Ngô Củ luôn cảm thấy Tề Hầu ăn thứ gì không tốt rồi. Không thì sao nói chuyện kỳ dị. Cũng không phải Ngô Củ sợ Tề Hầu làm mình ngã xuống, chỉ là sợ Tề Hầu lại nói lời kỳ quái. Vì vậy Ngô Củ nhanh chóng ngậm miệng, sáng suốt giả vờ cái gì cũng chưa nghe thấy, đàng hoàng vùi ở trong l*иg ngực Tề Hầu.
Nhưng hai tay chộp lấy cổ Tề Hầu, cái này Ngô Củ là thế nào cũng không làm được. Bởi vì động tác này thực kỳ quái, khó giải thích được, Ngô Củ cảm thấy đặc biệt buồn nôn.
Tề Hầu ôm Ngô Củ tiến vào tiểu tẩm cung, trực tiếp đi vào trong đặt ở trên giường, sau đó kéo chăn che lên. Tay hắn để ở trên trán Ngô Củ thử nhiệt độ, lập tức nói:
"Gọi y quan lại đây."
Tự nhân đáp một tiếng, nhanh đi gọi y quan.
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Quân thượng, Củ không sao, không cần gọi..."
Lời còn chưa nói hết, ngón tay trỏ của Tề Hầu liền để lên môi Ngô Củ. Bởi vì Ngô Củ đang nói chuyện, suýt nữa đem ngón tay trỏ ngậm vào trong miệng. Sợ hết hồn, Ngô Củ cũng im bặt.
Tề Hầu nở nụ cười, híp mắt nói:
"Suỵt... Nhị ca còn cùng Cô già mồm, hả?"
Đúng là quái a, Tề Hầu như là Tổng tài trong mấy phim thần tượng chăm sóc em gái nhỏ? Giọng mũi nặng như vậy...
Sắc mặt Ngô Củ phút chốc xanh, hơi hơi lắc đầu, để ngón tay Tề Hầu không đặt trên môi của mình. Thừa dịp xoay mặt nhanh chóng giơ tay lên xoa xoa miệng mình.
Tề Hầu ngồi ở bên cạnh giường, ngữ khí có chút xa xôi cười nói:
"Nhị ca bệnh lại đến mắng phủ đầu Cô một trận. Cô ngẫm lại... đây là chú ý của ai? Là chủ ý của Tào Mạt hỗn tiểu tử?"
Đôi mắt Ngô Củ xoay chuyển một chút.
Vừa mới rồi ở trước mặt Thẩm Hữu, thái độ Tề Hầu ám muội, ôn nhu như nước, xoay đầu lại là muốn "làm khó dễ".
Tuy rằng mắng Tề Hầu một trận cũng không phải là Tào Mạt ra chủ ý, bất quá quả thật là Tào Mạt tìm đến Công tử Củ. Dù sao Tào Mạt, Công Tôn Thấp Bằng, Vương tử Thành Phụ, Thạch Tốc cùng ý kiến, nhưng bốn người có bản chất khác nhau.
Thạch Tốc là thành thật. Hắn đáp ứng không nói, chính là nhận thức lý lẽ cứng nhắc, đánh chết cũng không nói. Hắn đương nhiên sẽ không tìm đến Công tử Củ nói việc Tề Hầu tấn công Vệ quốc.
Mà Vương tử Thành Phụ thì sao? Bởi vì vấn đề kế vị Chu Triều, Vương tử Thành Phụ chạy tới Tề quốc, được Tề quốc thu lưu. Cho nên Vương tử Thành Phụ mặc dù đối với Tề Hầu cũng không phải là trung thành tuyệt đối, thế nhưng đối với Tề quốc là trung thành tuyệt đối. Vì vậy lời Tề Hầu nói ra chính là thánh chỉ, nhất định sẽ không cãi lời. Tất nhiên Vương tử Thành Phụ cũng sẽ không đến tìm Công tử Củ.
Công Tôn Thấp Bằng thì không cần phải nói. Hắn là người thành thật nhận thức lý lẽ cứng nhắc. Thế nhưng hắn và Thạch Tốc không giống nhau. Bởi vì hai mươi năm đi theo Tề Hầu, Công Tôn Thấp Bằng luôn nghĩa khí, ngu trung, ẩn nhẫn. HunhHn786 Trong lòng hắn rất xoắn xuýt việc tấn công Vệ quốc, thế nhưng cũng nhất định sẽ không đi tìm Công tử Củ.
Tính ra cũng chỉ có Tào Mạt là khó giữ lời. Tào Mạt lúc đó tại Lương Phủ Sơn bắt Tề Hầu đốn củi còn rõ ràng trước mắt. Tuy rằng sau khi về đầu phục, Tào Mạt cũng cung cung kính kính, thế nhưng Tào Mạt vẫn có thể phá quán phá suất.
Tề Hầu vừa nghĩ liền hiểu là do ai. Hắn xa xôi cười nói:
"Tào Mạt kia là hỗn tiểu tử."
Ngô Củ nói:
"Là Củ tự mình nghe nói, kính xin Quân thượng không nên hiểu lầm Tào tướng quân."
Tề Hầu vừa nghe tỏ ra đã biết.
"Ồ? Thoạt nhìn Tào Mạt kia còn có mấy phần năng lực, Nhị ca che chở hắn sao? Ai nha... Cô cũng thật là chua xót đây."
Ngô Củ lại dùng một vẻ mặt ngớ ngẩn, trong âm thầm đánh giá Tề Hầu.
Không biết Tề Hầu đến cùng ăn phải thứ gì, nói chuyện rất không bình thường. Chua lòm, khiến người ta nổi da gà!
Mà bởi vì Tề Hầu hỉ nộ vô thường quen rồi, Ngô Củ không biết hắn câu nào là thật câu nào là đùa.
Tề Hầu cười nói:
"Thôi, Nhị ca nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai thảo luận. Cô sẽ tìm quần thần đến thảo luận chuyện đào kênh dẫn nước, Nhị ca hài lòng chưa?"
Ngô Củ nghe hắn nói không cảm thấy tốt. Một câu một chữ đều như bị tẩm vào dấm chua, làm cho cả người nổi đầy da gà. Bất quá Ngô Củ vẫn là chắp tay nói:
"Quân thượng anh minh."
