Vô Củ

Chương 86: Hám sắc làm lu mờ Ý nghĩ

Bởi vì sứ thần Lỗ quốc đường xa mà đến, Tề Hầu cố ý chuẩn bị yến tiệc đãi Công tử Khánh Phủ.

Hôm nay mở tiệc Ngô Củ cũng cần có mặt. Ngô Củ biết Công tử Lỗ quốc lúc này không ngại cực khổ tới bái phỏng, không gì ngoài việc Toại ấp. Nhất định sẽ dâng lên không ít sơn hào hải vị đồ tốt cùng mỹ nhân cho Tề Hầu vui, để hắn bỏ qua việc lấy Toại ấp.

Thế nhưng Ngô Củ cảm thấy khả năng đó không phải dễ xảy ra. Dù sao Toại ấp tuy rằng nhỏ, hơn nữa hẻo lánh, nhưng là địa điểm đóng quân quan trọng, đặc biệt là Toại ấp không xa quốc đô Lỗ quốc.

Tề Hầu sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này?

Ngô Củ mặc xiêm y, Tử Thanh giúp sửa sang lại, liền ra khỏi phòng, chuẩn bị đi dự tiệc.

Hôm nay qui cách tiệc cũng không phải lớn, bất quá có mặt đều là Thượng đại phu, quan phẩm không nhỏ. Thời điểm Ngô Củ đến các đại phu đã tụ hội cùng một chỗ nghị luận cái gì đó.

Dù sao bây giờ tuy rằng chính là thịnh điển, thế nhưng cũng là thời buổi rối loạn, cho nên sĩ phu chỉ cần vừa gặp mặt sẽ thương nghị thảo luận.

Ngô Củ đi tới, vài sĩ phu chắp tay hướng Ngô Củ vấn an. Ngô Củ cũng đáp lễ. Ngô Củ luôn cảm thấy từ bãi săn bắn trở về, sĩ phu càng thêm ân cần đầy đủ với mình.

Kỳ thực không thể trách nhóm sĩ phu ân cần đầy đủ, mà là vì Tề Hầu ân cần có dư.

Thời điểm ở bãi săn, Công tử Củ là người đầu tiên vọt vào bầy sói cứu Công tử Chiêu, sau đó liều chết đem Tề Hầu kéo lên lưng ngựa chạy trốn. Tổng cộng hai lần cứu giúp, cho nên Tề Hầu đối với Công tử Củ càng ân cần, há mồm ngậm miệng đều "Nhị ca cảm thấy sao?". Chủ đã như thế, nhóm sĩ phu đều là loại khôn khéo lão thành, tự nhiên hiểu được ý tứ Quốc quân, cũng đối với Công tử Củ càng thêm ân cần, phảng phất như phụng dưỡng thêm một vị chủ nhân.

Ngô Củ một đường đi vào, tay không có buông ra, vẫn luôn chắp tay đáp lễ. Mãi đến tận khi tới chỗ ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm HunhHn786.

Ngô Củ ngồi xuống, rất nhanh Công tử Vô Khuy vội vã đi tới, ngồi ở bên cạnh. Ngô Củ nhìn thấy Công tử Vô Khuy, liền nói:

"Đại công tử, Tam công tử thân thể tốt chút nào chưa?"

Công tử Vô Khuy vừa nghe, nói:

"Như cũ, khí trời không hề tốt gì, rất lạnh. Ngày ấy vội vội vàng vàng từ bãi săn trở về, Chiêu Nhi chịu chút phong hàn, bây giờ vẫn luôn không khỏe, ho đứt quãng, cũng không có khẩu vị gì."

Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, có chút bận tâm, nói:

"Tam công tử không thấy ngon miệng? Nếu như không cố gắng dùng bữa, vết thương không tốt lên được."

Dù sao thương tổn gân cốt phải một trăm ngày mới khỏe được. Công tử Chiêu coi như tuổi trẻ khôi phục nhanh, mà không ăn uống tốt, xương cốt cũng lâu khỏi.

Công tử Vô Khuy luôn lo lắng chăm sóc Công tử Chiêu, nghe thế liền thở dài. Ngô Củ nói:

"Không sao, sáng sớm ngày mai, Củ làm một ít món bổ thân thể mà ngon miệng mang đến, bảo đảm Tam công tử có khẩu vị."

Công tử Vô Khuy vừa nghe nói như vậy, liền thanh tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói:

"Thực sự là làm phiền Nhị bá."

Ngô Củ nghe đến "Nhị bá" liền cảm thấy đau đầu, bất quá vẫn là cười nói:

"Không làm phiền, là dễ làm."

Hai người nói chuyện, Tề Hầu đã từ bên ngoài tiến vào, cùng đi còn có sứ thần Lỗ quốc, Công tử Khánh Phủ.

Tề Hầu một thân hướng bào màu đen, hiện ra anh tuấn cao lớn. Công tử Khánh Phủ là sứ thần trong tay còn cầm mao lễ. Hai người từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa cười nói nhìn như bằng hữu lâu năm.

Ngô Củ nhìn cảnh tượng này, trong lòng chỉ có thể bội phục.

Giới quý tộc quả thực trình độ diễn xuất cao siêu, các loại biểu tình quả thực là tùy tâm sở dục. HunhHn786 Rõ ràng trước còn hận đến chân răng ngứa, bây giờ lại phảng phất chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!

Tề Hầu cười nói:

"Lỗ Công tử mời vào chỗ ngồi."

Công tử Khánh Phủ liên thanh nói:

"Ngoại thần không dám ngồi vào vị trí trước, thỉnh Tề Công ngồi vào trước."

Tề Hầu cũng không chối từ, ung dung liền ngồi xuống, lúc này Lỗ Công tử mới ngồi xuống. Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Lỗ Công tử đường xa mà đến, còn mang đến nhiều lễ vật quý. Cô quả nhiên là nhận lấy thì ngại a, hôm nay tiệc này là chào mừng Lỗ Công tử, cần phải tận hứng."

Khánh Phủ cười nói:

"Tạ ơn ý tốt của Tề Công."

Hai người bọn họ, ngươi tới ta đi nịnh nọt hàn huyên một trận. Tề Hầu lúc này mới dặn dò khai tiệc. Các loại món ăn dọn ra chẳng hề vô cùng xa hoa, thế nhưng cũng không tính là đơn sơ.

Tề Hầu giơ ly rượu lên, trước tiên kính Khánh Phụ một ly. Khánh Phụ vội vã đáp lễ, rồi kính lại Tề Hầu. Sau đó Tề Hầu liền kính Khánh Phụ thêm một ly, Khánh Phủ đáp lễ một ly.

Ngô Củ quả thực nhìn hoa cả mắt. Hai người kia qua lại kính ba lần, mới xem như là thôi.

Lập tức Khánh Phụ tỉ mỉ quan sát thần thái cử chỉ Tề Hầu, thấy tựa hồ tràn đầy cao hứng, liền cười chắp tay nói:

"Kỳ thực lần này Khánh Phủ đến quý quốc, Quả quân còn cố ý căn dặn Khánh Phủ dâng lên hai loại bảo vật."

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Ồ? Là dạng bảo vật gì? Thật khó cho Lỗ Công nhọc tâm."

Khánh Phủ cười cười, nói:

"Xin cho phép Khánh Phủ đem bảo vật ra dâng Tề Công."

Tề Hầu gật gật đầu, liền thấy Khánh Phủ đứng lên đi ra khỏi đại điện, rất nhanh liền trở về.

Khánh Phủ ngồi vào vị trí, rất nhanh có đoàn người từ ngoài đi vào.

Tổng cộng ba người, tất cả đều là nữ tử. Dẫn đầu là nữ tử vóc người mảnh mai, mặc một bộ váy lụa màu trắng.

Vạt áo bay bay như lộ mà không lộ, thoạt nhìn xinh đẹp phong lưu, không có tầm thường, phảng phất tiên tử hạ phàm, xuất trần thoát tục. Thú vị hơn chính là trên mặt nàng có khăn mỏng che lại. Một khăn mỏng màu trắng hạn chế tầm mắt của mọi người, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt to hai mí lộ ra. Một đôi mày liễu mảnh nhỏ, phảng phất ác liệt, lại vô hạn nhiệt tình. Sóng mũi thật cao ẩn giấu ở dưới khăn che mặt. Phía dưới ẩn hiện một đôi môi hình dáng dị thường chọc người mơ màng.

