Mọi người đi vào Chính Sự Đường.
Cao Hề và Quốc Ý Trọng đều là người lão luyện, cũng xem một hồi “cung đấu”, thật sự không thể không nói Công tử Củ đúng là đã lột xác. Sau trận Thời Thủy, Công tử Củ thế nhưng đã trở nên chính chắn không ít, biết tiến biết lui, còn cho Tề Hầu mặt mũi. Cách xử lý vừa rồi của Công tử Củ thật sự làm các vị đại thần không thể không phục.
Vào Chính Sự Đường ngoài huynh đệ Tề Hầu còn có nhóm thần tử và Văn Khương, nhưng Tề Hầu lại phảng phất không có nhìn thấy bọn họ, thực tự nhiên cười nói:
“Chuyện ngày hôm nay nhị ca muốn tạ ơn Cô như thế nào?”
Ngô Củ nghe mà có điểm ngây ngốc, nghĩ thầm.
Con ngươi làm chuyện vô sỉ với ta, sao còn muốn ta tạ ơn?
Tề Hầu thấy đối phương không nói lời nào, lại nói:
“Vậy hôm qua Cô hảo tâm thu nhận nhị ca, cũng cần có thưởng chứ?”
Tề Hầu nói như vậy, Văn Khương liền thấy không đúng rồi. Ánh mắt nàng di chuyển qua lại ở trên người Tề Hầu cùng Ngô Củ.
Ngô Củ cảm nhận được ánh mắt Văn Khương nóng muốn chết, cũng cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ đầu tới đuôi của các vị đại thần. Tóm lại Tề Hầu dùng ngữ khí thực khϊếp người.
Cái gì mà “thưởng”?
Hắn nói thật ái muội, phảng phất bọn họ rất thân thiết vậy.
Ngô Củ không chịu được mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Lại nghĩ tới hôm qua toàn bộ quá trình giải quyết sinh lý bị xem hết, cả đêm cánh tay nhức mỏi, quả thực cảm thấy thẹn không còn mặt mũi. Chỉ sợ Tề Hầu lại nói ra cái gì kinh người, Ngô Củ đành phải nghiến răng nghiến lợi căng da đầu nói:
“Hay là Quân thượng phân phó.”
Tề Hầu cười nói:
“Chớ nghiêm túc như vậy.”
Hắn nói, rồi giơ ngón tay trỏ gõ gõ cằm mình.
Tề Hầu có bàn tay to rộng, làm người ta thấy đặc biệt rất vững vàng mạnh mẽ. Cũng không phải dạng bàn tay của người không cần động tay làm việc gì. Trong lòng bàn tay của hắn vì luyện võ mà vết chai sần rất nhiều, đốt ngón tay thô rõ ràng.
Ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ cằm mình, Tề Hầu híp mắt. Động tác kia thoạt nhìn phảng phất như là đang tính kế cái gì. Ngô Củ cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh.
Ở ngay lúc này, Tề Hầu cười tủm tỉm nói:
“Hay là nhị ca nấu đồ ăn cho Cô đi?”
Nấu đồ ăn?
Ngô Củ liền biết Tề Hầu không có hảo tâm gì. Lại nghe Tề Hầu nói:
“Món mà người khác chưa thấy qua, Cô cũng chưa có gặp qua, được không?”
Tề Hầu vốn là “làm nũng”, khiến các đại thần cảm thấy hắn đang sủng Công tử Củ. Kết quả không nghĩ tới vuốt mông ngựa lại sờ đến trên đùi.
Ngô Củ hồ nghi nhìn qua Tề Hầu.
Lời này thật quen tai, hình như là...
Món người khác chưa thấy qua, Tề Hầu cũng chưa gặp qua. Sao giống như trong điển cố “Dịch Nha nấu con”.
Khi mừng thọ thần, vui đùa nói mình đã ăn qua mỹ vị khắp thiên hạ, duy nhất chưa ăn qua thịt người. Kết quả Dịch Nha liền muốn đem đứa con chỉ mới mấy tuổi nấu thành món ăn dâng lên. Cũng may Tề Hoàn Công không có đồng ý. Ngô Củ tưởng tượng thôi, phía sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng.
May mà mình chưa có con!
Ngô Củ biểu tình thay đổi vài lượt, rốt cuộc vẫn là nói:
“Dạ.
Tề Hầu thấy thái độ Công tử Củ thay đổi, cũng không biết đối phương nghĩ tới Dịch Nha nấu con. Thấy đối phương đáp ứng, hắn liền cười cười.