Tề Hầu cười nói:
"Có hai hiền thần, Cô làm sao dám không anh minh. Hơi muốn tùy tâm sở dục một chút, liền bị Nhị ca mắng đến không tìm được hướng bắc. Có phải là thần tử không, ngươi nói xem, Nhị ca?"
Ngô Củ ho khan một tiếng, nhanh chóng chịu thua nói:
"Củ vừa mới nhất thời thất thố, thỉnh Quân thượng trách phạt."
Nói xong, Ngô Củ nhanh chóng muốn từ trên giường xuống quỳ trên đất. Tề Hầu vội vã ngăn cản, nâng đỡ cánh tay Ngô Củ. Hắn một lần nữa mang người lên trên giường, nói:
"Nhị ca làm cái gì vậy? Cô cũng không trách tội Nhị ca, chỉ là đang suy nghĩ..."
Tề Hầu cười híp mắt đưa tay cầm vài sợi tóc Ngô Củ, nhẹ nhàng vuốt ve, xa xôi nói:
"Chỉ là... Cô sống lâu như vậy, thật chưa từng nghe người khác khuyên can hùng hồn mạnh mẽ như thế."
Ngô Củ nghĩ thầm.
Nói tới nói lui, còn không phải trách mình nói chuyện quá khó nghe? Quanh co lòng vòng như vậy!
Ngô Củ lén lút lườm một cái, lập tức nói:
"Củ thất lễ."
Tề Hầu cười nói:
"Đã nói, Cô không có ý trách tội Nhị ca, không cần xin tội."
Bọn họ đang nói chuyện, y quan đã tiến vào. Đầu tiên là làm lễ với Tề Hầu cùng Công tử Củ, sau đó y quan xem mạch cho Công tử Củ.
Ngô Củ còn sốt nhẹ, y quan lại lần nữa khai đơn thuốc, tự nhân đi nấu thuốc.
Tề Hầu cũng không hề rời đi, tỉ mỉ hỏi tình huống cụ thể. Y quan trả lời cũng là nghìn bài một điệu, nói bởi vì Công tử Củ thân thể yếu kém, cho nên cần phải cẩn thận điều dưỡng, không chịu nổi phong hàn, hơn nữa không thể tức giận, không thể sốt ruột.
Nếu như nói nguyên nhân dẫn đến thân thể này yếu kém như vậy, phải nói từ thời điểm Công tử Củ cùng Công tử Tiểu Bạch tranh vị. Công tử Củ tức giận trực tiếp thổ huyết ở cổng Lâm Truy thành. Đây đều là công lao của Công Tôn Thấp Bằng.
Công Tôn Thấp Bằng ngăn cản không cho Công tử Củ vào Lâm Truy thành. Công tử Củ mắt thấy cách Hầu vị một bức tường mà không cách nào vào được, lại bị Công Tôn Thấp Bằng chế nhạo, nói hắn cả đời này hữu duyến vô phận với Hầu vị, tức giận thổ huyết.
Người khác cho là Công tử Củ thổ huyết hôn mê, nhưng thật ra là chết tươi rồi. Mà Ngô Củ chính là thế vào chỗ trống.
Công tử Củ tức chết rồi, Ngô Củ vào thân thể này còn tốt được sao?
Hơn nữa sau đó nhóm người hộ tống Công tử Củ nhanh chóng lui về Lỗ quốc, dọc theo đường đi xóc nảy mệt nhọc, cũng không có cách nào trị liệu, nguồn bệnh liền lưu lại. Về Lỗ quốc, Lỗ công cũng không còn ưa Công tử Củ, dù sao khi đó đã không thể cứu vãn. Tề quốc có tân Hầu, cho nên cũng không chữa bệnh cho Công tử Củ, bệnh này liền lắng đọng.
Niên đại này, bệnh nhẹ nếu uống nhầm thuốc cũng có thể trực tiếp chết. Đông y cũng chưa phát triển, thân thể này có thể dưỡng thành như vậy là không dễ dàng.
Y quan khai thuốc, Tề Hầu mang theo y quan ra bên ngoài điện hỏi tình huống. Ngô Củ liền nằm ở "long sàng" nghỉ ngơi.
Ngô Củ cảm giác cái giường này lớn hơn giường ở phòng mình rất nhiều.
Tẩm cung quả nhiên chính là tẩm cung, bằng không sao nhiều người đánh vỡ đầu cũng phải tranh đoạt ngôi vị!
Ngô Củ ở phía trên lăn một vòng, đem chăn cuốn lại ôm vào trong ngực.
Chăn cũng mềm mại hơn của mình, còn thơm ngát. Một mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ cùng mùi hoa!
Ngô Củ ở trên giường lăn lộn. Tề Hầu đã hỏi xong, từ bên ngoài đi vào, đúng dịp thấy đối phương lăn qua lăn lại trên giường, còn cuộn chăn ngửi ngửi, lại nhét vào trong lòng ôm thật chặt.
Thật giống một đứa bé!
Tề Hầu nhịn không được cười ra tiếng.
"Xì xì"
Nghe tiếng cười, Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã ngồi dậy, đem chăn đẩy một cái. Thật giống vừa nãy người ôm chăn dây dưa dằn vặt không phải Ngô Củ.
Tề Hầu nhịn cười đi tới. Hắn cũng không biết, Nhị ca còn có tính trẻ con như thế. Tề Hầu tiến vào, liền ngồi xuống, cười nói:
"Nhị ca mấy ngày nay nhớ kỹ nằm trên giường nghỉ ngơi, không thì ngủ lại, điều dưỡng mấy ngày."
Ngô Củ nói:
"Vậy ngày mai thảo luận..."
"Không được đi, Nhị ca vẫn phải nghỉ ngơi. Cô sẽ đem ý kiến của ngươi nói với các khanh gia. Nhị ca không cần phải đi, thân thể quan trọng, biết chưa?"
Ngô Củ nghe hắn nói chuyện ôn nhu như nước, có điểm rùng mình, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng nói:
"Vâng."
Tề Hầu còn nói:
"Một chốc chén thuốc liền tới, Nhị ca trước tiên nghỉ ngơi một hồi."