Phía sau nữ tử váy lụa trắng là hai nữ tử. Tuy rằng vóc người cũng đẹp, hơn nữa không có che mặt, thế nhưng khí chất không thể so với nữ tử kia.

Nữ tử váy lụa trắng đi tới, hơi cúi thấp đầu, đôi mắt vô vàn e thẹn, vừa tựa như thật không tiện, lại lộ ra hai gò má có chút đỏ sẫm. Quả nhiên là vừa vặn phong tình.

Trong tay nàng nâng một cái hộp lớn dài, loại dùng chứ binh khí.

Nữ tử chẳng hề đi về phía trước quá nhiều, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cất giọng lanh lảnh, quỳ xuống hành lễ nói:

"Lỗ cơ bái kiến Tề Công."

Tề Hầu nhìn một chút, thế nhưng nhìn không rõ ràng mặt, chỉ là khoát phất tay một cái, nói:

"Đứng lên đi."

Lỗ cơ đứng dậy, Tề Hầu cười nói:

"Lỗ Công tử, bảo vật ở nơi nào?"

Khánh Phụ cười nói:

"Tề Công xem, không phải đang trước mắt ngài? Xin đợi chút."

Hắn nói, vỗ tay một cái. Hai nữ phía sau liền lui ra, lập tức Lỗ cơ khom lưng đem hộp gỗ để dưới đất.

"Tách!"

Khóa mở ra, bên trong là một thanh bảo kiếm. Hộp gỗ mở rộng phút chốc hào quang tỏa ra, vừa nhìn đã biết chính là bảo kiếm khó gặp.

Bảo kiếm có khắc hình thú và chim tinh xảo, lộ ra một loại quý khí xa hoa.

Lỗ cơ đem bảo kiếm từ trong hộp lấy ra, nâng ở trong tay, lập tức chậm rãi lui lại mấy bước. Hai nữ tử còn lại nhanh chóng nâng sáo trúc. Âm nhạc đột nhiên vang lên.

Tiếng sáo như giáo vàng ngựa sắt, mưa rào gió bão nhanh chóng kéo tới. Cùng lúc đó, nữ tử mang khăn che mặt bắt đầu vũ điệu. Hai tay nàng đem bảo kiếm ném lên, lập tức xoay tròn, rồi một tay tiếp được bảo kiếm rơi xuống. Dáng người uyển chuyển bắt đầu di chuyển.

Nữ tử kia vốn xinh đẹp, coi như không thấy mặt cũng biết là tuyệt sắc giai nhân, hơn nữa kỹ thuật nhảy múa phảng phất cũng không tầm thường. Thân thể nàng như một con rắn không ngừng uốn lượn. Bộ ngực mềm lay động, đông đưa.

Chúng thần xem nhất thời đều có chút ngây ngẩn cả người.

Ngô Củ cảm thấy thực sự không tiện nhìn, nhanh chóng cúi đầu, bưng ly lên uống một hớp rượu.

Nữ tử theo tiếng sáo trúc nhảy múa. Vừa mới bắt đầu là giáo vàng ngựa sắt mạnh mẽ, sau đó biến thành điệu vũ dân gian triền miên. Tư thế mềm mại mê người.

Ngô Củ nghiêm túc cúi đầu chuyên tâm ăn uống, cũng không ngẩng đầu xem múa.

Tề Hầu ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, bưng ly rượu lên, cười híp mắt nhìn Lỗ cơ múa kiếm.

Khánh Phủ len lén quan sát biểu tình của Tề Hầu. Tuy rằng Tề Hầu cười, thoạt nhìn cũng rất có hứng thú thưởng thức điệu múa, thế nhưng biểu tình từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi. Nụ cười chưa đạt đáy mắt, thoạt nhìn không rõ ràng. Công tử Khánh Phủ không vội vã, thấp giọng cười một tiếng, phảng phất nắm chắc phần thắng.

Tiếng sáo đã chậm rãi tiếp cận kết thúc, theo động tác của Lỗ cơ, mọi người liền nghe một tiếng động.

"Xọet"

Tay Lỗ cơ xoay một cái, kiếm trên tay quét qua, đột nhiên liền đem khăn che mặt của chính mình hất bay đi. Khăn che mặt phát ra âm thanh rất nhẹ.

"Vèo..."

Khăn tung bay ra, vừa vặn nhẹ nhàng rơi bên cạnh Tề Hầu. Mọi người lập tức hô.

"Ôi!!!"

Một tiếng hút không khí, tất cả đều bị khuôn mặt kia làm khϊếp sợ.

Một mặt là kinh diễm, một mặt khác là kinh ngạc.

Ngô Củ đang cúi đầu, dùng muỗng múc canh uống. Động tác tao nhã uống canh vào trong miệng. Kết quả là nghe tiếng sáo trúc đình chỉ, mọi người thét kinh hãi, Công tử Vô Khuy liên tục nhìn sang vài lần, Ngô Củ hiếu kỳ ngẩng đầu lên, kết quả...

"Phụt!"

Thiếu chút sặc, Ngô Củ vội vã ho khan vài tiếng, lại dùng khăn che miệng mũi ho khan, dĩ nhiên cũng bị khϊếp sợ.

Lỗ cơ không có khăn che mặt. Ngoài một đôi mắt to long lanh với đuôi mắt dài câu nhân, một đôi mày liễu vừa mảnh vừa dài, ác liệt mà vô hạn quyến rũ, đã lộ ra hoàn toàn diện mạo.

Đôi môi phảng phất củ ấu, nhẹ nhàng mím lại. Cằm nhỏ đầy. Hai gò má hồng hào. Cổ nhỏ dài trắng nõn như thiên nga. Nàng e thẹn xinh đẹp, có một loại khí chất tiên tử không dính bụi trần gian.

Quá giống Công tử Củ! Liếc mắt một cái rõ ràng như sinh đôi!

Tề Hầu phút chốc từ hờ hững mỉm cười, sắc mặt đã cứng đờ, suýt nữa trực tiếp đứng lên, khϊếp sợ nhìn Lỗ cơ.

Nếu Lỗ cơ không phải mắt hai mí, Công tử Củ là mắt một mí. Nếu không phải Lỗ cơ hai gò má hồng hào xinh đẹp, mà Công tử Củ hai gò má gầy gò trắng bệch bởi vì quanh năm bệnh tật. Nếu không phải Lỗ cơ đôi môi là củ ấu đáng yêu, mà Công tử Củ đôi môi mỏng sắc bén. Mọi người hiện tại liền cho rằng hai người không hề khác nhau.

Bởi vì hai người cơ bản dung mạo rất giống, không chú ý chi tiết nhỏ, liếc mắt một cái chính là giống nhau như đúc.

Tề Hầu cũng kinh ngạc. Trước đây Thiếu Vệ cơ tìm tới một Lương Ngũ chỉ có gò má tương đồng, mà bây giờ Lỗ quốc tìm tới một người có bảy tám phần cùng giống như Công tử Củ.

Khánh Phủ thấy biểu tình của Tề Hầu, chỉ cười nghĩ mình dâng lên bảo vật nhất định phi thường hợp khẩu vị Tề Hầu, liền cười híp mắt nói:

"Tề Công, mỹ nhân cùng bảo kiếm xứng nhất anh hùng. Quả quân biết Tề Công chính là anh hùng đương đại, cho nên cố ý dặn Khánh Phụ đem hai thứ bảo vật này dâng lên."

Tề Hầu nhìn chằm chằm Lỗ cơ, híp mắt nhìn một chút, lập tức liền khôi phục trấn định, cười nói:

"Lỗ cơ này..."

Khánh Phủ liền vội vàng nói:

"Không dối gạt Tề Công, Lỗ cơ đây chính là Công chúa Lỗ quốc, cũng là biểu muội của Công tử Củ quý quốc."

Ngô Củ vừa nghe, cuối cùng đã rõ ràng.