Bọn họ nói chút chuyện, thái độ cũng thập phần ái muội, làm cho Văn Khương càng thấp thỏm. Đừng nói là Văn Khương thấp thỏm, ngay cả một đám đại thần cũng không biết tình huống như thế nào.
Ngay sau đó Tề Hầu mới quay đầu, thái độ tức khắc thay đổi làm người ta muốn té ngã. Hắn lạnh căm căm nhìn Văn Khương, nói:
“Hôm nay Cô mời Văn Khương lại đây, là muốn cùng Văn Khương thương lượng một sự kiện.”
Tề Hầu khẩu khí lạnh như băng. Thái độ kia sao mà giống thương lượng, rõ ràng là uy hϊếp. Văn Khương trong lòng biết rõ ràng, nhưng mới vừa rồi nàng tránh được một kiếp, cũng không dám nói gì.
Văn Khương biết rõ Tề Hầu muốn nàng đi tìm Lỗ Công thuyết phục chuyện đón dâu từ Lỗ quốc về đây.
Đời trước Tề Hầu cưới Vương cơ, cũng là từ Lỗ quốc nghênh đón Chu Công chúa. Nhưng đời trước hôn nhân này là hai năm sau mới tiến hành. Khi đó Tề quốc đã đánh thắng Lỗ quốc, cũng coi như là giải được một ngụm ác khí trận Trường Thước. Mà đời này bất đồng, Tề Lỗ hai nước đang ở thời kỳ nóng bỏng, Lỗ Công khẳng định không muốn cho Tề quốc cưới Chu Công chúa, tất nhiên không cho mượn đường.
Kỳ thật Thiên tử gả Công chúa, có thể đem Công chúa đưa đến Lỗ quốc, để nhà chồng nghênh đón. Lỗ quốc trừ bỏ là quốc gia sinh lễ nghi còn có một nhân tố khác rất quan trọng. Đó chính là hiện giờ Chu Thiên tử tuy rằng suy bại, nhưng vẫn là quốc gia chính thống, là hợp lý hoá Thiên tử, hợp lý hoá liền cần mặt mũi. Chu Thiên tử gả con muốn giữ thân phận, nhất định phải “Hạ” gả, để chư hầu cùng đại tông tộc họ Cơ lãnh người đi, sau đó lại từ chỗ chư hầu gả đi ra ngoài. Đây cũng thể hiện Chu Thiên tử không ngồi ngang hàng cùng chư hầu.
Lỗ quốc là quốc gia Công tước, cũng là đại tông tộc họ Cơ, cùng họ với Chu Thiên tử. Công chúa của Chu Thiên tử từ Lỗ quốc gả đi là hợp lý nhất, cũng nhất có thể thể hiện ra tôn trọng Tề Quốc. Đối với chuyện này, Lỗ quốc không hài lòng, Lỗ Công nhất định không chịu làm.
Lúc này chỉ có Văn Khương có thể thuyết phục Lỗ Công. Dù gì nàng là mẫu thân của Lỗ Công, nói chuyện còn có chút phân lượng.
Văn Khương không muốn làm việc này. Phải thuyết phục Lỗ quốc, chính nàng cũng không có chỗ tốt, còn bị người ghi hận. Nhưng hiện tại có nhược điểm ở trên tay người khác, Tề Hầu vừa nói, Văn Khương liền biết nhắc đến là chuyện này. Quả nhiên, Tề Hầu nói:
“Mời Cao Tử nói với Văn Khương.”
Cao Hề lập tức chắp tay nói:
“Dạ, Quân thượng.”
Cao Hề nhận ý của Tề Hầu, lại chuyển hướng về phía Văn Khương, thực cung kính nói.
“Văn Khương phu nhân có điều chưa biết, việc này có quan hệ mật thiết với việc Đại công tử Vô Khuy nghênh thú Chu Công chúa.”
Kỳ thật Văn Khương cũng đã biết đến, căn bản không cần Cao Hề nói. Cao Hề vừa nói, Văn Khương cũng không thể xé rách da mặt, chỉ phải làm bộ vẻ mặt bừng tỉnh ngộ, nói:
“Ai nha, ta tưởng là chuyện gì? Nguyên do chính là chuyện này a. Không cần lo lắng, Quân thượng không cần lo lắng. Lỗ Công là con ta, ta đi thuyết phục Lỗ Công. Hôn sự cháu trai, làm cô cô sao có thể không để bụng? Giao cho ta là được!”
Ngô Củ thấy Văn Khương có vẻ mặt nhiệt tình, suýt nữa cười ra tiếng.