Tề Hầu đỡ Ngô Củ nằm xuống, đắp kín chăn, sau đó tự mình ngồi ở bàn bên cạnh xem công văn, cũng không hề rời đi. Ngô Củ nhất thời có áp lực lớn.
Lẽ nào Tề Hầu không chuẩn bị rời đi? Vẫn luôn trong coi nơi này làm cái gì?
Ngô Củ cứ như vậy yên lặng giả bộ ngủ. Tề Hầu cứ như vậy yên lặng xem công văn. Qua một chút, tự nhân liền bẩm báo chén thuốc nấu xong. Tề Hầu vội vã nói.
"Nhanh bưng tiến vào."
Hắn nói, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Ngô Củ ngồi trên giường. Có thể là đang ngủ thình lình nghe nói chén thuốc nấu xong nên mơ màng tỉnh lại. Ngô Củ nhíu nhíu mày, một mặt bất đắc dĩ.
Tề Hầu vừa nhìn, cười một tiếng, nói:
"Ngoan uống thuốc, một chốc ăn hai quả ngọt."
Ngô Củ mới vừa ngủ, mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt. Vào lúc này một người cung kính nâng chén thuốc, từ bên ngoài đi vào, cũng không phải tự nhân. Ngô Củ định nhãn vừa nhìn.
Khá lắm, là Thẩm Hữu!
Thẩm Hữu tay nâng chén thuốc, từ bên ngoài cung kính đi tới. Tề Hầu cũng nhìn thấy hắn, nói:
"Thẩm Hữu, sao ngươi lại tới đây? Còn làm công việc của tự nhân?"
Thẩm Hữu cười nói:
"Quân thượng, Hữu là cố ý đến đưa chén thuốc cho Công tử. Vừa mới rồi Công tử nói mấy câu "đề hồ quán đỉnh", khiến Hữu cảm giác chính mình trước đây quá thiển cận, không đỡ nổi một đòn. Nghe Công tử nói, Hữu được khơi thông rất nhiều. Nghĩ tới nghĩ lui, nhất định muốn cảm tạ ân chỉ dẫn của Công tử, cho nên mới tự mình đem chén thuốc bưng tới."
(Đề hồ quán đỉnh: được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.)
Ngô Củ vừa nghe, sinh bội phục.
Thẩm Hữu vỗ mông ngựa, cũng sắp vỗ tới trên lưng mình, hơn nữa còn có tiếng "bộp bộp"!
Ngô Củ nở nụ cười, nói:
"Là sao, Trung đại phu cũng đồng ý quan điểm của Củ?"
Thẩm Hữu lập tức nói:
"Trong lòng Hữu chỉ có Quân thượng cùng Tề quốc, cho nên nghe nói Vệ quốc vô liêm sỉ lòng rối loạn, mới có chủ trương cùng Vệ quốc khai chiến. Thế nhưng bây giờ nghe Công tử lý luận, thật cảm thấy ánh mắt Hữu thiển cận. Công tử nhìn xa trông rộng, không thể giống nhau. Hữu từ phế phủ bội phục Công tử, muốn vì chính mình mới liều lĩnh hướng Công tử thỉnh tội."
Ngô Củ nhíu mày, không nói gì. Tề Hầu nói.
"Được rồi Thẩm Hữu, ngươi cũng là vì đại Tề quốc, để thuốc xuống, ngươi về đi. Công tử cần tĩnh tâm an dưỡng. Ngày mai thảo luận, ngươi lại đem ý nghĩ của chính mình nói cùng các khanh một chút."
"Dạ dạ, Thẩm Hữu đã rõ. Vậy Hữu cáo lui trước."
Thẩm Hữu nói, cầm chén thuốc thả xuống, sau đó cung kính lùi ra.
Ngô Củ nhìn Thẩm Hữu lui ra, nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu điệu bộ này, rõ ràng là không nghĩ trị tội Thẩm Hữu!
Thẩm Hữu nịnh nọt thật tinh. Thời điểm Tề Hầu muốn đánh Vệ quốc, Thẩm Hữu hùa theo Tề Hầu tấn công Vệ quốc. Ai nói không đánh thì không được. Mà vừa nãy Ngô Củ "cố sức chửi" Tề Hầu một trận, Thẩm Hữu thấy Tề Hầu không hề tức giận, trái lại đối với Ngô Củ ôn nhu như nước, nhất thời liền cải biến sách lược, bắt đầu nói sách lược tốt. Phảng phất người vừa mới nói Ngô Củ là gian tế Lỗ quốc căn bản không phải hắn.
Đây rõ ràng điển hình nịnh nọt cỏ đầu tường, bên nào có lợi ích nghiêng hướng bên đó HunhHn786.
Tề Hầu bưng lên chén thuốc đi tới, ngồi ở bên giường, cầm chén thuốc đưa cho Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, nhanh uống lúc còn nóng. Một chốc nguội dược hiệu không còn tốt, còn càng khó nuốt."
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là bưng chén nhắm mắt uống. Tề Hầu vội vã đưa quả tới, tiếp chén không, cười híp mắt nói:
"Cô biết Nhị ca nghĩ cái gì... Thẩm Hữu nịnh nọt, vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì. Quân thượng thích nghe người khác nịnh nọt, cũng là hồ đồ, có phải thế không?"
Ngô Củ vừa nghe, thiếu chút nuốt chửng quả dùng tráng miệng, vội vã ho khan hai tiếng, lúc này mới nói:
"Củ..."
Tề Hầu giơ tay ngăn lại, nói:
"Nhị ca chớ nóng vội phủ nhận. Cô biết, ngươi chính là nghĩ như vậy."
Tề Hầu cười híp mắt, đem chén không đặt ở trên bàn, lập tức cười nói:
"Thẩm Hữu là trung thần khó gặp."