Thì ra mẫu thân Lỗ cơ này là muội ruột của mẫu thân Công tử Củ. Mà Công tử Củ trời sinh hình dáng giống mẫu thân, Lỗ cơ vừa vặn cũng giỗng mẫu thân nàng. Cho nên hai người mới giống đến như vậy.

Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:

"Thì ra là muội muội của Nhị ca, khó trách giống như vậy. Nói như vậy Lỗ cơ cũng đã lâu không gặp huynh trưởng, có lẽ có thật nhiều lời muốn nói. Nhị ca phải an bài nơi ở cho Lỗ cơ."

Ngô Củ vốn định ăn thật ngon, kết quả việc xấu đổ ở trên đầu, vừa muốn đáp ứng, kết quả là thấy Lỗ cơ quỳ xuống, dịu dàng hạ bái, nói:

"Lỗ cơ lần này hộ tống Công tử đi sứ Tề quốc, chỉ vì Lỗ cơ đối với Tề Công kính yêu từ lâu. Bây giờ vừa thấy càng là ngưỡng mộ không thôi. Lỗ cơ không dám đòi hỏi, chỉ cầu được để ý một chút, Lỗ cơ xin ở cùng ngài hầu hạ báo đáp."

Mọi người vừa nghe.

Khá lắm, Lỗ cơ tính tình cũng là buông thả. Ở trước mặt đông đảo sĩ phu, mà thổ lộ như vậy, nói báo đáp ân tình thật ngọt.

Ngô Củ liền ngồi trở lại, không muốn giao du với kẻ xấu. Khánh Phủ rõ ràng muốn hối lộ Tề Hầu, cứ như vậy muốn Tề Hầu hám sắc làm lu mờ ý nghĩ, dùng mỹ nhân kế bỏ đi ý nghĩ cắt đất.

Bất quá Ngô Củ còn có chút không rõ.

Lỗ cơ đẹp thì có đẹp, kỹ thuật nhảy múa cũng thướt tha mê người, thế nhưng Khánh Phủ vì sao tìm một nữ tử giống mình bảy tám phần đến hiến cho Tề Hầu? Lẽ nào Khánh Phủ là đang nhắc nhở mình?

Ngô Củ thấy kỳ quái, trong lòng cảm thấy Tề Hầu sẽ cự tuyệt chuyện này. Dù sao Toại ấp Tề Hầu nhất định muốn rồi. Kết quả Tề Hầu nở nụ cười, nói:

"Ngươi muốn ở cùng Cô?"

Lỗ cơ đầy mặt ngượng ngùng, thấp giọng nói:

"Vâng, Lỗ cơ ngưỡng mộ Tề Công, chỉ nguyện theo một mình Tề Công."

Tề Hầu sau khi nghe xong cười ha ha, nói:

"Cũng được."

Hắn vừa nói như thế, không chỉ là Ngô Củ kinh ngạc, có thật nhiều sĩ phu kinh ngạc. Đây rõ ràng là mỹ nhân kế, mọi người đều cho là Tề Hầu quyết đoán từ chối, kết quả Tề Hầu lại nói:

"Đứng dậy đi, trước tiên ngươi có thể ở lại trong cung."

Lỗ cơ vừa nghe, đầy mặt vui mừng, khấu tạ Tề Hầu, giọng càng mềm mại.

Tề Hầu lập tức cười nói:

"Ngươi tới đây, để Cô nhìn một cái."

Lỗ cơ một mặt ngại ngùng, e thẹn vô hạn, cuối cùng vẫn là đi tới, quỳ gối bên cạnh bàn Tề Hầu. Nàng mềm nhũn dựa sát vào lòng Tề Hầu, yểu điệu nói:

"Quân thượng, thấy rõ Lỗ cơ chưa?"

Tề Hầu đưa tay nâng cằm Lỗ cơ. Lỗ cơ thuận theo ngẩng đầu lên để Tề Hầu nhìn thấy cái cổ thon dài tinh tế như cổ thiên nga, thẹn thùng liếʍ liếʍ môi mình, nói:

"Quân thượng..."

Ngô Củ khϊếp sợ nhìn Tề Hầu.

Không biết hắn là có ý gì, thu nhận Lỗ cơ đã rất kỳ quái, còn ở trước mặt mọi người cùng Lỗ cơ ve vãn?

Công tử Khánh Phủ nở nụ cười, tâm lý rất đắc ý, cảm thấy được mình rốt cục bắt được mạch môn Tề Hầu. Kết quả vừa lúc đó, Tề Hầu vừa híp mắt đánh giá dung mạo Lỗ cơ, khẽ thở dài một tiếng, nói:

"Thật giống."

Một mặt ý cười tràn đầy, quay đầu nói với Công tử Khánh Phủ.

"Mỹ nhân cùng bảo kiếm, Lỗ Công có ý tốt, Cô từ chối thì bất kính, vậy liền đều nhận. Lỗ Công tử, trước mắt chúng ta không phải nên bàn luận việc cắt đất sao?"

Tề Hầu vừa nói như thế, nụ cười đắc ý của Khánh Phủ còn treo ở trên mặt, lại phút chốc cứng ngắc đọng lại, thoạt nhìn thực quái dị, phảng phất như cắn món ngon ăn, bên trong rớt ra một nửa con sâu.

Công tử Khánh Phủ sắc mặt cứng đờ, nói:

"Chuyện này... Chuyện này..."

Tề Hầu cười híp mắt ôm mỹ nhân, một mặt nhàn nhã bưng chén rượu lên uống một ngụm, rồi nhíu mày nói:

"Chuyện này làm sao? Lẽ nào Lỗ Công tử không làm chủ được?"

"Khánh Phủ sắc mặt liền cứng đờ, biểu tình phi thường khó coi, cười gượng nói:

"Kỳ thực chuyện này..."

Hắn nói tới chỗ này, lại bị Tề Hầu chen vào.

"Nếu Lỗ Công tử không làm chủ được, vậy liền để Lỗ Công tìm người khác tới. Bây giờ là tịch tế, còn phải trợ giúp Hình quốc, thời gian rảnh rỗi của Cô là rất có hạn."

Công tử Khánh Phủ sắc mặt trong nháy mắt ủ rũ, như rau luộc xanh biếc biến thành màu đen. Cơ thịt trên mặt liên tục co giật. Cổ họng cũng lăn lộn đến mấy lần. Hắn tựa hồ muốn nổi giận, thế nhưng phát tác không phải là chuyện tốt đẹp gì, dù sao nơi này là Tề quốc.

Làm Công tử Khánh Phủ cảm thấy tức giận nhất chính là Tề Hầu nhận bảo kiếm và mỹ nhân, sau đó mới quay đầu nói việc cắt đất. Khánh Phủ biết Tề Hầu tất nhiên là cố ý cho mình khó coi, đã như thế làm sao có thể không tức giận cho được?

Khánh Phủ không nói được. Ngô Củ cúi đầu tiếp tục ăn, không nhúng tay vào sự tình giữa Tề Hầu cùng Lỗ quốc.

Vốn chuyện này Tề Hầu có thể xử lý, nếu như nhúng tay, cũng không biết Công tử Củ còn nhược điểm gì trong tay Khánh Phủ, thân phận mật thám lộ ra tội danh đó liền thảm!

Ngô Củ yên lặng suy nghĩ.

Nguyên do Tề Hầu nhận mỹ nhân là dự định chọc tức Khánh Phủ, biện pháp không đáng trách!

Ngô Củ đang nghĩ ngợi, liền thấy Tề Hầu đứng lên, nở nụ cười, lập tức đem Lỗ cơ ánh mắt si mê ôm ngang lên.

"A nha..."

Lỗ cơ nũng nịu kinh hô một chút, thân thể nhỏ bé bị ôm ngang, vội vàng ôm cổ Tề Hầu, làm ra một mặt e thẹn. Tề Hầu cười nói với Công tử Khánh Phủ:

"Như vậy đi, Lỗ Công tử ở lại ngẫm nghĩ mấy ngày. Nếu như có thể làm chủ liền làm chủ, nếu không làm chủ được, liền trở về nói với Lỗ Công tìm người có thể làm chủ, để người không ấp a ấp úng đến. Vậy mỹ nhân này... Cô trước tiên thu nhận."