Thật sự là quá có ý tứ.
Chuyện về Văn Khương, bởi vì Công tử Củ mà thuận lý thành chương liền được giải quyết. Một đám đại thần nhẹ nhàng thở ra, đều cảm giác như mèo mù vớ được chuột chết, thế nhưng liền nắm được Văn Khương. Phải biết rằng Văn Khương là người rất khéo đưa đẩy, tuy rằng nàng là nữ tử nhưng tâm cơ không hề thấp hơn so với nam nhân.
Văn Khương đáp ứng xong, vội vàng muốn đi. Tề Hầu nhìn bóng dáng Văn Khương, sâu kín nói:
“Văn Khương tỷ tỷ, về sau thật hay, có khó khăn cần phải giúp Cô bày mưu tính kế a, miễn cho Văn Khương tỷ tỷ có mưu trí, tất cả đều dùng ở chỗ không nên dùng.”
Văn Khương run lên, vội vàng đáp có lệ, sợ tới mức liền bỏ chạy.
Trò khôi hài cuối cùng đã hạ màn. Các đại thần nhẹ nhàng thở ra. Thu hoạch lớn nhất thuộc về Ngô Củ, ngoài ý muốn kinh hỉ nhiều dữ dội, là cảm giác thắng lợi trở về. Bất quá ngồi không ngư ông đắc lợi phải kể tới Tề Hầu, đột nhiên rảnh rỗi tới dạy con, thế nhưng đem sự tình Văn Khương giải quyết dễ dàng.
Tề Hầu còn muốn cùng chúng thần thương nghị về hôn lễ, nhìn về phía Công tử Củ. Hắn đang muốn Công tử Củ cùng đi bày mưu tính kế.
Bất quá Ngô Củ ngại “chính mình” đã từng cùng Vương cơ thề non hẹn biển, nên không dám xen vào việc người khác, không đợi Tề Hầu mở miệng, đã nói:
“Củ thân thể có bệnh, có chút mệt nhọc, chỉ sợ lây nhiễm cho Quân thượng. Nếu Quân thượng không có sự tình cần phân phó Củ, Củ liền cáo lui trước.”
Công tử Củ nói như vậy, Tề Hầu còn có thể làm khó người khác sao? Tề Hầu chỉ phải lộ vẻ mặt quan tâm nói:
“Nhị ca bị bệnh? Mau kêu y quan nhìn xem?”
Ngô Củ chối từ một phen. Bộ dạng Tề Hầu quan tâm dị thường, tự mình đưa người ra khỏi Chính Sự Đường, còn lệnh kêu y quan.
Ngô Củ đi ra khỏi Chính Sự Đường, liền cho y quan lui trở về, vội vàng đi còn lau mồ hôi.
Cũng không biết gần đây Tề Hầu trúng tà gì, nói chuyện luôn là nhão nhão!
Ngô Củ thật sự chịu không nổi cái này. Đặc biệt đêm qua còn đã xảy ra một chút sự tình, mặt mũi Ngô Củ đều mất sạch. Tề Hầu lại ân cần ngọt ngào như vậy, Ngô Củ cảm thấy là Tề Hầu cố ý khiến mình gian nan bất kham.
Ngô Củ nào biết kỳ thật là mình suy nghĩ nhiều. Tề Hầu chỉ là muốn thu phục người, thật sự không có muốn cho Ngô Củ gian nan bất kham.
Ngô Củ mới vừa đi ra trong chốc lát, còn chưa có trở về tới phòng mình liền nhìn thấy đối diện có người vội vã xông tới. Là Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô.
Mới vừa rồi vào Chính Sự Đường, Tử Thanh là tiểu đồng không thể theo vào. Hắn vội trở về thông báo cho hai vị sư phó. Hai người vừa nghe, đại kinh thất sắc, chạy nhanh tới nhìn xem đến tột cùng là thế nào.
Ngô Củ còn chưa biết sao lại thế này, đã là bị Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô vây quanh, hỏi han.
Thiệu Hốt nói:
“Công tử! Có bị thương không?”
Quản Di Ngô nói:
“Công tử, Tề Hầu gặp nạn vì Công tử?”
“Công tử, Công tử Nguyên kia dám dùng đồ vật bỉ ổi như vậy. Thế nhưng, thế nhưng……”
Quản Di Ngô lại nói:
“Công tử thân mình có việc không? Kêu y quan nhìn xem đi……”
Hai người là ta một câu ngươi một câu, Ngô Củ thiếu chút nữa bị hóa ngốc, vội vàng nói:
“Không sao, không sao. Ta không có việc gì. Chuyện gì cũng không có, hai vị sư phó đừng lo.”
Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô đều nhẹ nhàng thở ra. Thiệu Hốt nói:
“Công tử đúng là thiện tâm. Nếu ta thấy Công tử Nguyên, tất nhiên tát rách miệng hắn.”
Ngô Củ cười, nói:
“Thiệu sư phó sợ là đánh không được, Tử Thanh đã làm rồi.”
“Hả?”
Thiệu Hốt nghe không hiểu. Mà Quản Di Ngô cũng không hiểu. Có ai ngờ đến Công tử Củ thật sự lệnh Tử Thanh đánh Công tử Nguyên. Hai cái dấu roi còn ở trên mặt Công tử Nguyên đó.
Tử Thanh vừa nghe nhắc đến liền co quắp, lại có chút lo lắng, nhỏ giọng nói:
“Công tử, Quân thượng có bắt Tử Thanh hỏi tội không?”
Thiệu Hốt kỳ quái nói:
“Hỏi tội gì?”
Ngô Củ tâm tình rất tốt, liền đem chuyện vừa rồi Tử Thanh đặc biệt sảng khoái quất Công tử Nguyên hai roi nói một lần. Thiệu Hốt lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tử Thanh, nói:
“Tử Thanh, ngươi rất lợi hại a!”
Hắn nói còn giơ ngón tay cái lên.
Quản Di Ngô trong lòng vừa kinh ngạc vừa lo lắng hỏi:
“Quân thượng không có trách tội?”
Ngô Củ cười nói:
“Hắn trách tội cái gì? Hắn nhặt được dưa bỡ. Văn Khương đã thành thành thật thật chuẩn bị đi Lỗ quốc thuyết phục Lỗ Công. Có được tiện nghi, hắn còn có thể hỏi tội sao?”
Ngô Củ nói nhẹ nhàng vạn phần. Bất quá Quản Di Ngô lại thấy là hung hiểm vạn phần. Dù sao từ lúc bắt đầu liền không có tiện nghi, Công tử Củ là “tội thần”, mà đối phương là con Tề Hầu, suy nghĩ một chút càng thêm cảm thấy hung hiểm dị thường.
Ngô Củ đã mệt mỏi cả buổi, phải nghe tiếng khóc mấy canh giờ. Thiếu Vệ cơ cùng Công tử Nguyên cũng ra sức khóc rống, đầu bị đau, Ngô Củ phải trở về nghỉ ngơi một phen.
Ngày hôm sau sáng sớm, Ngô Củ liền nghe Thiệu Hốt đến nói Văn Khương thật sự đã khởi hành, vội vàng khởi hành đi Lỗ quốc.
Ngô Củ nói:
“Thiệu sư phó thu tin tức rất nhanh.”
Thiệu Hốt tự hào nói:
“Răng Nhọn nói cho ta a. Răng Nhọn quen thật nhiều cung nhân. Hắn nghe từ miệng cung nhân nói, tuyệt đối có thể tin.”
Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa không biết hắn nói “Răng Nhọn” là ai, không khỏi thở dài nói:
“Thiệu sư phó, Đông Quách sư phó cũng là nhân tài, ngươi luôn là kêu hắn như vậy, chỉ sợ……”
Thiệu Hốt xua xua tay, nói:
“Răng Nhọn cũng không ngại, Công tử đừng lo lắng.”
Ngô Củ thấy cũng đúng.
Đông Quách sư phó cũng không ngại, mình cũng không cần nhọc lòng!
Quả nhiên, buổi chiều Ngô Củ liền nghe nói Văn Khương thật sự xuất phát, đã đi Lỗ Quốc, hơn nữa dáng vẻ vội vàng, như là sợ Tề Hầu cực kỳ.
Việc này tuy rằng tạm thời hạ màn, nhưng Ngô Củ còn chưa có xong việc. Không phải cùng Công tử Nguyên và Thiếu Vệ cơ lục đυ.c với nhau, mà là đáp ứng nấu đồ ăn cho Tề Hầu.
Tề Hầu yêu cầu rất cao, muốn món ăn mà người khác chưa ăn qua, hơn nữa hắn cũng chưa ăn qua.
Tuy rằng hình như yêu cầu rất cao, nhưng ở trong lòng Ngô Củ lại là chuyện phi thường dễ dàng.