Ngô Củ kỳ quái nhìn Tề Hầu. Tề Hầu cười nói:
"Thẩm Hữu cả đời... đều xem sắc mặt Cô làm việc, bởi vì hắn muốn từ chỗ Cô mưu đồ lợi ích. Hắn là người Tề, lại có ý muốn mưu đồ lợi ích, cho nên Cô nói hắn là trung thần. Cô muốn đánh ai, hắn liền nói đánh người đó, đánh là đúng. Cô muốn thu thuế, hắn liền có biện pháp đặt tên thuế. Chỉ nói riêng một trận này, nếu Tề quốc thua, tội kia không phải Cô, là Thẩm Hữu. Bởi vì hắn hết lòng khích lệ Cô hưng binh tấn công Vệ quốc, Nhị ca rõ chưa?"
Ngô Củ bình tĩnh nhìn Tề Hầu. Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Đơn giản mà nói, Thẩm Hữu có thể chịu đựng, có tài hoa, có chiến tích. Thế nhưng hắn đem tám phần năng lực dùng để nịnh nọt Cô, mà lại là nịnh thoải mái. Hắn muốn lợi ích, cũng có lợi ích, đổi lấy là trung tâm, bất quá trung tâm du hoạt một ít. Cô cũng có chỗ lợi dụng hắn, thỉnh thoảng thích nghe lời êm tai. Nhị ca, ai không thích nghe tán dương mình chứ?"
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói, tâm lý minh bạch.
Tề Hầu căn bản không phải kích động hồ đồ, mà là quá mức sáng suốt. Hắn muốn cùng Vệ quốc đánh trận, trận này nhất định phải đánh, bất kể là phương pháp gì. Dù sao Vệ quốc ngang nhiên khiêu chiến Tề Hầu.
Ở thời điểm Tề Hầu tức giận, tất cả mọi người nói Tề Hầu không thể đánh, tất nhiên phải nén giận. Tề Hầu cũng không phải là trẻ con, hắn đã sống hai đời, sao chưa từng thấy qua trận chiến nào không thể đánh. Trận này tuy rằng không nhất định có thể thắng, nhưng tuyệt đối sẽ tổn thương Vệ quốc.
Chỉ có Thẩm Hữu ủng hộ đánh trận, Tề Hầu mặc dù biết Thẩm Hữu chỉ là thuận lời của mình, suy đoán ý của chính mình mà thôi. Nhưng trên triều chỉ có Thẩm Hữu dám lên tiếng ủng hộ, rất nhiều thần tử cũng sẽ xem sắc mặt Tề Hầu làm việc, như vậy cuộc chiến này liền quyết định.
Tề Hầu cũng không phải tín nhiệm Thẩm Hữu. Thế nhưng đối với quân vương mà nói, đều yêu thích người khác nịnh nọt. Phóng tầm mắt nhìn trong lịch sử, có biết bao quân vương, đa phần là bảo thủ tự phụ. Tề Hầu cũng không có ngoại lệ, đặc biệt là đứng càng cao càng không ngoại lệ. Cũng may Tề Hầu phân rõ được cái gì là nịnh nọt.
Ngô Củ không lên tiếng. Tề Hầu còn nói:
"Thẩm Hữu, người này miệng lưỡi cực kỳ lưu loát. Nhị ca cũng nhìn thấy rồi chứ? Hắn còn có tác dụng. Nếu chuyện đào kênh thành công, Vệ quốc tất nhiên sẽ cùng Cô hoà đàm, thời điểm đó liền để Thẩm Hữu đi đàm phán. Hắn cũng bẻm mép lắm, để cho hắn đi cùng Vệ quốc tranh luận, đây không phải là rất tốt sao?"
Ngô Củ suy nghĩ một chút, nói:
"Quân thượng sao không để Củ đi đàm phán?"
Tề Hầu nhìn Ngô Củ, nở nụ cười, nói:
"Bởi vì Cô không nỡ a."
Da đầu Ngô Củ đã tê rần, nghĩ thầm.
Tề Hầu đang nói chuyện, đột nhiên lại động kinh!
Ngô Củ thấy Tề Hầu nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình, sau đó đem một chòm tóc nhẹ nhàng đến sau tai, cười nói:
"Cô nói cũng là lời thật tâm. Nhị ca là người thông minh lại thấu hiểu người. Cô muốn đem ngươi trói ở bên người mỗi thời khắc mới an tâm. Còn nữa, Nhị ca thân thể không tốt, cho ngươi đi hoà đàm, Cô sao yên lòng. Còn có một lý do, Nhị ca lẽ nào quên mất Vệ Hầu là hạng người gì? Lần trước chúng ta thiếu chút bị Vệ Hầu giam lỏng. Không quản Vệ Hầu có thành ý hoà đàm hay không, cũng rất nguy hiểm. Tuy nói các quốc gia ngầm thừa nhận không chém sứ thần, nhưng Vệ Hầu tính tình nhỏ mọn, Nhị ca cũng rõ ràng mà."
Ngô Củ vừa nghe thấy Tề Hầu nghĩ thật lâu dài như vậy.
Tề Hầu giúp Ngô Củ đem đầu tóc sửa sang xong, nói:
"Được rồi, Nhị ca đừng nghĩ nhiều. Cô nói ngươi bận tâm vớ vẩn, Nhị ca còn không công nhận. Uống thuốc rồi nằm xuống ngoan ngoãn ngủ, đến bữa tối Cô sẽ gọi ngươi dậy. Dưỡng mấy ngày, đem thân thể dưỡng cho tốt mới là chuyện quan trọng nhất."
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói mạch lạc rõ ràng, tâm lý cũng yên lòng, thành thật nằm xuống. Tề Hầu đắp chăn lên cho Ngô Củ, lập tức thấp giọng nói:
"Cô đi phòng bên cạnh, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi. Có việc gọi tự nhân đến thông báo Cô."
Ngô Củ cảm giác có điểm không đúng lắm.
Thái độ Tề Hầu không đúng lắm. Ngoại trừ mẹ mình ra, vẫn chưa có người nào tại thời điểm mình sinh bệnh, nói chuyện với mình ôn nhu như thế. Rất không đúng lắm!
Nhưng mà Ngô Củ không biết trong thuốc có dược liệu an thần dễ ngủ. Cảm giác giọng nói Tề Hầu ôn nhu trầm thấp như ru ngủ, Ngô Củ gật gật đầu, không nói gì, trực tiếp nhắm hai mắt lại ngủ.