Tề Hầu nói, ôm ngang Lỗ cơ đi vào bên trong. Ngô Củ vừa nhìn, lại có chút choáng váng.

Còn tưởng rằng Tề Hầu chỉ là dùng Lỗ cơ hù dọa Công tử Khánh Phủ. Thì ra Tề Hầu muốn cả Lỗ cơ cùng Toại ấp sao?

Nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý. Dù sao trong lịch sử ghi chép Tề Hoàn Công có ba vị chính phu nhân, thϊếp phu nhân thì có sáu người, gộp lại là chín vị phu nhân. Thế nhưng Tề Hoàn Công hậu cung không chỉ bao nhiêu đó. Bởi vì con hắn sau khi lớn lên luân phiên kế thừa Hầu vị có năm người, còn có bảy con trai ở Sở quốc làm sĩ phu. Nghĩ nghĩ, quả thực là vợ con khắp thiên hạ. Bây giờ Khánh Phủ chủ động đưa tới một Lỗ cơ, Tề Hầu tất nhiên sẽ thu nhận rồi!

Bất quá Ngô Củ cảm thấy có chút quái quái. Dù sao Lỗ cơ quá giống mình, liếc mắt nhìn một cái thiếu chút sặc.

Tề Hầu ôm Lỗ cơ đi vào bên trong điện, rất nhanh Công tử Khánh Phủ liền đứng lên, sắc mặt khó coi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Nhóm sĩ phu Tề quốc, cũng lục tục rời đi, dù sao tiệc rượu đã kết thúc.

Ngô Củ thả đũa, xoa xoa tay, vừa muốn đứng lên, liền thấy Công tử Vô Khuy xa xôi nhìn chính mình. Ánh mắt kia vô cùng ý vị sâu xa, Ngô Củ cảm thấy có chút không rõ. Ngô Củ trên dưới quan sát chính mình, còn tưởng rằng có cái gì ô uế rơi vào xiêm y, kỳ quái nói:

"Đại công tử, Củ có gì không thích hợp sao?"

Công tử Vô Khuy lúc này mới lắc lắc đầu, nói:

"Không, không có gì, vừa mới rồi tiểu chất chỉ là xuất thần."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Hôm nay muộn rồi, sáng sớm ngày mai, Củ đến xem Tam công tử, làm chút đồ ăn ngon miệng cho Tam công tử ăn."

Công tử Vô Khuy vội vã chắp tay bái lễ nói:

"Vậy liền đa tạ Nhị bá."

Ngô Củ xua tay nói:

"Không cần đa lễ."

Rời khỏi đại điện, bị gió lạnh thổi, lúc này Ngô Củ mới phát hiện mình thật giống như đã sinh ra kháng thể với từ "Nhị bá" này.

Ngô Củ trở về phòng, Tử Thanh cùng Yến Nga đã chuẩn bị canh giải rượu, còn có nước ấm tắm rửa chờ sẵn. Bất quá hôm nay tiệc kết thúc sớm, Ngô Củ cũng không có uống quá nhiều rượu, cho nên canh giải rượu liền miễn. Dù sao canh giải rượu vị khó uống muốn chết.

Ngô Củ ngâm trong nước ấm, tắm rửa, giải một thân uể oải, lau khô thân thể mặc áσ ɭóŧ xong liền chui vào chăn chuẩn bị ngủ. Nghĩ sáng sớm ngày mai đi xem Công tử Chiêu, sau đó làm món ăn, hôm nay liền sớm chút đi ngủ.

Ngô Củ nằm xuống, che kín chăn. Rõ ràng uống rượu, đáng ra phải có trợ giúp buồn ngủ, thế nhưng nằm xuống có chút ngủ không được. Lăn vài vòng, cuối cùng Ngô Củ đem chăn ôm vào trong ngực. Tuy rằng cảm thấy lạnh một chút, thế nhưng cái tư thế này thoải mái nhất.

Ngô Củ ôm chăn, trong đầu không dứt lóe lên một ít đoạn ký ức ngắn. Tỷ như dáng dấp Lỗ cơ vén khăn che mặt, còn có dáng dấp nàng dựa sát vào lòng Tề Hầu, dáng dấp bị Tề Hầu ôm ngang lên, vân vân...

Ngô Củ trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, cũng không biết tại sao, đột nhiên ngồi dậy.

"Ôi!"

Tử Thanh bên ngoài gác đêm nghe thấy sợ hãi vội vã xông vào, nói:

"Công tử! Làm sao vậy?"

Tử Thanh xông vào, liền nhìn thấy Công tử Củ cử chỉ như phát điên, ngồi ôm chăn trên giường, mở to hai mắt nhìn vô hồn. Tử Thanh càng bị sợ không nhẹ, liền vội vàng tiến lên phất phất tay. Ngô Củ lúc này mới hoàn hồn. Tử Thanh lại hỏi:

"Công tử, làm sao vậy?"

Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:

"Không có gì, ta chỉ là nghĩ một ít chuyện, ngươi đi ngủ đi."

Tử Thanh ngờ vực gật gật đầu, mới chậm rãi đi ra ngoài.

Ngô Củ ngồi ở trên giường, còn ngơ ngẩn cả người, trong lòng suy nghĩ.

Chẳng lẽ mình đối với Lỗ cơ nhất kiến chung tình? Cho nên mới không dứt nghĩ đến nàng? Nhưng điều này cũng không có thể a. Mặc dù mình cùng Lỗ cơ cũng không phải là họ hàng đồng tông HunhHn786.

Tại cổ đại nếu đồng tông không thể kết hôn. Mẹ Công tử Củ cùng mẹ Lỗ cơ tuy là chị em ruột, thế nhưng Công tử Củ cùng Lỗ cơ khác họ cho nên có thể kết hôn.

Đồng tông là cùng tộc, cùng họ, thân thuộc bên phía nội, như anh em con chú con bác không thể kết hôn cùng nhau, nhưng con cô con cậu, con dì thì có thể kết hôn cùng nhau.

Thế nhưng nghĩ, Ngô Củ cảm thấy....

Chẳng lẽ mình độc thân nhiều năm như vậy, chưa có yêu qua ai nguyên nhân bởi vì mình tương đối tự luyến? Lỗ cơ rõ ràng giống mình bảy tám phần, nếu trừ đi giới tính, đó chính là giống tám phần...

Ngô Củ bị ý nghĩ của mình dọa, cho nên mới kinh hô một tiếng ngồi dậy. Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không có khả năng lắm, Ngô Củ liền từ từ nằm xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngô Củ ngủ lại gặp quái mộng.

Trong mơ Ngô Củ thấy mình và một mỹ nữ triền miên. Mỹ nữ kia mang khăn che mặt, tư thái xinh đẹp.

Ngô Củ nghĩ thầm.

Chẳng lẽ mình thích Lỗ cơ nên cùng nàng triền miên mộng xuân?

Liền nghĩ hồ đồ như vậy ở trong mơ.

Cách lớp lụa mỏng hai người hôn môi nhau. Mỹ nữ kia còn chủ động duỗi ra cái lưỡi thơm tho, cách khăn che mặt nhẹ nhàng liếʍ môi Ngô Củ. Cực độ mê hoặc, khiến Ngô Củ tim đập nhanh hơn rất nhiều. Cũng không biết có phải do nằm mơ hay không, nói chung tính khiết phích tựa hồ không phát tác.

Ngay tại lúc này, mỹ nữ nở nụ cười, cất giọng nói. Âm thanh thậm chí có chút trầm thấp khàn khàn. Sau đó nàng kéo khăn che mặt...

Khăn kéo ra đáp trên mặt Ngô Củ. Ngô Củ bị khăn nhẹ nhàng phủ đầu một cái. Khăn che mặt ám muội trượt xuống má, phút chốc Ngô Củ nhìn thấy rõ ràng gương mặt người cùng mình hôn môi.

Cũng không phải là mỹ nữ. Một dung nhan góc cạnh tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, đường viền thâm thúy, đặc biệt một đôi mắt phảng phất như hổ, mạnh mẽ uy phong.

Dĩ nhiên là Tề Hầu!

Ngô Củ sợ đến kinh hãi.

"Ôi!"

Đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại, Ngô Củ mở mắt ra.

"Phù phù"

Ngô Củ thở hổn hển, trừng mắt nhìn nóc nhà, ngực không ngừng gấp gáp phập phồng, ngày đông mà ra một thân mồ hôi.

Đã là sáng sớm, Tử Thanh cùng Yến Nga đang chuẩn bị nước nóng. Liền nghe gian trong truyền ra tiếng hô, hai người vội vã xông vào, nói:

"Công tử? Làm sao vậy!"

Ngô Củ một mặt mồ hôi, phảng phất gặp quỷ, ôm chặc chăn ngồi ở trên giường. Tử Thanh cùng Yến Nga nhanh chóng chạy tới, kết quả Ngô Củ lại dùng chăn hốt hoảng đem mình bao kín, vội vã xua tay nói:

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, các ngươi đi ra ngoài..."

Ngô Củ không chỉ là chảy mồ hôi khắp cả người, tựa hồ còn có phản ứng phía dưới. Yến Nga là cô gái nhỏ, Ngô Củ sợ thất thố như thế thực sự không tốt, vội vã cản bọn họ lại.

Tử Thanh cùng Yến Nga thật lo lắng, thế nhưng cũng không biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra gian ngoài.

Ngô Củ chờ bọn họ đi ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dùng chăn đem mình che kín. Hiện tại hồi tưởng giấc mộng liền sợ, cảm thấy lòng vẫn còn kinh hãi.

Quả nhiên giấc mộng rất kỳ quái...

Ngô Củ yên tĩnh một hồi lâu mới khá hơn một chút. Gọi Tử Thanh cùng Yến Nga mang nước rửa mặt. Thay quần áo xong, Ngô Củ vội vàng đi xem Công tử Chiêu.

Ngô Củ sợ mình rảnh rỗi liền sẽ nghĩ tới mộng cảnh kỳ quái kia. Thực sự không dám nghĩ, nghĩ sẽ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, từng trận rùng mình.

Bởi vì là đến chỗ Công tử Chiêu có Công tử Vô Khuy, Ngô Củ không để cho Tử Thanh cùng Yến Nga đi cùng, một mình nhàn nhã đi.

Khi đi tới nửa đường, Ngô Củ liền thấy mấy tự nhân đưa đồ ăn sáng. Vì mấy tự nhân không thấy Ngô Củ, vừa đi vừa tán gẫu.

"Biết gì chưa? Trong cung xảy ra đại sự."

Ngô Củ vừa nghe, không biết xảy ra đại sự gì, liền vểnh lỗ tai lên.

Một tự nhân nói:

"Vệ cơ cùng Trịnh cơ đều thất sủng rồi!"

"Ai u, lời này cũng dám nói. Làm sao ngươi biết?"

"Ngươi không biết a? Chuyện tối ngày hôm qua. Công tử Khánh Phủ hiến cho Quân thượng một mỹ nữ. Nghe nói mỹ nữ kia đẹp đến đất trời tối tăm. Quân thượng vừa thấy mặt liền bị mê hoặc. Ngày hôm qua tiệc tan nhanh như vậy cũng là bởi vì Quân thượng vô cùng gấp rút ôm mỹ nhân kia đi!"

"Thật?"

"Lừa ngươi làm gì? Còn gì nữa, nghe người ta quen biết nói, sáng sớm hôm nay thật nhiều người thấy mỹ nhân ngủ đêm tại tiểu tẩm của Quân thượng. Ngươi nói đã làm gì? Quân thượng lần nào lâm hạnh để người ngủ đêm tại tiểu tẩm của mình chưa? Nhất định chưa ai được hưởng loại ân sủng này. Quả thực chưa từng có! Ta cho ngươi biết để mở to mắt nhìn, nếu có cơ hội gặp phải Lỗ cơ kia tuyệt đối đừng đắc tội. Người ta hiện tại chính là được sủng ái đó!"

Ngô Củ nghe hai người kia nói. Hai người kia vẫn luôn không phát hiện Ngô Củ, đã càng đi càng xa. Ngô Củ bước chân chậm rãi lại, như suy tư cái gì, có điểm xuất thần. Rồi Ngô Củ cũng không nghĩ ra mình suy nghĩ cái gì, vì vậy lại nhanh chóng đi đến xem Công tử Chiêu.

Mấy ngày nay trời có chút âm u, vết thương của Công tử Chiêu vừa đau vừa ngứa, bởi vậy ngủ không phải ngon, rất sớm liền tỉnh rồi. Công tử Vô Khuy vẫn luôn bên cạnh, đang cùng Công tử Chiêu nói chuyện.

Đồ ăn sáng đã đưa tới, thế nhưng Công tử Chiêu không ăn được mấy. Dù sao trên người bây giờ đều là vết thương tổn hại gân cốt, không thể hoạt động, khẩu vị tự nhiên cũng sẽ không tốt. Hơn nữa cảm mạo miệng không có vị, dạ dày cũng khó tiêu, tất nhiên cái gì cũng đều ăn không vô.

Ngô Củ lúc tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn ra rồi.

Công tử Chiêu mặt gầy sộp. Rõ ràng là trẻ con hai má lại trũng như cái ao hãm xuống. Công tử Chiêu dáng dấp kia lại phảng phất già rồi. Đứa trẻ đầy đặn đáng yêu không thấy, gương mặt trở nên ác liệt trầm ổn.

Công tử Chiêu thấy Ngô Củ tiến vào, vội vã muốn hành lễ. Công tử Vô Khuy nhanh chóng đè lại, nói:

"Đừng động."

Ngô Củ cười đi tới, nói:

"Không cần hành lễ, nằm mới phải."

Vô Khuy vội vã mời Ngô Củ ngồi xuống. Ngô Củ nói:

"Nghe nói Tam công tử gần đây không dùng bữa tốt?"

Công tử Chiêu nói:

"Để nhị bá lo lắng rồi."

Ngô Củ nói:

"Một chốc ta đi thiện phòng. Tam công tử có muốn ăn cái gì cứ nói."

Công tử Chiêu liền vội vàng nói:

"Sao làm phiền nhị bá, tiểu chất thực sự không dám."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Không phiền, bất quá chỉ là nhấc tay."

Ngô Củ quay đầu nói với Công tử Vô Khuy.

"Làm phiền Đại công tử rót cốc nước đến, được không? Củ có chút khát nước."

Công tử Vô Khuy liền vội vàng đứng lên, tự mình đi ra rót một chén nước. Thừa dịp này, Ngô Củ nghiêng thân thể về phía trước một ít, hướng về phía trước nhỏ giọng nói bên tai Công tử Chiêu.

"Tam công tử không cố gắng dùng bữa, Đại công tử sẽ rất lo lắng. Nếu không ăn xác thực chậm hồi phục, Đại công tử lại lo lắng cho Tam công tử tăng thêm. Đại công tử lao tâm như vậy, e rằng sẽ tích tụ tâm bệnh."

Công tử Chiêu sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra một tia khó xử. Hắn còn chưa mở miệng, Công tử Vô Khuy đã bưng nước tới, nói:

"Nhị bá mời dùng."

Ngô Củ tiếp chén nước, uống một hớp, cười híp mắt nói:

"Được rồi, Tam công tử vừa mới cùng Củ nói muốn ăn cái gì, một chốc Củ đi thiện phòng, bữa trưa sẽ bưng lại đây."

Công tử Vô Khuy hơi kinh ngạc, cao hứng nói:

"Vẫn là nhị bá có biện pháp. Vô Khuy hỏi Chiêu Nhi rất lâu, Chiêu Nhi đều nói không có muốn ăn gì."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Dù sao, ta là thiện phu, Tam công tử muốn ăn cái gì, vừa nhìn liền biết."

Công tử Chiêu vô cùng ngại ngùng nở nụ cười.

Ngô Củ đứng dậy nói:

"Không quấy rầy Tam công tử nghỉ ngơi."

Công tử Vô Khuy liền vội vàng đứng lên, nói với Công tử Chiêu.

"Chiêu Nhi, ca ca đi đưa đưa nhị bá, ngươi nghỉ ngơi."

