ngàn người, e sợ người khác còn tưởng rằng mình muốn tạo phản đó.

Ngô Củ bước nhanh ra đại điện, muốn xuất cung đi đến quán ăn nhỏ, vào lúc này liền nghe có người sau lưng gọi mình. Ngô Củ còn tưởng rằng là người quen, kết quả là người không quen thuộc lắm. Chính là người vừa mới rồi trên điện đưa ra thử thách cho Ngô Củ, Thương Dung HunhHn786.

Thương Dung hai mươi mấy tuổi, gần ba mươi tuổi, ở trong triều thần cũng xem như là người trẻ. Thương Dung chính là quan can gián, cũng không phải như sư phó của hắn. Thương Dung thông minh có tài hoa, hơn nữa nói thẳng dám khuyên can, cho nên mới có thể làm quan khuyên can.

Thương Dung từ phía sau đi tới, chắp tay nói:

"Công tử, Dung mới trên điện thất lễ, kính xin công tử thứ lỗi."

Ngô Củ xua tay cười nói:

"Thương đại phu đưa ra một điều kiện đơn giản. Củ còn cần cảm ơn Thương đại phu đây."

Thương Dung sững sờ. Hắn đích xác cũng không cay nghiệt làm khó dễ. Thế nhưng thử thách này xác thực cũng không dễ dàng. Không nghĩ tới Ngô Củ căn bản không muốn nhiều thời gian như vậy, chỉ muốn một ngày là đủ rồi.

Thương Dung thấy Ngô Củ đầy mặt ý cười, nhanh chóng chắp tay nói:

"Công tử thật là đại nhân đại lượng, Thương Dung bội phục."

Ngô Củ cũng chắp tay một chút, nói:

"Thương đại phu cũng là vì quốc gia cúc cung tận tụy, cũng không ác ý. Nếu có thì giờ rãnh, ngày khác Củ nhất định phải mời Thương đại phu uống chén rượu. Hôm nay thật sự không đúng dịp, Củ phải bận rộn thử thách. Ngày khác xin Thương đại phu nhất định phải nể nang mặt mũi."

Thương Dung cười rộ lên khá là nhã nhặn, một mực cung kính nói:

"Vâng, Công tử xin đi thong thả."

Ngô Củ chắp tay nói:

"Hẹn gặp lại, Thương đại phu."

Nói xong, Ngô Củ đi nhanh về phía trước. Sớm có người đã đi báo cho Trung lang tướng Hổ Tử. Hổ Tử vội vã đi tìm Ngô Củ, hai người gặp giữa đường. Hổ Tử vừa thấy Ngô Củ, kinh ngạc nói:

"Công tử, ngài sao có thể nói gấp như vậy? Trong vòng một ngày thật có thể thu đủ lương thực?"

Ngô Củ cười xua tay nói:

"Hổ Tử, ngươi chỉ cần cho ta mượn người là được rồi."

Hổ Tử liền vội vàng gật đầu, chỉ lo thời gian không đủ, nói:

"Có yêu cầu gì? Hay là Công tử tự mình điểm binh?"

Ngô Củ nói:

"Không yêu cầu gì, chỉ là muốn cao to khỏe mạnh, có sức lực."

Hổ Tử đầu óc mơ hồ.

Cao to khỏe mạnh có sức lực? Nghe như muốn đi chuyển gạch!

Hắn vội vàng nói:

"Được được được, ta ngay lập tức liền đi điểm binh, giữa trưa binh mã liền có thể điểm chỉnh tề."

Ngô Củ nói:

"Không cần báo cáo, giữa trưa cho bọn họ tập hợp tại cửa cung được rồi."

"Vâng, Công tử."

Hổ Tử lập tức quay đầu lại liền đi, vội vàng đi điểm binh.

Ngô Củ nhìn bóng lưng Hổ Tử, sờ sờ cằm, nghĩ thầm.

Có vợ chính là không giống như trước!

Trước đây Hổ Tử lôi thôi lếch thếch, là một Trung lang tướng chỉ có tài hoa, không có hình tượng. Tất nhiên sẽ bị người khác trêu chọc cười cợt. Bây giờ râu rậm cắt sửa gọn gàng. Một thân áo giáp chỉnh tề. Mặt cũng tẩy rửa khá là sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt đẹp trai. Dáng cao to cả người khí vũ hiên ngang, đặc biệt có phong độ.

Đây tất nhiên đều là công lao của Quy cơ Đào Hoa phu nhân. Hổ Tử cưới nàng, cảm giác là cưới đúng người.

Ngô Củ trong lòng sinh ước ao mình cũng có hiền thê trong nhà.

Bất quá nghĩ lại chính mình đời trước chưa từng yêu, đời này lần đầu rung động lại là một nam nhân. Chẳng lẽ mình trời sanh là cong? Vậy thì không nên làm hại con gái nhà người ta!

Ngô Củ nghĩ như thế, lắc lắc đầu, nhanh chóng đi đến cửa cung, trước tiên phải đi một chuyến đến quán ăn nhỏ mới được.

Ngô Củ đi tới quán ăn nhỏ bàn bạc cùng quản sự chuyện lương thực. Bàn xong nhìn thấy đến giữa trưa còn có chút thời gian, Ngô Củ liền không có lập tức trở về cung, mà lưu lại trong quán xem xét thực đơn.

Bánh rán, mì vằn thắn đã bị rất nhiều cửa hàng bắt chước. Từ khi Ngô Củ mở tiệm, ở Lâm Truy thành tiệm ăn phảng phất mọc lên như nấm, tất cả đều là noi theo quán ăn nhỏ của Ngô Củ. Lâm Truy thành dĩ nhiên ngày càng nhiều hàng quán.