Tề Hầu nói bữa tối gọi dậy, cho nên Ngô Củ ngủ được đặc biệt thơm ngọt. Ngủ mãi đến tận bụng đói, lúc này mới mở mắt ra.
Khi mở mắt, Ngô Củ vẫn không thấy Tề Hầu ở trong điện, có tự nhân cùng cung nữ ở bên cạnh. Nơi này cùng phòng Ngô Củ không giống nhau, bên kia chỉ có Tử Thanh cùng Yến Nga, hai người thôi. Kết quả vừa mở mắt, Ngô Củ thấy một hàng tự nhân, một hàng cung nữ. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Ngô Củ ngủ.
Ngô Củ mở mắt phút chốc, vài tự nhân cùng cung nữ đều dùng ánh mắt dò hỏi, có phải là có dặn dò gì không. Ngô Củ nhất thời cảm thấy bị người nhìn chằm chằm ngủ có điểm đáng sợ, vươn mình ngồi dậy. Một tự nhân nhanh chóng chạy tới, phủ thêm áo choàng, nói:
"Công tử, muốn dậy?"
Ngô Củ nói:
"Muốn dùng bữa tối?"
Tự nhân cười nói:
"Công tử, nên dùng bữa sáng."
"Cái gì?"
Ngô Củ lấy làm kinh hãi.
Thì ra đã không phải là buổi tối, mà là sáng sớm. Mình đã ngủ rất lâu!
Tề Hầu thấy Công tử Củ ngủ thực sự thơm ngọt, liền không có gọi dậy. Hơn nữa hôm nay có ý thảo luận, Tề Hầu sớm đã đi, lưu lại tự nhân cung nữ chăm sóc người. Hắn dặn dò để Công tử Củ ngủ thêm một lát, đem đồ ăn giữ nóng, chờ Công tử Củ tỉnh rồi ăn.
Ngô Củ vừa nghe thảo luận cũng đã bắt đầu, còn mình ngủ cũng đủ trễ.
Tự nhán hầu hạ Ngô Củ rửa mặt mặc quần áo, sau đó bưng tới đồ ăn sáng, liền ở tiểu tẩm cung ăn. Ngô Củ cảm giác mình thật giống như đột nhiên biến thành "Hoàng đế". Nhiều người như vậy vây quanh mình hầu hạ, kỳ thực còn có điểm đặc biệt hưởng thụ.
Ngô Củ ở tại tiểu tẩm cung, nguyên nhân là vì Tề Hầu không cho đi, nhất định phải điều dưỡng cho tốt. Tử Thanh cùng Yến Nga trong nháy mắt lại thất nghiệp. Bởi vì tẩm cung tự nhân cung nữ nhiều lắm, hai người liền thảnh thơi.
Yến Nga ngày hôm đó rất thanh nhàn. Thấy hoa trong vườn nở rộ, nàng đột nhiên nghĩ đến trà hoa của Công tử, liền muốn thừa dịp thanh nhàn đi hái chút hoa về phơi khô để dành. Yến Nga cầm rổ nhỏ đi hái hoa trong vườn. Bởi vì khí trời tốt, Yến Nga tuổi lại nhỏ, yêu thích chơi, vừa hái hoa, vừa dùng cành hoa kết thành vòng hoa. Đang cảm thấy chơi vui, thình lình nghe phía sau có tiếng cười, nàng sợ hết hồn, vội vã xoay người lại nhìn.
Là Hình Hầu.
Hình Hầu một thân hoa lệ, đầu buộc bạch ngọc quan, không biết thời điểm nào đứng ở phía sau Yến Nga. Hình Hầu là người tập võ, Yến Nga căn bản không biết võ, tất nhiên không có phát hiện hắn đi tới. Yến Nga sợ hết hồn, Hình Hầu liền vội vàng nói:
"Xin lỗi, là ta lỗ mãng, hù Yến Nga cô nương."
Yến Nga nghe hắn mở miệng nho nhã, còn đặc biệt lễ phép, cảm thấy kỳ quái.
Dù sao mình là nô ɭệ, ai lại mở miệng gọi mình là cô nương a!
Yến Nga chào hỏi Hình Hầu, sau đó liền muốn mang theo rổ chạy đi. Hình Hầu lại cười nói:
"Cô nương đây là cái gì? Thật đẹp."
Yến Nga cúi đầu nhìn. Hình Hầu chỉ chính là vòng hoa trên tay nàng, Yến Nga không thể làm gì khác hơn là nói:
"Là tỳ nữ tự mình làm, để Hình Công chê cười rồi."
Hình Hầu cười cười, nói:
"Không không, Yến Nga cô nương thông minh khéo léo, cái này rất đẹp. Có thể cho ta không?"
Yến Nga nhìn vòng hoa đơn sơ trong tay, lại nhìn Hình Hầu. Hình Hầu cười rất chân thành. Yến Nga thực sự là không hiểu nổi, bất quá một cái vòng hoa cũng không giá trị gì, liền giao cho Hình Hầu.
Hình Hầu cầm ở trong tay, bộ dạng yêu thích, nói:
"Thật cảm tạ Yến Nga cô nương. Ta muốn đem cái này mang về Hình quốc."
Hai người trong lúc nhất thời không nói lời nào. Sau một lúc, Hình Hầu nói:
"Nghe nói Tề Công tử bị bệnh, thế nhưng ta mới vừa đi đến bên kia, sao không thấy người? Yến Nga cô nương biết Tề Công tử ở nơi nào không?"
Yến Nga nói:
"Hồi bẩm Hình Công, Công tử đang ở tiểu tẩm cung. Bởi vì Công tử mấy ngày nóng sốt, Quân thượng đã đón Công tử đến tiểu tẩm cung điều dưỡng. Hình Công nếu là thăm bệnh, có thể đến tiểu tẩm cung."
Hình Hầu vừa nghe, có chút sững sờ, nói:
"Tiểu tẩm cung?"
Hình quốc cũng có tiểu tẩm cung, mỗi quốc gia đều có tiểu tẩm cung. Thiên tử có bốn cái tiểu tẩm cung, chư hầu hai cái tiểu tẩm cung, đều là nơi ngủ nghỉ ngơi của Quân vương.