Công tử Chiêu gật gật đầu, rất có lễ phép nói:

"Nhị bá đi thong thả."

Ngô Củ nói:

"Dưỡng bệnh cho tốt."

Nói liền quay người đi ra ngoài. Công tử Vô Khuy nhanh chóng đưa Ngô Củ đi. Tự mình đẩy cửa phòng ra, cười nói:

"Vẫn là nhị bá có biện pháp. Mấy ngày nay tiểu chất sầu sâp chết rồi. Chiêu Nhi cái gì cũng không muốn ăn, ăn cũng không ngon. Hỏi hắn muốn ăn cái gì, hắn cũng chỉ nói không có. Bây giờ nhị bá vừa đến liền hay, Chiêu Nhi thậm chí muốn ăn, vậy thì quá tốt rồi."

Ngô Củ cười nói:

"Đại công tử cũng không cần quá cuống lên. Tam công tử trẻ tuổi, khôi phục cũng nhanh. Ta thấy hắn đã đứng dậy được. Ngày thường dìu hắn đi tới đi lui, cũng có thể xúc tiến khẩu vị."

Công tử Vô Khuy vội vã bái tạ nói:

"Đa tạ nhị bá."

Ngô Củ xua tay nói:

"Vậy ta đi trước."

Công tử Vô Khuy vẫn đưa Ngô Củ. Kết quả chưa đi bao xa liền thấy cung nhân vây quanh một nữ tử. Nhóm người từ đàng xa đi tới, vừa vặn đối mặt cùng Công tử Vô Khuy và Ngô Củ.

Nữ tử kia chính là Lỗ cơ giống Ngô Củ đến bảy tám phần.

Đây là lần thứ hai Ngô Củ thấy Lỗ cơ, hơn nữa khoảng cách này so với ở buổi tiệc gần hơn nhiều. Nhìn kỹ, có chút như hiện tại nhìn vào gương đồng, cũng khá rõ ràng.

Ngô Củ ngẩng đầu nhìn phương hướng Lỗ cơ đi tới một cái. Quả nhiên là từ tiểu tẩm của Tề Hầu. Mặc dù nói chưa có vị phu nhân nào qua đêm ở tiểu tẩm của Tề Hầu, thế nhưng Ngô Củ đã có lần ngủ ở đó. Cho nên Ngô Củ rõ ràng phương hướng, tất phải đi qua con đường này.

Xem ra lời đồn kia là thật. Tề Hầu đêm hôm qua sủng hạnh Lỗ cơ!

Ngô Củ nghĩ như vậy, không biết sao trong lòng có chút khó chịu.

Lỗ cơ đi tới, cười híp mắt nhìn về phía bọn họ, đối với Ngô Củ ngọt ngào nở nụ cười, nói:

"Biểu huynh."

Ngô Củ không quen biết Lỗ cơ, sợ nhiều lời nhiều sai, chỉ là chắp tay nói:

"Củ còn có việc trong người, vậy liền cáo từ."

Nói rồi, Ngô Củ quay đầu nói với Công tử Vô Khuy.

"Không cần đưa."

Ngô Củ dứt lời, vội vã cất bước đi.

Tiến vào nơi chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng của thiện phòng, Ngô Củ thấy trên bàn có một khối thịt lợn lớn.

Ngô Củ đi tới nhìn khối thịt kia bỗng dưng cảm thấy cực kỳ không vừa mắt. Cũng không biết tại sao như vậy.

Khối thịt vuông vức, gọt cắt vô cùng đúng chuẩn. Đao công đẹp đẽ, thịt không có nước, vừa nhìn liền biết là thịt lợn thượng hạng.

Trong mắt thiện phu, kia là một khối thịt đẹp đẽ, thế nhưng Ngô Củ nhìn nó cực kỳ không vừa mắt. Vì vậy lấy dao lại, trước tiên chém khối thịt mấy cái. Dao sắc bén, chém ngang dọc tứ tung, khối thịt lợn trong nháy mắt liền bị chặt hư.

Nhóm thiện phu chỉ là đi tẩy rửa tay, vừa vào cửa liền nghe âm thanh vang dội.

"Coong coong coong! Rầm rầm rầm! Cộp cộp cộp!"

Âm thanh này, ai không biết còn tưởng rằng bên trong có động đất.

Mọi người đi vào, vừa nhìn liền thấy khối thịt lợn mới cắt gọn đặt ở trên bàn, để một chốc nấu ăn, đã biến thành đống thịt nát.

Ngô Củ cầm dao, một mặt nghiêm túc dùng sức chém khối thịt. Không, đã là băm thịt. Sắc mặt có chút bất chấp, trên trán nổi đầy gân xanh.

Thiện phu vừa nhìn thấy Công tử Củ, vội vã thức thời đứng ở một bên, nỗ lực cười làm lành nói:

"Công tử, đây là... là muốn làm thịt viên nấu canh?"

Trước đây Công tử Củ đã tạo ra món ăn mới, là dùng thịt giã mịn vo viên cho vào canh. Thịt lợn này vừa nát vừa thô, cũng không giống loại thịt giã mịn mềm mại, làm sao cho vào miệng.

Ngô Củ chỉ là đột nhiên thấy khối thịt này rất không vừa mắt, liền tiện tay đập phá. Nghe thiện phu nói, lúc này mới đem dao cắm trên bàn. Thiện phu sợ đến chảy mồ hôi ròng ròng. Liền nghe Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"À, chuẩn bị làm vằn thắn, chính là băm thịt làm nhân bánh."

Thiện phu vừa nghe vằn thắn (hoành thánh), nghĩ chính là món mới liền thành tâm thỉnh giáo.

Ngô Củ nhìn thấy thịt nhân bánh đã bị mình chặt đến hư. Kỳ thực thịt nhân bánh cũng là thịt băm, có điều không băm thành hình thức này.

Cánh tay Ngô Củ cũng đã mỏi, quả thật là làm việc tốn sức, liền nói một thiện phu tiếp tục băm thịt nhân bánh, còn mình xoay người đi lấy bột chuẩn bị làm mì và vỏ vằn thắn.

Hôm nay Công tử Củ hiếm thấy đến thiện phòng một lần, thật nhiều thiện phu nghe tin chạy tới. Tất cả đều vây xem Công tử Củ làm món ăn mới, bổ sung một ít kiến thức.

Ngô Củ cũng là nhìn thịt bị mình chặt rối tinh rối mù mới nghĩ đến làm nhân vằn thắn.

Công tử Chiêu không có khẩu vị, cần tẩm bổ, nhưng món nhiều dầu mỡ liền không tiện ăn, nấu vằn thắn là vừa vặn nhất. Từng cái vằn thắn nho nhỏ, dùng muỗng múc ăn. Mỗi cái đều có nhân thịt, còn có thể uống canh xương, chẳng phải là vừa đúng sao.

Vì vậy Ngô Củ liền chỉ huy nhóm thiện phu, người băm thịt làm nhân bánh, người nấu canh xương, sau đó tự mình nêm gia vị. Ngô Củ cũng nói cho nhóm thiện phu biết làm vỏ vằn thắn thế nào, quả thực là vừa mỏng vừa óng ánh đẹp mắt.

Sau khi thịt nhân băm xong thêm nguyên liệu và gia vị, Ngô Củ liền bắt đầu bao vằn thắn. Vằn thắn không như sủi cảo, phải bao hết sức cẩn thận. Lại có thiện phu hỗ trợ, không lâu sau liền bao xong. Vằn thắn chỉnh tề đặt ở trên bàn, thoạt nhìn thật đáng yêu. Từng cái tròn vo như nguyên bảo.

Bất quá thời đại này không dùng nguyên bảo, cho nên cũng chỉ có Ngô Củ nhìn ra vằn thắn giống như nguyên bảo (thỏi vàng bạc).

Cuối cùng chính là luộc vằn thắn. Nước canh xương sôi trào, đem vằn thắn bỏ vào, đảo đều lên xuống nhẹ nhàng. Một luồng hương nồng đậm của xương hầm liền bay ra, hương thơm thuần khiết hấp dẫn khó diễn tả.