Bất quá Ngô Củ một chút cũng không khổ não. Bởi vì trong lòng trong đầu còn có rất nhiều món chưa lấy ra. Tựa hồ không thể dùng hết một ngày, cho nên căn bản không cần thiết khổ não bị người khác cạnh tranh làm ăn.

Ngô Củ tiến vào bếp, suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến mộng đẹp sáng hôm nay. Ngô Củ chính là lười biếng trên giường, ôm chăn nằm mơ ăn cơm chiên cuộn trứng. Thơm thơm giòn giòn nóng hổi mùi hương lan tỏa khắp nơi. Bên ngoài là lớp trứng màu vàng óng, bên trong là cơm xen lẫn đủ loại rau củ thịt, phảng phất là một đống châu báu ngọc thạch "lộc cộc" lăn ra. Màu sắc thật khiến người ta yêu thích.

Trong mộng, Ngô Củ đang múc muỗng cơm chiên cuộn trứng đưa đến miệng. Kết quả bị Tề Hầu phái tự nhận đến gào cho tỉnh, dọa nhảy dựng một cái. Món ngon trước mặt lại bị "gậy đánh uyên ương". Đôi với kẻ tham ăn mà nói chuyện này rất là tàn nhẫn.

Vì vậy Ngô Củ có điểm nhớ mãi không quên. Vừa vặn món này đơn giản dễ dàng làm, cũng không cần nguyên liệu đặc thù. Hơn nữa có thể thay đổi khẩu vị nhiều kiểu nhiều loại, vừa vặn thích hợp cho quán ăn bán. Ngô Củ liền tập hợp nhóm thiện phu, bắt đầu dạy bọn họ làm món.

Nhóm thiện phu thích nhất là thời khắc này. Bởi vì người khác nấu ăn đều là lén lén lút lút, không muốn để cho học trộm. Mà Công tử Củ không phải, có cái bí quyết gì đều nói cho bọn họ biết, có món mới cũng dạy cho bọn họ làm. Tay dắt tay dạy bọn họ làm, e sợ nói không tỉ mỉ.

Nhóm thiện phu sống bằng nghề nấu ăn. Công tử Củ không chỉ là cung cấp chỗ ăn chỗ ngủ trả lương thực, còn dạy bọn họ tay nghề. Người hào phóng như vậy, làm sao có thể không kính yêu chứ?

Ngô Củ bận một hồi cũng hoàn thành món cơm chiên cuộn trứng cực kỳ ngon lành, đặt tên là Kim Ngọc Mãn Đường.

Nhìn thấy đã giữa trưa, Ngô Củ cả bữa trưa cũng không kịp ăn, vội vội vàng vàng chạy về Tề cung. Đến cửa, quả nhiên thấy rất nhiều người, phảng phất là đại nhân vật nào phải ra khỏi thành.

Hổ Tử một thân áo giáp, đã sớm đứng ở bên cạnh chờ đợi, một mặt lo lắng chờ Ngô Củ đến. Nhìn thấy Ngô Củ, hắn lập tức cao hứng đi tới, chắp tay nói:

"Công tử, đều chuẩn bị xong!"

Hổ Tử một mặt nóng lòng muốn thử. Ngô Củ nhìn vẻ mặt của hắn, cảm giác Hổ Tử vừa tìm lại được loại kɧoáı ©ảʍ chiếm núi làm vua...

Ngô Củ cưỡi Củ Mặc, mang theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn hướng đến quán ăn nhỏ.

Bây giờ là thời điểm người đông như mắc cửi. Thật nhiều người đang xếp hàng lấy số. Dù sao ở niên đại này quán ăn rất ít, Ngô Củ dĩ nhiên biến thành đầu rồng lũng đoạn ngành nghề. Mà ở niên đại này không thiếu các quý tộc cùng thân hào, đã như thế còn có quý tộc thân hào các quốc gia khác chạy tới ăn. Có thể đủ chỗ sao?

Một ngàn binh sĩ leng keng đến cửa quán, khiến những quý tộc thân hào còn tưởng rằng chính mình làm sai chuyện gì, phải bị bắt. Kết quả Ngô Củ dẫn binh sĩ đến cửa sau tiến vào đại viện, hạ lệnh một tiếng, bắt đầu chuyển lương thực...

Ngô Củ bận cả ngày, qua bữa tối mới xem như xong, vội vã trở về cung, tiến vào phòng mệt mỏi đau lưng nhức eo.

Bữa trưa không kịp ăn, bữa tối cũng qua, Yến Nga đã hâm nóng cơm chờ Ngô Củ trở về. Ngô Củ trở về nghỉ ngơi một chốc, lúc này mới dùng cơm.

Ngô Củ nghĩ thầm.

Thật sự không nên khoe khoang khoác lác, khiến mệt muốn chết. Không nghĩ tới lương thực nhiều như vậy!

Ngô Củ ăn xong, liền tắm rửa đi ngủ, chuẩn bị sáng sớm ngày mai vào triều. Ngô Củ cảm giác mình còn chưa ngủ bao lâu, liền nghe Tử Thanh gọi.

"Công tử sáng rồi, nên dậy đi vào triều."

Ngô Củ nhíu nhíu mày, cảm giác mình còn chưa ngủ bao lâu. Căn bản không nhớ gì, đem mình cuộn lại như bánh chưng, dùng sức rút vào trong chăn.

Tử Thanh sắc mặt xanh mét, cũng không dám đi đào chăn. Yến Nga từ bên ngoài đi vào, liền thấy Tử Thanh trừng mắt, cười ôm bụng. Tử Thanh bất đắc dĩ nói:

"Đừng cười, mau tới gọi Công tử dậy."

Ngô Củ chưa bao giờ dậy sớm như thế, bởi vì không vào triều.

Hôm nay là cuối xuân đầu hạ, trời rất mau sáng. Cổ nhân có thói quen mặt trời lặn thì ngủ mặt trời mọc thì làm, cho nên mùa hè vào triều cũng sớm hơn. Trời tờ mờ sáng, Ngô Củ phải rời giường rửa mặt, chuẩn bị vào triều.