Tống thái tổ Triệu Khuông Dận từng nói một câu phi thường nổi danh "Long sàn là sườn, há để người khác ngủ". Tuy rằng thời đại này vẫn chưa có Triệu Khuông Dận, thế nhưng Triệu Khuông Dận chỉ là tổng kết trong lòng của quân vương thôi. Giường của quân vương sao có thể để cho người khác ngủ?
Hình Hầu mặc dù là Quốc quân của tiểu quốc, thế nhưng vừa nghe, cũng có chút sững sờ, lập tức cười nói:
"Thực sự là bội phục Tề Công, lòng dạ rộng rãi, thật bội phục."
Yến Nga nghe không hiểu Hình Hầu nói gì, kỳ quái nhìn Hình Hầu. Hình hầu vừa cười nói:
"Vậy ta đi thăm bệnh, cáo từ Yến Nga cô nương."
Yến Nga liền vội vàng hành lễ, đưa mắt nhìn Hình Hầu rời đi. Chờ Hình Hầu đi xa, nàng mới nhỏ giọng nói:
"Thật kỳ quái."
Hình Hầu đi đến tiểu tẩm. Hắn nói người thông báo một tiếng, liền đi vào. Thời điểm đó, Tề Hầu vừa vặn cũng có mặt, đang cùng Ngô Củ nói về sự tình thảo luận.
Đào kênh căn bản là toàn bộ thông qua. Vương tử Thành Phụ, Công Tôn Thấp Bằng, Tào Mạt cùng Thạch Tốc đều tán thành. Thẩm Hữu miệng lưỡi đòi chiến, kết quả cũng đồng ý.
Quách quốc là tiểu quốc gia, tuyệt đối không dám trêu chọc Vệ quốc, e sợ Vệ quốc đánh bọn họ. Cho nên tuyệt đối không có thể từ Quách quốc bắt đầu đào kênh. Như vậy chỉ còn lại Tấn quốc, cũng không thể chạy đến trên đất Vệ quốc đào kênh.
Nhưng Tấn quốc cùng Tề quốc quan hệ cũng không tốt. Muốn Tấn quốc cho Tề quốc thuê một vùng đất đào kênh nhấn chìm Vệ quốc, loại chuyện đắc tội với người này Tấn quốc không nhất định đáp ứng.
Ai sẽ đi Tấn quốc thuyết phục Tấn Hầu đáp ứng cho mượn đất. Đây là điểm rất quan trọng. Dĩ nhiên ở trên triều đình, Thẩm Hữu vì muốn lập công, cũng coi như là cúc cung tận tụy, vội vã xin đi thuyết phục Tấn Hầu. Bất quá Tề Hầu chỉ nói là suy nghĩ một chút, không có lập tức đồng ý.
Ngô Củ không biết Thẩm Hữu, dù sao hắn cũng không quá nổi tiếng trong lịch sử. Tề Hầu ngược lại biết, dù sao hắn đã sống qua một đời người.
Thẩm Hữu cũng coi như là tuấn kiệt. Trong sách Quản Tử cũng có ghi chép về Thẩm Hữu. Thẩm Hữu chỉ đứng sau năm người kiệt xuất phò tá Tề Hoàn Công, cũng là nhân tài hiếm thấy khó gặp. Bất quá mỗi người có lợi và hại. Tỷ như bên trong sách còn ghi chép Thẩm Hữu đặt ngang hàng một nhân tài khác, người kia gọi là Vệ Khai Phương.
Vệ Khai Phương là ai?
Đây chính là người nổi tiếng trong lịch sử. Hắn cùng Dịch Nha và tự nhân Thụ Điêu đồng mưu bỏ đói chết bá chủ Xuân Thu Tề Hoàn Công. Vệ Khai Phương chính là Vệ quốc Công tử, sau đó nhờ vả Tề quốc.
Có mấy người nịnh nọt là gian thân, cũng có người có tài rực rỡ. Thẩm Hữu cũng không phải xem như là gian thần, chỉ là yêu thích nịnh nọt. Thẩm Hữu có tài hoa, miệng lưỡi xuất chúng, thế nhưng giảo hoạt một chút.
Tề Hầu cũng coi như là biết người có thể dùng. Thẩm Hữu kỳ thực đã cùng Ngô Củ đi sứ Cử quốc làm đại sự, chỉ có điều Ngô Củ khi đó là đặc sứ, mà Thẩm Hữu không phải đặc sứ. Hắn chính là làm ngoại giao, thủ hạ của Công Tôn Thấp Bằng.
Đời trước Tề Hầu để Thẩm Hữu phụ trách ngoại giao, vừa vặn ngoại giao chính là Tấn quốc. Cho nên để Thẩm Hữu đi Tấn quốc giao thiệp thật ra là một lựa chọn tốt. Thế nhưng Tề Hầu lại cảm thấy không có niềm tin chắc chắn gì, muốn càng chắc chắn hơn. Kỳ thực trong lòng hắn có người tuyển chọn.
Chính là người vào lúc này đã tìm tới cửa!
Tự nhân bẩm báo.
"Quân thượng, Hình Công cầu kiến."
Tề Hầu vừa nghe, cười nói:
"Mau mời tiến vào."
Hình Hầu rất nhanh từ bên ngoài đi vào, ôm quyền nói:
"Tề Công, Tề Công tử."
Ngô Củ còn trên giường, liền vội vàng đứng lên hành lễ, nói:
"Củ bái kiến Hình Công."
Hình Hầu liền vội vàng nói:
"Nhanh ngồi xuống, ngồi xuống. Ta nghe nói Tề Công tử bị bệnh, tới để thăm bệnh, sao khiến Tề Công tử mệt nhọc, nhanh ngồi xuống."
Tề Hầu tự mình đỡ Ngô Củ ngồi xuống, để dựa vào đầu giường. Kỳ thực mông Ngô Củ ngồi đã tê rần, tìm một cơ hội đứng lên, kết quả lại bị Tề Hầu ôn nhu săn sóc ấn ngồi xuống. Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.
Tề Hầu đắp kín chăn cho Ngô Củ, cười híp mắt nhìn Hình Hầu, nói:
"Hình Công hôm nay tranh thủ đến thăm bệnh, Cô thực sự là vô cùng cảm kích."