Vằn thắn (hoành thánh) rất nhanh liền nấu xong. Ngô Củ dùng muỗng lớn múc ra chén lớn. Vừa rời nước canh để xuống tô, vằn thắn nhìn căng tròn óng ánh. Tuy rằng da mỏng như cánh ve, thế nhưng không bị vỡ nát, chặt chẽ bao vây lấy nhân bên trong. Ngoài thịt lợn, còn có tôm bóc vỏ, và nấm hương băm nát, ba vị kết hợp. Hình dạng tôm bóc vỏ đều lộ ra dưới lớp da mỏng, vừa nhìn càng muốn ăn, thèm ăn nhỏ dãi.

Vằn thắn xong, Ngô Củ đem tầng mỡ mặt trên bỏ đi, miễn cho quá béo mới đem nước canh tưới lên vằn thắn. Công tử Chiêu mấy ngày nay không ăn cơm, nhiều mỡ không tốt cho tiêu hóa.

Tất cả làm xong, Ngô Củ đem một cái nắp đậy kín chén, liền tự mình bưng đến cho Công tử Chiêu.

Đừng thấy chỉ là một tô vằn thắn, thế nhưng cực kỳ tinh tế còn bổ dưỡng.

Bất tri bất giác đã bận rộn đến trưa, đã là thời gian ăn trưa.

Nấu ăn cũng có chỗ tốt của nó, bởi vậy Ngô Củ rất thích nấu ăn. Bởi vì người ăn có thể cảm thấy hạnh phúc, người nấu cũng có thể đem không cao hứng, không vui, phiền lòng, toàn bộ đều quên hết.

Ngô Củ bưng chén vằn thắn đi đến chỗ Công tử Chiêu. Kết quả trên đường vừa vặn gặp người.

Trước mặt đi tới một người toàn thân màu đen, không có mũ miện, chỉ là dùng quan đen vấn tóc, thoạt nhìn anh tuấn kiên cường. Dĩ nhiên là Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu đi phương hướng này, không phải từ Lộ Tẩm đến, cũng không phải từ tiểu tẩm đến, không biết đi nơi nào, đang muốn trở lại Lộ Tẩm cung.

Ngô Củ vừa vặn cùng hắn đυ.ng mặt chính diện. Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ, cười đi tới. Tuy rằng không biết trong tay Ngô Củ là cái gì, có cái nắp che kín, thế nhưng mùi hương không giấu được, còn có bốc hơi nóng. Trời rét đậm tản ra một luồng khí ấm áp, Tề Hầu vừa nhìn liền biết là ăn ngon, cười híp mắt nói:

"Nhị ca đây là đi nơi nào, lại làm món ăn ngon?"

Ngô Củ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tề Hầu, nói:

"Đi chỗ Tam công tử. Những ngày gần đây Tam công tử nhiễm phong hàn, khẩu vị không tốt. Đại công tử van cầu Củ làm thức ăn ngon miệng cho Tam công tử dùng."

Nói xong, Ngô Củ liền cười nhạt, lại nói:

"E rằng Quân thượng lòng chỉ có mỹ nhân, đã quên mất Tam công tử còn bị thương nặng?"

Dừng một chút, Ngô Củ lại nhanh chóng nói tiếp:

"Củ thất lễ, món này phải ăn khi còn nóng, xin cáo từ trước."

Tề Hầu chưa kịp nói gì, liền bị Ngô Củ trách móc một trận. Sau đó khi hắn còn chưa phản ứng, Ngô Củ đã nghênh ngang rời đi HunhHn786.

Tự nhân đứng phía sau Tề Hầu thay Công tử Củ lau mồ hôi. Còn tưởng rằng Tề Hầu tức giận, nào có biết Tề Hầu sững sờ, lập tức nhìn bóng lưng ai kia, cười ha ha, nói:

"Thú vị, Nhị ca càng ngày càng khiến người ta thích."

Tự nhân không biết có ý gì, liên tục lau mồ hôi.

Ngô Củ bưng vằn thắn đi tới cửa, vừa vặn Công tử Vô Khuy đem cửa sổ mở ra thông khí. Thấy được Ngô Củ, hắn nhanh chóng ra đón, nhận lấy khay ở trong tay Ngô Củ, nói:

"Làm phiền nhị bá tự mình đưa tới, thật đa tạ."

Ngô Củ nói:

"Còn nóng, để Tam công tử dùng thử xem có hợp khẩu vị hay không?"

Công tử Chiêu ngồi dựa vào đầu giường, thấy Ngô Củ tiến vào, liền vội vàng hành lễ. Công tử Vô Khuy liền đem vằn thắn cầm tới. Mở nắp, nhất thời trong cả căn phòng đều tràn ngập một mùi thơm.

Công tử Chiêu mấy ngày nay chưa có ăn ngon, ngửi thấy mùi này ngón tay chưa động, bụng đã rục rịch, kinh ngạc nhìn cái chén, không biết là thứ gì.

Ngô Củ thừa nước đυ.c thả câu cũng không nói rõ, chỉ là nói.

"Trước tiên nếm thử."

Công tử Chiêu liền dùng muỗng múc một cái, thổi thổi, đem vằn thắn cùng nước canh đồng thời nhét vào trong miệng. Lần ăn vào, không thể diễn tả, trơn tuồn tuột cơ hồ muốn tiến vào trong cổ họng. Cắn một cái, da mỏng cũng không nát nhừ mà dai mềm. Bên trong chính là thịt lợn hòa lẫn tôm còn có nấm hương. Thịt lợn béo, tôm tươi ngọt, nấm hương vị nồng. Nước chảy ra ngon ngọt không diễn tả được.

Hơn nữa có canh xương dẫn vị, Công tử Chiêu đã sớm đói chịu không nổi, một hơi ăn liền năm cái, lúc này mới thở ra một hơi.

Công tử Vô Khuy vừa thấy, cũng không cần hỏi. Đệ đệ nhất định là thích ăn, liền cười đối nói:

"Thật đa tạ nhị bá."

Ngô Củ xua tay nói:

"Cũng không có gì, thiện phòng đang làm, một chốc ta gọi người mang lại cho Đại công tử dùng."

Ngô Củ sợ Công tử Chiêu ngại ngùng ăn, liền đứng dậy cáo từ, không có ở lâu.

Ngô Củ trở về phòng, bởi vì bận rộn cả buổi trưa, vai có điểm mỏi, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chốc. Bất quá làm sao cũng không dễ chịu, vẫn nằm đến giờ Ngọ. Theo thói quen Ngô Củ lại đi Lộ Tẩm cung một chuyến, nhìn xem có tin báo tiền tuyến truyền về.

Ngô Củ đến cửa Lộ Tẩm cung, quả nhiên thấy được Công Tôn Thấp Bằng. Hai người chắp tay làm lễ, đã thành quen, ở bên trong Lộ Tẩm cung một hồi, liền từng người cáo từ đi.

Trước mắt đã là hoàng hôn, cung nhân đốt đèn. Ngô Củ một đường đi trở về, một đường đều có thể nghe cung nhân truyền tin tức ngầm. Nói Lỗ cơ được sủng ái. Tề Hầu yêu nàng thế nào. Hôm qua Lỗ cơ ở tiểu tẩm qua đêm, không biết bao lâu nữa sẽ sinh ra Công tử, thời điểm đó liền có thể trở thành phu nhân Tề quốc.

Ngô Củ nghe, nghĩ thầm.

Phu nhân Tề quốc? Vậy cũng phải đợi Lỗ quốc đem Toại ấp cắt đi mới được.

Đi ngang qua hoa viên, Ngô Củ liền thấy có người cười híp mắt từ bên cạnh đi ra, phảng phất mai phục sẵn, ngăn cản đường đi. Ngô Củ đầu tiên nhìn thấy chính là một mảnh vạt áo màu đen, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Tề Hầu.

Tề Hầu chắp tay sau lưng, đứng thẳng người lên. Vóc người vô cùng cao to, một cái đường nhỏ đều bị Tề Hầu chặn hết. Hắn cúi đầu nhìn Ngô Củ, cười đến một mặt ôn nhu, nói:

"Nhị ca, đã rảnh rỗi? Cô mời uống chén rượu."