Ngô Củ thật không có quen dậy quá sớm như vậy, ôm chăn chơi xấu. Yến Nga vừa mới bắt đầu còn cười, sau đó nhìn thời gian không còn kịp rồi, vội vã đào người ra.

Ngô Củ bị bọn họ huyên náo dĩ nhiên tỉnh rồi. Vừa nhìn canh giờ, dường như muốn không kịp, vội vàng rửa mặt thay y phục, cả ăn lót dạ cũng không có, vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng. Yến Nga ở phía sau đuổi theo gọi:

"Công tử! Công tử! Mũ còn chưa đội!"

Ngô Củ bị kêu bất đắc dĩ, nhanh chóng chạy lại đem mũ đội lên, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy hướng Lộ Tẩm cung, trong đầu nghĩ.

Làm Đế vương thời cổ đại cũng không dễ dàng, sớm như vậy liền phải dậy vào triều. Nếu không vào triều, quần thần còn có ý kiến, cảm thấy người lãnh đạo không đủ cần cù!

Bởi vì Ngô Củ thức dậy quá muộn, cho nên cũng không muốn khoan thai đến chậm. Kết quả cuối cùng là chúng thần đều đã vào Lộ Tẩm cung ngồi xong, chỉ còn thiếu Tề Hầu chưa có tới, nhưng mà Công tử Củ cũng chưa có tới.

Hôm nay sân trước đại điện rộng lớn của Lộ Tẩm được bao phủ bởi ánh nắng sáng ấm áp, lại có chút khác biệt. Bất đồng chính là thời điểm chúng thần đi đến Lộ Tẩm cung đều sẽ phát ra âm thanh.

"Ôi!!!"

Âm thanh hô ra đồng thời mở to hai mắt, cắn chặt hàm răng.

Chỉ vì ở cửa Lộ Tẩm cung liên miên trùng điệp lương thực. Màu vàng rực rỡ của lương thực càng phát sáng dưới nắng chiếu rọi xuống, gần như tỏa hào quang, càng tăng thêm vẻ nguy nga cho Lộ Tẩm cung.

Những núi lương thực cao hơn đầu người, kéo dài không ngừng, liên miên trùng điệp, tựa hồ căn bản không nhìn thấy cuối.

Mỗi người đi vào đều hô "ôi!!", sau đó một đường quay đầu nhìn núi lương thực, đầy mặt kinh ngạc tiêu sái tiến vào Lộ Tẩm cung.

Thời điểm Ngô Củ đi đến Lộ Tẩm cung, dáng vẻ có chút vội vã. Vừa tiến vào hết thảy ánh mắt đều tụ lại trên người Ngô Củ. Ngô Củ còn tưởng rằng chính mình chỉ mặc áσ ɭóŧ liền chạy ra khỏi cửa, nhanh chóng cúi đầu nhìn mình một chút.

Đã chỉnh tề, không có bất kỳ chỗ nào không ổn!

Lúc này Ngô Củ mới nhẹ nhàng phủi áo một chút, chậm rãi đi vào.

Có chuyện tốt dĩ nhiên có người nịnh bợ đứng lên đối với Ngô Củ chắp tay nói:

"Công tử!"

Có người mở đầu, rất nhiều người cũng xông lại nịnh bợ Ngô Củ. Ngô Củ cảm thấy được chỉ là ngắn ngủi một ngày, rất nhiều người trước sau phản ứng đều chênh lệch rất lớn.

Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng cũng tới. Hai người đứng đầu Thượng đại phu, nhìn cửa điện chập trùng liên miên lương thực đều có chút trầm tư.

Rất nhanh Tề Hầu cũng tới. Hắn đã sớm biết ngoài điện chất đầy lương thực. Ngày hôm qua đã có người thông báo cho hắn. Dù sao Lộ Tẩm cung liền với tiểu tẩm cung, có người ở trước cửa tẩm điện của hắn chất nhiều đồ như vậy, Tề Hầu khẳng định đã sớm biết.

Tề Hầu hôm nay tâm tình không tệ, cười híp mắt đi tới nói:

"Các vị khanh gia, không cần đa lễ."

Hắn nói xong ngồi xuống, nhìn các vị Khanh đại phu phía dưới, cười híp mắt nói:

"Hôm nay vốn không có gì thảo luận, thế nhưng phải thảo luận một việc, chính là về Đại Tư Nông."

Hắn nói, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Củ.

"Nhị ca, ngươi nên trình bày với các vị ở đây?"

Ngô Củ chắp tay nói:

"Vâng, Quân thượng."

Ngô Củ cười xoay người lại, đối mặt quần thần chắp tay, đúng mực nói:

"Dựa theo tiêu đề khảo nghiệm ngày hôm qua, Củ cần trù bị một tháng quân lương cùng lương thảo để phạt Toại quốc."

Nói đến đây, Ngô Củ mở tay áo bào màu trắng, đưa tay ra nói:

"Mời các vị đại phu xem, bên này chính là lương thực Củ chuẩn bị. Dựa theo tính toán 10 người lính, một ngày tiêu hao 1 hộc lương thực. 10.000 binh lính mỗi ngày tiêu hao 1000 hộc lương thực. Một tháng hành quân chi tiêu chính là 30.000 hộc lương thực. Ngoài điện chính là số lượng Củ đã chuẩn bị, chỉ nhiều hơn chứ không ít. Mời các vị Khanh đại phu kiểm tra danh sách."

Ở cổ đại lương thực đo lường bằng đấu, hộc, thạch, cũng không có đơn vị đo trọng lượng như rất nhiều người tưởng tượng, bất quá cũng có thể quy đổi.