Hình Hầu cười nói:
"Ta cùng với Tề Công tử vừa gặp mà đã như quen, tất nhiên là muốn tới thăm bệnh, tại sao nói cảm kích. Tề Công quá nghiêm trọng."
Tề Hầu cười nói:
"Ồ, Hình Công trong tay đây là...?"
Hình Hầu cúi đầu nhìn, có chút ngượng ngùng nói:
"Vừa mới rồi trong hoa viên, ta gặp Yến Nga cô nương, nhìn thấy nàng làm cái này. Nhất thời cảm thấy dễ nhìn, ta liền nghiêm mặt lấy được."
Ngô Củ vừa nghe.
Hình Hầu thích hoa? Thật hiếm thấy!
Tề Hầu híp mắt, trong lòng hiểu rõ, cười nói:
"Yến Nga bướng bỉnh, kính xin Hình Công tha thứ."
Hình Hầu liên tục xua tay. Vừa nhắc tới Yến Nga, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười không thể giải thích, nói:
"Yến Nga cô nương thông minh nhanh trí, ôn nhu đáng yêu. Tuổi này nên bướng bỉnh một ít, không giống ta đây mỗi ngày ngâm mình ở trong chính vụ, muốn bướng bỉnh cũng không tâm tư."
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
"Hình Công nói đúng."
Hai người cười cười nói nói. Ngô Củ kỳ quái liếc mắt nhìn Tề Hầu, luôn cảm thấy Tề Hầu muốn bẫy Hình Hầu. Nụ cười kia đặc biệt khϊếp người.
Quả nhiên liền thấy Tề Hầu cười cười, đột nhiên liền không cười. Ai không biết còn tưởng rằng hắn đột nhiên bị sốc rồi đó.
Tề Hầu thở dài một hơi, sắc mặt vô cùng ưu sầu. Hình Hầu vừa thấy, liền vội vàng nói:
"Tề Công có cái gì phiền lòng sao? Nếu ta có thể giúp đỡ, Tề Công cứ mở miệng là được."
Tề Hầu giả bộ từ chối một phen, nói:
"Cũng không tốt. Dù sao cũng là việc Tề quốc. Thực sự... ai... thực sự khiến cho người ta phiền lòng."
Hình Hầu vừa nghe, liền nói:
"Lúc đó Sưu Man đánh lén Hình quốc, cũng là việc của Hình quốc. Tề Công lại trượng nghĩa giúp đỡ, xa mã lương thảo còn có phí quân dụng, lại không hướng Hình quốc đòi gì. Đại nhân đại nghĩa đó ta rất bội phục. Bây giờ Tề quốc có việc, ta nhất định cố hết sức giúp đỡ, kính xin Tề Công nói ra."
Tề Hầu nghe Hình Hầu đại nghĩa lẫm liệt, liền làm bộ khó nói:
"Vậy Cô liền nói. Kỳ thực chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới."
Hắn liền đem việc Vệ quốc bội ước, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tề quốc nói một lần. Hình Hầu là tân quân, lòng dạ sao có thể sâu như Tề Hầu. Hơn nữa Hình Hầu còn là chính nhân quân tử, có lễ nghĩa, vừa nghe hành vi của Vệ quốc, nhất thời nói:
"Vệ Hầu sao có thể làm ra việc như?"
Tề Hầu xa xôi nói:
"Vệ Hầu bắt nạt Tề quốc không người. Tề quốc nếu không cho hắn nhìn thấy chút gì, chẳng phải là quá mềm yếu vô năng?"
Hình Hầu lập tức nói:
"Nên như vậy."
Tề Hầu vào lúc này liền đem chủ ý của Ngô Củ nói một lần. Hình Hầu lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, nói:
"Tề Công tử đại tài, thật bội phục. Biện pháp này rất tốt. Đây quả là không đánh mà thắng. Đây mới là đại thắng! Công tử đại tài a!"
Ngô Củ liên tiếp được khen đến mấy lần, còn đặc biệt chân thành, cũng có chút ngượng ngùng. Tề Hầu tiếp tục giăng bẫy, nói:
"Chỉ tiếc, kế sách tốt như vậy, Tề quốc cũng không người có thể thực thi."
Hình Hầu nói:
"Chuyện này... Lời ấy giải thích thế nào?"
Tề Hầu đem chuyện Tề quốc cùng Tấn quốc không có giao hảo nói một lần, Hình Hầu vỗ tay lớn một cái, nói:
"Cái này dễ thôi. Ta cùng với Tấn Công luôn luôn giao hảo. Tấn Công cũng nể mặt mũi. Ta đi nói cùng Tấn Công, đây không phải là được rồi? Cứ như vậy!"
Ngô Củ trong lòng nói.
Rất tốt, mắc câu, hơn nữa còn không cần bất kỳ mồi câu cá nào. Tề Hầu không hổ là hậu nhân của Khương Thái Công. Câu thẳng như vậy cũng cắn câu!
Tề Hầu lại lộ ra biểu tình khó xử, nói:
"Chuyện này... không gì bằng, như vậy làm phiền Hình Công."
Hình Hầu xua tay nói:
"Tề Công chớ nói làm phiền. Nếu như không có Tề Công cùng Tề quốc giúp đỡ, bây giờ Hình quốc cũng bị Sưu Man công phá. Hình quốc có thể thái bình, đều là công lao của Tề Công. Hôm nay là lúc ta báo ân. Chuyện đàm phán cùng Tấn quốc cứ để ta lo."
Tề Hầu vừa nghe, xa xôi cười nói:
"Đại ân của Hình Công, Tề quốc ta thực sự là khó có thể báo lại. Hình Công có muốn cái gì, Tề quốc có, cứ mở miệng là được."
Hình Hầu sửng sốt một chút, tựa hồ đang nghĩ cái gì, lập tức nở nụ cười, nói:
"Cũng không cần."
Ngô Củ thấy Hình Hầu dừng một chút khẳng định hắn có nghĩ tới điều gì, chỉ là không nói ra mà thôi.