Ngô Củ ngờ vực nhìn Tề Hầu. Tề Hầu cười híp mắt, bộ dạng tâm tình thật tốt. Ngô Củ vốn muốn cự tuyệt, kết quả Tề Hầu đưa tay qua kéo tay Ngô Củ lại, nói:

"Đi thôi, Nhị ca cho Cô mặt mũi được chứ?"

Nhiều người nhìn như vậy, Tề Hầu còn kéo tay, lại nói để cho hắn mặt mũi, Ngô Củ thật không có biện pháp. Nếu không cho Tề Hầu mặt mũi, không biết là tội lỗi gì, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nói:

"Vâng, Quân thượng."

Tề Hầu lôi kéo Ngô Củ đi hướng bên cạnh, rất nhanh liền đến bên hồ. Ngô Củ vừa nhìn, thì ra Tề Hầu đã sớm bày xong "Hồng Môn yến" chờ đợi mình.

Trong tiểu lâu đã bày xong bàn tiệc. Bởi vì cái tiểu lâu giống như là cái tiểu đình, có thể ngắm cảnh hồ, cho nên bốn phía trống trải, mùa đông không khỏi có chút lạnh. Vì vậy bốn phía còn bày chậu than sưởi ấm, đi vào rất ấm áp. Tuy rằng gần hồ nước, thế nhưng so với chỗ khác ấm hơn rất nhiều.

Tề Hầu dẫn Ngô Củ đi vào, để Ngô Củ ngồi xuống, săn sóc giúp lấy xuống áo choàng, rồi tự mình mới ngồi xuống, cũng tự lấy xuống áo choàng, cười híp mắt nói:

"Cô nghe nói Nhị ca nghiên cứu chế tạo một món ngon mới? Cô đây đợi một ngày, cũng chưa nếm được, cảm giác lòng chua xót a."

Ngô Củ kỳ quái liếc mắt nhìn Tề Hầu.

Một chén vằn thắn mà thôi. Hơn nữa kia là cho Công tử Chiêu bồi bổ thân thể. Tề Hầu thân thể cường tráng tự bò mộng. Quả nhiên là giống mấy thai phụ ốm nghén. Vằn thắn cũng muốn cướp của con ăn!

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca khi nào làm cho Cô ăn?"

Mí mắt Ngô Củ giật lên, phát hiện Tề Hầu nói chuyện càng ngày càng buồn nôn, thật sự khó chịu, liền nhàn nhạt nói:

"Củ đã đem cách thức làm món ăn cho nhóm thiện phu. Quân thượng nếu muốn ăn, bất cứ lúc nào đều có thể gọi thiện phu làm."

Tề Hầu lại lắc đầu nói:

"Vậy cũng không được, Cô chỉ muốn ăn do Nhị ca làm."

Ngô Củ vừa nghe, mí mắt càng nhảy dựng, ngờ vực liếc mắt nhìn Tề Hầu, nghĩ thầm.

Lẽ nào Tề Hầu nghĩ trăm phương ngàn kế để mình không qua được? Không thì tại sao phải chính mình làm cho hắn ăn?

Nghĩ như thế, Ngô Củ ngờ vực nhìn Tề Hầu vài lần.

Tề Hầu thực sự không nhịn cười được, giơ tay lên, nhanh chóng nhéo má Ngô Củ một cái.

Ngô Củ hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nào có biết Tề Hầu đột nhiên "đùa giỡn", còn ngắt gò má. Tuy rằng cũng không đau, thế nhưng ngắt một chút, cảm giác vẫn rất rõ ràng, cũng không phải là nằm mơ.

Ngô Củ trợn to mắt nhìn Tề Hầu. Tề Hầu liền cười ha ha, tựa hồ bị vẻ mặt giật mình của Ngô Củ làm cho tức cười.

Khi Tề Hầu cười, trán Ngô Củ nổi đầy gân xanh. Hắn nhanh chóng thu lại ý cười, nghiêm nghị nói:

"Cô cùng Nhị ca nói chuyện đứng đắn."

Ngô Củ tức giận nói:

"Quân thượng mời nói."

Tề Hầu cười nói:

"Đêm hôm qua, Nhị ca biết xảy ra chuyện gì không?"

Ngô Củ vừa nghe cảm thấy thực sự là khá lắm.

Tề Hầu sủng hạnh Lỗ cơ. Sự tình này buổi sáng đã truyền khắp trong cung, hận không thể có người đưa tin ngàn dặm về Lỗ quốc. Tề Hầu còn đến hỏi có biết hay không!

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

"Chúc mừng Quân thượng có được mỹ nhân cùng đất, nhất cử lưỡng tiện, vẹn toàn đôi bên."

Tề Hầu cũng cười một tiếng, vẻ mặt vô cùng thích thú nói:

"Nhị ca thật hiểu ý."

Ngô Củ không biết mình tại sao hiểu ý, liền nghe Tề Hầu nói:

"Cùng Nhị ca nói thật thôi. Đêm hôm qua, Cô cũng rất khổ cực."

Ngô Củ vừa nghe, tê cả da đầu.

Tề Hầu lẽ nào muốn nói cho mình nghe đã cùng Lỗ cơ đại chiến ba trăm hiệp? Không thì sao có thể khổ cực chứ?

Liền nghe Tề Hầu nói tiếp:

"Cô có thể nói là dụng tâm quan tâm chăm sóc đầy đủ Lỗ cơ một buổi tối."

Ngô Củ nghe không hiểu, có chút ngờ vực nhìn Tề Hầu. Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nhị ca có nhìn thấy biểu tình của Khánh Phủ?"

Thì ra ngày hôm qua Tề Hầu thu mỹ nhân cùng bảo kiếm, quả thật là vì cho Khánh Phủ khó chịu. Hắn biết Khánh Phủ là hối lộ để hắn bỏ ý định cướp đoạt Toại ấp. Kết quả là Khánh Phủ bị phản đòn, Khánh phụ đương nhiên nổi trận lôi đình.

Tề Hầu còn muốn chọc tức Khánh Phủ, trực tiếp đem Lỗ cơ mang đi, phảng phất là tát trên mặt Khánh Phủ một cái.

Lỗ cơ quả thật ở tiểu tẩm qua đêm, thế nhưng vẫn chưa được Tề Hầu lâm hạnh.

Lỗ cơ thấy Tề Hầu trước ôn nhu như nước, phong lưu đa tình, thế nhưng sau khi ôm nàng vào tiểu tẩm, liền đem vứt xuống. Hắn cũng không cho Lỗ cơ rời đi, bắt nàng đứng ở nơi đó.

Tề Hầu đầu tiên là thưởng thức khuôn mặt Lỗ cơ, tỉ mỉ quan sát khoảng chừng nửa canh giờ. Chân nàng đứng đến mỏi. Trong lúc muốn cùng Tề Hầu thành chuyện tốt, thế nhưng Tề Hầu đều không có để ý đến nàng, chỉ là thỉnh thoảng nói một câu "thật giống". Tổng cộng nói ba lần.

Đến tối muộn, Tề Hầu liền đi nghỉ ngơi, cũng không cho Lỗ cơ rời đi, liền để nàng đứng ở gian ngoài.

Đương nhiên đoạn đánh giá Lỗ cơ bị tỉnh lượt.

Ngô Củ vừa nghe, nghĩ.

Tề Hầu để Lỗ cơ đứng một buổi tối? Có chút khó mà tin nổi. Vậy buổi sáng tin tức truyền ra phỏng chừng chính là tin tức giả.

Tề Hầu cười híp mắt nhìn về phía Ngô Củ, dĩ nhiên lộ ra một mặt oan ức, nói:

"Nhị ca sẽ không cho Cô là hôn quân hám sắc làm lu mờ ý nghĩ chứ? Lỗ cơ là người Lỗ quốc, là mật thám Công tử Khánh Phủ phái tới. Cô coi như háo sắc, cũng phải chọn người ra tay phải không?"

Tề Hầu nói, ánh mắt có chút sáng quắc.

Bóng đêm nồng đậm, bốn phía u ám, chỉ còn lại lửa chậu than đang nhảy nhót. Tự nhân, cung nữ, tất cả đều đứng ở bên ngoài tiểu lâu, bên trong chỉ còn có Tề Hầu cùng Ngô Củ, hai người nói chuyện.