10 người lính một ngày tiêu hao 1 hộc lương thực, kỳ thực thì tương đương với mỗi người lính cần 8 cân lương thực.

8 cân, con số này có thể là phi thường xa xỉ. Tuy rằng cổ đại hành quân đánh trận, các binh sĩ căn bản không có thịt cùng đồ ăn kèm, chỉ có thể dựa vào lương thực lót dạ. Thế nhưng mỗi ngày 8 cân lương thực tuyệt đối ăn no còn có dư.

Ngô Củ cho con số này, tuyệt đối cũng không phải là gian thương, là tính toán đâu ra đấy.

1 người lính mỗi ngày 8 cân lương thực. 10.000 binh lính chính là 80.000 cân lương thực. 30 ngày chính là 2.400.000 cân lương thực, như vậy sẽ ra số lượng chồng chất ở trước mắt. Chúng thần làm sao có thể không kinh sợ đây? Số lương thực này làm sao có thể không đồ sộ chứ?

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn lương thực như dãy núi. Thẩm Hữu trừng muốn rớt tròng mắt.

Không chỉ như vậy, Ngô Củ còn phất phất tay, rất nhanh có binh sĩ lên điện. Mỗi người trong tay đều ôm một hộp gỗ. Sau khi bọn họ đi vào liên tiếp "ầm ầm ầm ầm" vài tiếng, đem hộp nặng để dưới đất.

Ngô Củ vung tay, binh lính nghiêm chỉnh như một.

"Rắc rắc!"

Từng cái hộp mở ra, phút chốc chúng thần liền hít một hơi.

"Ôi!!!"

Trong hộp là Tề đao, loại tiền lưu thông ở Tề quốc. Tuy rằng thời đại này bách tính còn chưa thông dụng lưu hành tiền tệ, thế nhưng giữa quý tộc đã lưu hành. Dù sao loại tiền đao này có thể dễ dàng cất giữ và trao đổi trực tiếp hơn lương thực.

Nhiều Tề đao bày ở trước mắt, mọi người suýt nữa rơi hết tròng mât.

Cao Hề và Quốc Ý Trọng đều là Thượng khanh, phải nói ở Tề quốc địa vị bọn họ tôn quý nhất, thế nhưng hôm nay cũng là mở mang tầm mắt. Mặc dù nói tài sản bằng cả quốc gia là khoa trương một chút, thế nhưng Công tử Củ đúng là thân hào ẩn mình, ngày thường không lộ ra ngoài, không nghĩ tới đã giàu như vậy.

Tề Hầu cười vỗ tay.

"Bốp bốp bốp"

Âm thanh vang dội, hắn cười vang nói:

"Tốt, tốt, trong vòng một ngày, Nhị ca thật sự có đủ lương thực lương bổng một tháng hành quân đánh trận. Quả nhiên là mở mang tầm mắt. Cô cảm thấy đem chức Đại Tư Nông giao cho Nhị ca rất yên tâm."

Tuy rằng Ngô Củ bỏ ra nhiều tài phú đập xuống giữa đầu, khiến mọi người giật mình, nhưng có người tin phục, có người càng ngày càng không phục. Một đại phu đứng ra, nói:

"Quân thượng, Công tử Củ là một Công tử, cũng không có quan chức, cũng không lương bổng, làm sao có thể một ngày lấy ra nhiều tiền và lương thực như vậy. Tất nhiên là tiền tài bất nghĩa, kính xin Quân thượng minh xét!"

Ngô Củ vừa nghe cảm thấy.

Quả nhiên là làm thế nào cũng có người ngứa mắt. Vừa mới bắt đầu rêu rao phải có bản lĩnh trù bị lương thực a. Nhìn thấy trong vòng một ngày thật sự chuẩn bị xong, lại bắt đầu kêu gào tuyệt đối là giả, nhất định là tham mới có!

Ngô Củ thường thấy chuyện như vậy, cười cười, chắp tay nói:

"Vị đại phu này nói sai rồi. Lương thực cùng tiền tài đều là Củ nhọc nhằn khổ sở kiếm được. Trong thành Củ có mở một quán ăn nhỏ, mỗi ngày thu chi đều có ghi chép rõ ràng tỉ mỉ. Nếu như các vị đại phu không tin, đều có thể phái người đi thăm dò, xem Củ đến cùng có làm ăn trái pháp luật, lấy tiền tài bất nghĩa hay không?"

Tề Hầu sắc mặt khá là khó coi, chậm rãi đứng lên, quét mắt nhìn mọi người một cái, nói:

"Hôm qua trên điện đã nói thỏa đáng. Trước mặt văn võ bá quan, Cô chính miệng đồng ý, nếu Nhị ca trong vòng một ngày có thể xoay xở đủ quân lương, vậy liền để hắn làm Đại Tư Nông. Nhất ngôn cửu đỉnh không thể thay đổi, há để thiên hạ chê cười. Bất quá bây giờ có người không phục..."

Hắn nói, chậm rãi đi xuống bậc thang, đến trước mấy cái hộp gỗ. Hắn hơi cúi người xuống, đưa tay vào trong nắm lên một lượng lớn Tề đao, sau đó chậm rãi thả rơi vào trong rương.

"Leng keng leng keng leng keng"

Âm thanh trong trẻo vang lên. Cùng âm thanh trong trẻo là tiếng cười Tề Hầu. Hắn vừa cười vừa nói:

"Vậy được rồi, đơn giản. Nếu có người cũng có thể lấy ra nhiều lương thực cùng tiền tài như thế này, vị trí Đại Tư Nông do người đó làm!"