Hình Hầu suy tư một trận, nói:
"Việc đào kênh này, vừa vặn mùa xuân đào kênh, mùa hè chống lũ, lợi ích rất tốt. Bây giờ đầu xuân, ta thấy việc này không thể kéo dài, ít ngày nữa ta liền khởi hành đi gặp Tấn Công nói rõ. Đàm phán hòa bình, không thể chậm trễ đại sự."
Tề Hầu đứng dậy, chắp tay bái lễ nói:
"Làm phiền Hình Công. Vậy ngày mai Cô sẽ bày tiệc tại Lộ Tẩm cung vì Hình Công, chúc mừng Hình Công mã đáo thành công."
Hình Hầu cũng chắp tay nói:
"Tề Công quá khách khí. Việc này quyết định như thế. Ta trở lại nói sau. Vậy thì không quấy rầy Tề Công tử nghỉ ngơi, dưỡng bệnh, ta cáo từ trước."
Ngô Củ vội vã cũng chắp tay nói:
"Hình Công đi thong thả."
Hình Hầu rất nhanh liền lùi ra. Tề Hầu chắp tay sau lưng nhìn Hình Hầu đi ra ngoài. Bóng lưng biến mất khỏi tiểu tẩm cung, hắn cười nhẹ một tiếng, nói:
"Hình Công quả nhiên là quân tử, người khác không thể so. Nếu vừa rồi hắn nói ra điều kiện, Cô thật không biết có nên đáp ứng hắn."
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói như vậy, không khỏi hỏi:
"Quân thượng có thể rõ Hình Công muốn gì?"
Tề Hầu đi tới, ngồi ở bên giường, xa xôi nở nụ cười. Hắn đưa tay ngắt chóp mũi Ngô Củ. Ngô Củ cảm giác sống mũi cao cũng muốn thành sụp. HunhHn786 Không biết từ thời điểm nào Tề Hầu liền thêm tật xấu nắm mũi người khác.
Tề Hầu cười nói:
"Cô tất nhiên biết. Cũng chỉ có Nhị ca tuy thông minh nhanh trí, mà chưa bao giờ thông suốt, luôn không hiểu tình cảm người khác."
Mí mắt Ngô Củ giật lên, lòng nói.
Tề Hầu nói bản thân như tình thánh vậy? Bất quá Tề Hầu đích xác cũng là tình thánh, phu nhân thì có chín người.
Liền nghe Tề Hầu nói:
"Hình Công e rằng mới vừa rồi là muốn mở miệng hướng Cô đòi Yến Nga."
Ngô Củ vừa nghe, sợ hết hồn, đôi mắt mở to, miệng cũng mở ra. Tựa hồ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh. Tề Hầu vừa thấy dáng dấp này, trong nháy mắt nở nụ cười, hai tay ngắt gò má Ngô Củ một chút, cười nói:
"Nhị ca dáng dấp này cũng khiến người ta yêu mến."
Ngô Củ nhanh chóng xoa xoa gò má của chính mình, nói:
"Chuyện này... Quân thượng, lời này từ đâu mà có?"
Tề Hầu cười híp mắt nói:
"Cô nói Nhị ca không hiểu. Nhị ca thật không thấy được? Hình Công đối với Yến Nga có ý. Vừa rồi nếu không phải Hình Công là quân tử, chỉ sợ đã muốn đòi Yến Nga."
Tề Hầu dừng một chút, còn nói:
"Cô luôn muốn đối xử với Yến Nga như con gái thân sinh. Nhị ca nói, nếu như Hình Công mở miệng hướng Cô đòi Yến Nga, Cô là cho hay là không cho?"
Ngô Củ nhất thời có chút nghẹn lời. Tề Hầu còn nói:
"Cô trong lòng... không nghĩ cho."
Ngô Củ nghe, mí mắt giựt giựt, con ngươi chuyển qua lại chuyển.
Lẽ nào Tề Hầu thật yêu thích Yến Nga. Tề Hầu lần đầu nhìn thấy Yến Nga liền nhìn chằm chằm, còn muốn thu Yến Nga làm nghĩ nữ!
Ngô Củ nghĩ như vậy, tâm lý cảm thấy Tề Hầu khẩu vị thực sự là quá nặng.
Làm nghĩa nữ cái gì...
Tề Hầu thấy Ngô Củ xuất thần, không biết Ngô Củ đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy Ngô Củ khẳng định nghĩ lệch rồi, vội vã đánh thức Ngô Củ, nói:
"Nhị ca nghĩ đi nơi nào?"
Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Không có."
Tề Hầu nói:
"Cô thật là đánh trong lòng cho Yến Nga. Yến Nga ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa trung thành và tận tâm......"
Đây không phải giả, là Tề Hầu đời trước tổng kết ra. Yến Nga tuy rằng nhát gan, nhưng ở thời khắc mấu chốt sẽ hành động. Tề Hầu là người ân oán phân minh. Từ Quản Di Ngô là có thể nhìn ra được. Hắn vẫn luôn muốn báo đáp Yến Nga, muốn phong Yến Nga là Công chúa tôn thất, đáng tiếc Yến Nga không có đáp ứng.
Tề Hầu sâu kín nói:
"Cũng không phải là Hình Công không tốt. Hình Công là chính nhân quân tử, so với Cô tốt hơn nhiều. Nhưng duy nhất chính là Hình quốc... Hình quốc ở phía bắc, lại là tiểu quốc. Cô không đành lòng đem Yến Nga gả đi xa. Nếu nàng đi bị ủy khuất, vậy thì thế nào."
Ngô Củ vừa nghe, nói:
"Yến Nga còn nhỏ, chuyện này Củ muốn hỏi ý nàng một chút. Huống hồ chịu ủy khuất hay không, Củ cho rằng cũng không phải là vì quốc gia lớn hay nhỏ. Lãnh thổ rộng lớn chỉ để đo đạc. Nếu Hình Công thật là quân tử, chỉ có một vị phu nhân, một dạ đến già. Vậy quốc gia có nhỏ phu nhân hắn cũng sẽ không chịu ủy khuất. Không phải sao Quân thượng?"
Tề Hầu vừa nghe, đầu tiên mông lung một chút, ngay sau đó nở nụ cười, nói:
"Không thể tưởng được a, không thể tưởng được, Nhị ca thế nhưng nghĩ như vậy... một dạ đến già."