Tề Hầu vừa nói, những người khác đều dồn dập nhìn nhau bắt đầu nghị luận. Tề Hầu quét mắt nhìn mọi người. Người vừa mới nghi ngờ cũng yên lặng chạy về chỗ ngồi, cúi đầu ngồi xuống, không nói câu nào. Dù sao không phải ai cũng có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

Tề Hầu cười một tiếng, nói:

"Cô cũng không phải là dùng tiền tài để cân nhắc sự trung tâm, dù sao có người thanh liêm, cũng không dư thừa lương thực cùng tiền tài. Thế nhưng các vị khanh tỉ mỉ suy nghĩ một chút xem. Nếu như một người có tài sản hơn một quốc gia, thời điểm quốc gia gặp nạn, không do dự lấy ra tiền tài và 30.000 hộc lương thực quyên tặng quốc khố. Vậy người này không phải trung thần sao? Cô không nên trọng dụng sao?"

Tề Hầu nói xong, tất cả mọi người im lặng. Tề Hầu lại cười một tiếng, quét mắt nhìn mọi người. Không một người nói chuyện, Tề Hầu liền xoay người lại, vung tay áo, nhanh chóng đi về chỗ ngồi. Mở tay áo bào, ngồi xuống, hắn cao giọng nói:

"Truyền chiếu, phong Lữ Củ làm Đại Tư Nông Tề quốc, chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại điển sắc phong."

Tề Hầu vừa dứt lời, mọi người lập tức quỳ trên mặt đất, hô:

"Quân thượng anh minh!"

Ngô Củ thấy mọi người đều quỳ xuống, lúc này mới chắp tay nói:

"Tạ ơn Quân thượng tín nhiệm."

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca có tài hoa, Cô tin tưởng Nhị ca có thể đảm nhiệm được chức vụ Đại Tư Nông này. Hơn nữa sẽ cho Cô kinh hỉ, đúng không?"

Ngô Củ nói:

"Củ nhất định sẽ không nhục mệnh."

Tề Hầu cười nói:

"Tốt, cứ như vậy đi, không việc tan triền."

Chúng thần lúc này làm lễ. Chờ Tề Hầu đi vào hậu điện, toàn bộ đều tán đi. Tan triều, rất nhiều quan chức chạy tới, chắp tay nói với Ngô Củ.

"Chúc mừng Đại Tư Nông."

Tiếng chúc mừng từng mảnh từng mảnh nối liền nhau, bất quá cũng có ước ao ghen tị. Thẩm Hữu cũng ở trong đó. Hắn vốn định mượn gió bẻ măng nịnh bợ Ngô Củ. Dù sao Đại Tư Nông là Thượng đại phu, mà Thẩm Hữu chỉ là Trung đại phu. Nhưng người tới chúc mừng quá nhiều, mà Ngô Củ cũng không để ý tới hắn. Thẩm Hữu mất mặt, hơi giận giữ đi mất.

Tuy rằng vẫn chưa có chính là sắc phong Đại Tư Nông, thế nhưng Ngô Củ không phải dân thường, bây giờ đã là Thượng đại phu. Có thể nói quả thực là một bước lên trời, hơn nữa còn nắm chặt kinh tế Tề quốc.

Ngô Củ muốn trở về, mà căn bản là không nhúc nhích được. Một nhóm người vây quanh.

Thật vất vả Ngô Củ mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đứng chờ ở trên đường trở về phòng.

Thiệu Hốt cười nói:

"Đại Tư Nông rất bận."

Ngô Củ nói:

"Thiệu sư phó chớ cười nhạo Củ."

Thiệu Hốt nói:

"Tại sao là cười nhạo Công tử chứ? Công tử bây giờ là Đại Tư Nông, địa vị cao, xem sắc mặt đám người kia thực sự là sảng khoái."

Đông Quách Nha bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói:

"Trung đại phu muốn cùng Công tử nói chuyện, vẫn là về phòng nói chuyện thôi."

Ngô Củ nói:

"Chính phải, về phòng nói chuyện thôi."

Mọi người tiến vào phòng, Tử Thanh cùng Yến Nga cũng đã nghe nói Công tử Củ một bước lên trời, làm Đại Tư Nông, ai cũng đều cao hứng. Yến Nga vội vã lấy ra trà hoa quả dâng cho mọi người.

Yến Nga nói:

"Chỉ có một việc khó khăn, về sau không thể gọi Công tử, phải gọi là gì?"

Yến Nga nói không có tâm, thế nhưng người nghe được có ý. Không thể gọi Công tử, là bởi vì thân phận Lữ Củ đã phơi bày, mọi người đều biết hắn cũng không phải là huyết mạch quý tộc Tề quốc, mà là một "nghiệt chủng".

Nghe câu này, Thiệu Hốt liếc mắt nhìn Ngô Củ. Đông Quách Nha thì lại liếc mắt nhìn Thiệu Hốt. Tử Thanh trách cứ liếc mắt nhìn Yến Nga. Yến Nga không biết mình nói sai cái gì.

Ngô Củ vẫn là cười híp mắt, nâng chung trà lên uống một hớp nước trà, thấm giọng một cái. Dù sao sáng sớm liền chạy tới Lộ Tẩm cung, cũng chưa kịp ăn uống, bây giờ đã khát muốn chết.

Miệng Ngô Củ đầy mùi thơm ngát của trà hoa quả, vừa thơm vừa ngọt, lúc này mới cười híp mắt nói:

"Thiệu sư phó, năm đó tiên Công mời ba vị sư phó phụ tá các Công tử. Thiệu sư phó chính là sư phó của Củ. Mà bây giờ Củ không phải là quý tộc Tề quốc, cũng không phải Công tử, Thiệu sư phó có đổi ý?"

Thiệu Hốt vừa nghe, cuối cùng đã rõ ràng Đông Quách Nha vì cái gì nhìn chính mình, liền vội vàng nói:

"Công tử, Thiệu Hốt cũng không phải là tiểu nhân chỉ thấy lợi. Nếu như bởi vì thân phận liền không nhìn người, lúc đó tại Thời Thủy sợ là sớm đã đầu phục, không phải sao?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Chính là vậy. Bất quá bây giờ kêu Công tử không thích hợp, chỉ trêu chọc người khác dèm pha."

Yến Nga nói:

"Vậy nên gọi sao?"

Ngô Củ suy nghĩ một chút, đột nhiên lộ ra một nụ cười rất giảo hoạt, nói:

"Há mồm ngậm miệng Đại Tư Nông, không êm tai, cũng không thân thiết. Như vậy đi, gọi là gia!"

Tất cả mọi người là một trận kỳ quái.

Đây là cách gọi gì?

Ngô Củ cười híp mắt.

Gọi như vậy cảm giác mình trở nên vừa khí thế vừa sang trọng hơn!

Tử Thanh nhìn nụ cười kia, luôn cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh. Hắn cảm giác cái chữ này không phải đơn giản như vậy, e rằng có trò lừa.

Mọi người đang thảo luận đề tài này, liền nghe có người gõ cửa. Tử Thanh đi mở cửa, nhìn thấy là tự nhân bên cạnh Tề Hầu.

Tự nhân cười tủm tỉm, một mặt khiêm tốn, phảng phất thái độ so với lúc trước càng tốt hơn.

"Đại Tư Nông, Quân thượng mời Đại Tư Nông."

Ngô Củ thấy kinh ngạc.

Mình còn chưa có ăn đâu. Tề Hầu sao gọi mình đi chứ? Mới vừa hạ triều mà!

Bất quá cũng không có cách nào, Ngô Củ nhanh chóng đứng lên, may mắn vẫn chưa thay đổi thường phục, liền nói:

"Đại nhân dẫn đường."

Tự nhân liền vội vàng nói:

"Không, không, tiểu thần làm sao dám xưng đại nhân, Đại Tư Nông khó xử tiểu thần."

Tự nhân vô cùng cung kính, dẫn Ngô Củ đến tiểu tẩm cung.

Thời điểm Ngô Củ đi vào, liền thấy Tề Hầu đã đổi hướng bào, mặc một thân xiêm y màu đen. Bởi vì thân nhiệt Tề Hầu vốn là rất cao, bây giờ còn là đầu hạ, khí trời có chút chuyển nóng, cho nên Tề Hầu đã sớm cởi bỏ áo choàng dày nặng.

Đặc biệt là lúc bình thường, Tề Hầu liền mặc lụa mỏng. Chất lụa mềm mại trơn trượt càng tôn lên thân thể cao to cường tráng của hắn.

Hắn ngồi tại chỗ ngồi, trong tay nâng một chén trà, đang híp mắt nhẹ nhàng thổi. Hơi nước mang theo mùi thơm ngọt bốc lên, làm ướt mi mắt Tề Hầu.

Ngô Củ phát hiện tóc Tề Hầu rất đen, lông mày rất rậm, cũng là vừa đen vừa dày. Ngay cả lông mi cũng là vừa đen vừa dài. Vốn là một gương mặt lạnh lẽo cứng rắn, cố tình lại đẹp vô cùng. Lông mi vẫn nghịch thiên như thế, nếu cong một chút e rằng có thể phóng điện.

Không, bây giờ cũng có thể phóng điện. Coi như lông mi Tề Hầu chẳng hề cong vểnh, hắn cũng đã phóng điện không ít!

"Làm sao vậy? Nhị ca nhìn Cô liền ngây dại?"

Ngô Củ đang quan sát tỉ mỉ Tề Hầu, kết quả là bị tiếng cười của hắn thức tỉnh, tâm lý sợ hết hồn.

Cái gì gọi là "liền"? Tại sao "liền"?

Ngô Củ nhanh chóng chắp tay nói:

"Củ bái kiến Quân thượng."

Tề Hầu cười cười, nói:

"Đại Tư Nông không cần đa lễ."

Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu đúng là thích ứng hoàn cảnh rất tốt, nhanh như vậy đã thích ứng xưng hô mới.

Tề Hầu cười nói:

"Mời ngồi."

Hắn nói, còn tự rót cho Ngô Củ một chén trà. Ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm chén trà, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Ngô Củ ngồi xuống trước mặt Tề Hầu, hai người ngồi mặt đối mặt, nói:

"Không biết Quân thượng tìm Củ lại đây là có dặn dò gì?"

Tề Hầu cười cười, đưa tay vén những sợi tóc tán xuống dưới. Hắn buổi sáng vào triều là vấn tóc, đem tất cả tóc đều buộc lại, bất quá lúc này đã xõa xuống.

Tề Hầu dù sao cũng là quý tộc, vẫn là chú ý dưỡng sinh. Hôm nay là cuối xuân, tuy rằng mùa xuân đã sắp qua đi, thế nhưng vẫn là mùa xuân, mùa xuân chú ý sinh sôi, có thể không vấn tóc cũng không cần vấn tóc.

Bây giờ Tề Hầu đem đầu tóc xõa xuống dưới, muộn tao đã tăng lũy thừa. Hắn còn đưa tay vuốt vuốt tóc ở trước ngực, khiến tim Ngô Củ nhảy một cái, nhanh chóng cúi đầu.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Hả? Nếu không dặn dò gì, không thể tìm Đại Tư Nông lại đây xúc tiến tình cảm sao?"

Mí mắt Ngô Củ giật lên, cảm giác Tề Hầu chơi xấu.

Tề Hầu cười híp mắt duỗi bàn tay tới, đột nhiên phủ lên mu bàn tay Ngô Củ đặt ở trên bàn. Ngô Củ sợ hết hồn, muốn đem tay của mình rút trở về. Tề Hầu ôn nhu nói.

"Nhị ca, bây giờ Cô cho ngươi quan chức, cho ngươi địa vị, thậm chí cho ngươi quyền lợi, chỉ thiếu binh quyền không có cho ngươi, vẫn không tính là là thật tâm sao? Nhị ca lẽ nào không cảm giác được?"

Ngô Củ cười cười, nói:

"Quân thượng, Củ nghe nói thời điểm quân vương yêu thích một người sẽ cảm thấy người đó làm cái gì cũng vừa mắt. Cũng sẽ cảm thấy người nhà người đó tài hoa, ủy thác trọng trách. Nhưng nếu người này thất sủng, quân vương sẽ cảm thấy người đó có đủ thói xấu tham hư vinh, cũng sẽ cảm thấy người nhà của người đó bình thường bỉ ổi."

Đừng nói Tề Hoàn Công, quân vương nào không phải như vậy. Hậu thế rất tôn trọng Tôn Vương Nhương Di, Hán Võ Đế chính là như vậy. Thời điểm yêu một cô gái, hận không thể móc tim móc phổi, thời điểm không yêu liền hận đến ngứa răng, hận đến diệt cửu tộc diệt toàn tộc. Tề Hầu sao không phải như thế. Đời trước hắn sủng ái Trịnh Cơ, cho nên cũng sủng ái Công tử Chiêu, muốn Công tử Chiêu làm Thái tử.

Tề Hầu nghe thế, sửng sốt một chút, lập tức ho khan một tiếng, cười nói:

"Thôi, hôm nay không cùng Nhị ca thảo luận vấn đề này. Vậy chúng ta nói một chút chuyện khác?"

Ngô Củ chắp tay nói:

"Thỉnh Quân thượng cho biết."

"Ừm..."

Tề Hầu cười híp mắt, phát ra một giọng mũi kéo dài, tựa hồ suy nghĩ muốn nói cái gì, lập tức cười nói:

"Việc này, còn có chút ngượng ngùng khi nói ra khỏi miệng."

Ngô Củ vừa nghe, trong lòng sinh kinh ngạc.

Chuyện gì có thể làm cho Tề Hầu thật không tiện nói ra khỏi miệng? Tề Hầu bây giờ da mặt so với tường thành còn dày hơn!

Ngô Củ liền vội vàng nói:

"Thỉnh Quân thượng nói ra, Củ rửa tai lắng nghe."

Tề Hầu cười ha ha, rất thẳng thắn nói:

"Nhị ca hôm qua chạy đến quán ăn, có phải làm một món tên là "Kim Ngọc Mãn Đường" hay không? Nhị ca thực là bất công, cũng bắt đầu buôn bán, lại không làm cho Cô ăn."

Mí mắt Ngô Củ giật hai cái. Liền nghe Tề Hầu nghiêm mặt lại một bộ khẩu khí làm nũng đến buồn nôn, tiếng nói ôn nhu trầm thấp.

"Ai nha, Nhị ca, Cô muốn ăn cái này. Nhị ca làm cho Cô ăn, được không?"

Tề Hầu lại bắt đầu dùng thế tiến công buồn nôn nổi da gà!

Ngô Củ run lên, ho khan một tiếng, liền vội vàng nói:

"Củ tuân mệnh..."

Nói xong, Ngô Củ vội vàng chạy ra khỏi tiểu tẩm cung, một đường chạy đến thiện phòng.

Không thể không nói, Tề Hầu thực sự là chiếm hết thiên thời địa lợi. Bộ dạng xuất chúng, tiếng nói cũng dễ nghe, còn quyền cao chức trọng. Trời cao thật hậu đãi hắn.

Ngô Củ nghe Tề Hầu "làm nũng", trong lòng nhảy dựng, nhịp tim tăng tốc, chỉ cảm thấy có điểm không tự nhiên, nhanh đi thiện phòng.

Công tử Củ đã lâu không vào thiện phòng. Dù sao từ khi làm đặc sứ đến hội chư hầu Bắc Hạnh, khoảng thời gian này Công tử Củ đều không đến thiện phòng. Hơn nữa đã biến thành Đại Tư Nông, mọi người còn tưởng rằng Công tử Củ sẽ không trở lại. Vừa thấy Công tử Củ, tất cả mọi người có chút giật mình. Nhóm thiện phu nhanh chóng chạy tới tụ tập một chỗ, líu ra líu ríu làm lễ.

Ngô Củ làm người ôn hòa, chưa bao giờ cùng người khác tính toán. Người không phạm ta, ta không phạm người, bởi vậy nhân duyên không tệ. Hơn nữa Ngô Củ rất hùng hồn dạy nghề cho nhóm thiện phu, cho nên được mọi người yêu thích.

Ngô Củ lần này tới lại muốn làm món cơm cuộn trứng, mọi người cũng có thể học hỏi.

Vì muốn nấu món cơm cuộn trứng, Ngô Củ lấy hai cái trứng gà thả ở trong tay ánh chừng một chút. Bất quá nghĩ lại, Tề Hầu sức ăn như trâu, Ngô Củ liền lấy thêm hai cái trứng gà, một tay hai trứng gà, tổng cộng bốn cái trứng gà. Ngô Củ nhìn trứng gà trong tay suy nghĩ một chút.

Bốn cái trứng gà vào bụng, Tề Hầu còn muốn ăn thêm, sẽ chết no hay là khó tiêu hóa?

Ngô Củ cầm trứng gà đi tới kệ bếp, bắt đầu chuẩn bị làm cơm.

Cơm này là cơm chiên, tất nhiên cần cơm nguội, hơn nữa cần hạt cơm rời rạc. Ngô Củ quay đầu nhìn lại, ánh mắt đột nhiên liền trở nên sáng ngời. Mọi người hơi kinh ngạc, phía sau lưng ớn lạnh.

Liền thấy ngày xưa là Công tử Củ, bây giờ Đại Tư Nông mỉm cười, hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm hủ cơm thừa, sờ sờ cằm của chính mình.

Tề Hầu xem như là tiết kiệm, thế nhưng trong cung mỗi ngày cũng đều có đồ ăn thừa cơm thừa. Đặc biệt là món chính, mỗi bữa cơm cũng phải có trên sáu món. Lượng cơm lớn, hơn nữa cũng ăn không hết, còn dư lại nhất định là nhiều.

Một hủ cơm thừa rất lớn. Ngô Củ đi tới cúi đầu hướng vào trong nhìn một chút, nụ cười càng rộng.

Cơm thừa rất phù hợp yêu cầu của Ngô Củ. Thứ nhất là hạt cơm tương đối rời rạc, dù sao cũng là cơm nguội, còn để cách đêm. Thứ hai là tiết kiệm thời gian, không cần vo gạo nấu cơm.

Ngô Củ cười híp mắt đem hủ cơm thừa ôm tới.

"Đùng!"

Hủ cơm thừa đặt ở trên bàn, sau đó Ngô Củ dùng một cái muỗng lớn múc cơm thừa ra cái tô ở bên cạnh.

Mọi người thấy động tác của Ngô Củ, không biết đang định làm gì.

Ngô Củ lấy ra rất nhiều cơm thừa. Suy nghĩ một chút về sức ăn của Tề Hầu, liền suy nghĩ tới bốn cái trứng gà, vì vậy liền múc thêm hai muỗng cơm.

Ngô Củ chuẩn bị cơm, dùng muỗng đè ép, đem cơm bị dính vào nhau tán ra một ít. Sau đó bắt đầu cắt nấm, măng, cùng một ít thịt, còn có mấy con tôm bóc vỏ. Tất cả đều cắt thành khối nhỏ, tìm đến nước tương và gia vị. Trong cung chính là không bao giờ thiếu các loại nước tương và gia vị nêm nếm, loại nào cũng đều có. Có thứ cũng dùng ướp thức ăn như nước tương, nhưng so với nước tương quý hơn nhiều.

Ngô Củ đem nguyên liệu đổ vào trong chảo xào, sau đó đổ cơm thừa vào, thêm gia vị. Cầm muỗng gỗ lớn dùng sức đảo đều, động tác hết sức đơn giản mạnh bạo.

Ngô Củ đem ống tay áo kéo lên. Bởi vì trước đó bị thương, vết thương trên cánh tay đã bóc vẩy ra, thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt. Khi vén tay áo lên có thể thấy một dấu vết uốn lượn trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn có chút chói mắt, khiến đau lòng người không thôi, còn có một loại vẻ đẹp yếu đuối.

Bất quá chỉ là vẻ đẹp yếu đuối. Ngô Củ ra sức trộn cơm, động tác kia khiến nhóm thiện phu còn tưởng rằng một phút chốc cơm này cho gà cho vịt ăn.

Ngô Củ thêm gia vị. Bởi vì cơm thừa màu sắc không có đẹp đẽ như cơm mới. Ngô Củ cố ý ở bên trong bỏ thêm một chút tương, sau đó liền bỏ thêm một chút dầu cải. Như vậy hạt cơm có một lớp màu vàng óng ánh bao phủ vô cùng xinh đẹp bắt mắt.

Lập tức Ngô Củ liền đem trứng gà đập vỡ. Bốn cái trứng gà bỏ chung vào nhau, đầy một bát to. Trứng gà được đánh lên.

"Xèo"

Trứng rót vào trong một cái chảo nóng, tráng rộng ra, làm thành một cái bánh lớn mỏng tròn. Đem cơm đã trải qua chế biến đổ vào cái bánh trứng vàng rực rỡ. Dùng đũa cuốn lại. Món cơm cuộn trứng cực lớn liền xong.

Ngô Củ đem cuộn cơm cực lớn ra, thả trên một cái mâm đồng thau. Sau đó dùng tương vẽ một cái mặt cười, liền đại công cáo thành.

Ngô Củ làm xong, vội vã nói người bưng cơm, liền đi hướng đến tiểu tẩm cung.

Ngô Củ vừa đi không bao lâu đã trở lại, Tề Hầu hơi kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã xong rồi. Hắn nào có biết Ngô Củ dùng chính là cơm thừa...

Ngô Củ vừa tiến vào, Tề Hầu liền ngửi thấy được mùi thơm nức nở. Tôm bóc vỏ, nấm, đậu, thịt trộn lẫn cùng nhau mùi thơm ngát không nói ra được là của hải sản tươi, hay là mùi nấm tươi mới.

Tề Hầu liền thấy một cái mâm đồng thau chứa một cuộn trứng vàng rực rỡ, mặt trên còn vẻ một cái mặt cười. Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Làm phiền Nhị ca. Nhị ca dùng cơm chưa? Cùng ngồi xuống ăn chung."

Ngô Củ vừa nghe, lúc này mới nhớ tới mình chưa ăn, bụng kêu "ùng ục". Tề Hầu sững sờ, lập tức cười ha ha lên, nói:

"Khổ cực Nhị ca, mau tới."

Tề Hầu cùng Ngô Củ liền mặt đối mặt ngồi xuống, chính giữa là cơm chiên cuộn bằng bốn cái trứng. Tề Hầu cầm muỗng chỉ vào khuôn mặt cười, nói:

"Khuôn mặt tươi cười này giống Nhị ca, rất dễ nhìn."

Ngô Củ cảm giác không chỉ là mí mắt giật, da mặt cũng giật.

Tề Hầu sao thấy được cái khuôn mặt tươi cười trừu tượng này giống như chính mình?

Tề Hầu còn nói:

"Chắc chắn Kim Ngọc Mãn Đường này cũng mỹ vị giống Nhị ca đây."

Tề Hầu nói, còn nhẹ nhàng liếʍ môi mình. Động tác kia thực sự ám muội. Ngô Củ vội vã cúi đầu, biết Tề Hầu luôn chăm chỉ không ngừng tán tỉnh mình.