Vì cái gì nói như vậy? Bởi vì Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu vị giác còn hạn hẹp. Tuy rằng thời đại này quý tộc đã biết hưởng thụ, ẩm thực đã có phát triển đến một mức độ đáng kể, nhưng Ngô Củ vẫn có lợi thế. Vì là người sống ở hiện đại, đời trước lại kinh doanh thực phẩm, còn bản thân thích nấu ăn. Tùy tiện làm một món đồ ăn, cũng là món Tề Hầu chưa từng ăn qua rồi. Còn sợ hắn tìm ra nguồn gốc sao?
Ngô Củ cũng không đem cái này coi như một nan đề, suy nghĩ một chút liền nghĩ ra biện pháp. Đây tuyệt đối là món ăn Tề Hầu chưa ăn qua, hơn nữa Ngô Củ cũng tương đối thích ăn.
Ngô Củ hôm nay dậy thật sớm, khi Tử Thanh tiến vào Ngô Củ đã mặc xong xiêm y, ngồi ở trước bàn tự mình trang điểm tóc.
“Trang điểm tóc”
Đó là bởi vì tóc Ngô Củ lúc thức dậy so với trước khi ngủ rất hỗn độn, lại bị làm cho lung tung rối loạn. Tóc cột buông lơi căn bản không gọn gàng, có dáng vẻ rất phong trần, lười biếng lại có chút buồn cười.
Tử Thanh nhìn thấy nén cười, chạy nhanh vào nói:
“Công tử, ngài làm cái gì vậy?”
Ngô Củ chính là sốt ruột.
Tóc dài như vậy. So với nhặt rau còn muốn phiền toái hơn. Đời trước cũng không để dài tóc. Tóc mái cũng chưa quá lông mày. Hiện giờ tóc dài đến eo, túm lại cũng không gọn, càng đừng nói dùng ngọc quan thúc lên.
Tử Thanh chạy nhanh đến giúp Ngô Củ chải đầu, cười nói:
“Công tử, hôm nay có tâm tình tốt? Sao dậy sớm như vậy?”
Ngô Củ nói:
“Không phải tâm tình tốt, là trời sinh mệnh phải lao lực.”
Tử Thanh có chút kỳ quái. Ngô Củ nói.
“Ta đã đáp ứng làm đồ ăn cho Quân thượng, một món chưa từng ăn qua, hiện giờ muốn đi tìm nguyên liệu nấu ăn.”
Tử Thanh nghe được cái hiểu cái không, chạy nhanh giúp Ngô Củ búi tóc, lại đi lấy nước ấm rửa mặt. Đều xử lý thỏa đáng, Ngô Củ vội vàng ăn chút lót bụng, liền ra cửa.
Tử Thanh đi theo. Ngô Củ cố ý kêu hắn cầm theo một cái sọt để chứa nguyên liệu dùng nấu ăn.
Tử Thanh còn tưởng rằng Công tử muốn mang theo mình đi đến thiện phòng nấu ăn. Rốt cuộc nguyên liệu nấu ăn đều ở đó, nhưng mà Công tử cố tình cho hắn kinh hỉ, chính là không đi thiện phòng mà là chạy đến trong ngự hoa viên. Tử Thanh thấy quá kỳ quái, nhưng không hỏi.
Ngô Củ một thân áo trắng, len lỏi vào mấy bụi hoa phảng phất giống như kẻ trộm hoa. Tư thế này căn bản không giống như là tới tìm nguyên liệu nấu ăn. Ngô Củ vừa đi vừa nhìn dáo dác. Tử Thanh thật sự không hiểu được, rốt cuộc hỏi:
“Công tử, ngài tìm cái gì?”
Ngô Củ chỉ là khẽ cười một tiếng, mím môi không nói gì, thái độ có điểm thần bí, biểu tình kia lại làm Tử Thanh đỏ mặt, vội vàng cúi đầu thành thật đi theo.
Ngô Củ cũng không biết mình ở trong lúc lơ đãng lại làm người đỏ mặt, chỉ là tiếp tục đi về phía trước. Ngay sau đó ánh mắt Ngô Củ sáng ngời, đi mau vài bước, đi tới bên cạnh hồ nhỏ trong vườn hoa.
Đây là ngự hoa viên trong cung Tề quốc, sẽ có người chuyên môn trồng và chăm sóc hoa cỏ. Các loại cây cỏ quý báu đều có ở chỗ này, để các vị quý nhân trong cung Tề quốc thưởng ngoan.
Ngô Củ coi trọng không phải hoa, mà là một loại cây kỳ quái.
Tử Thanh nhìn nhìn cây kia, không biết là cái chủng loại gì. Cây này có lá to dài không lắm đẹp, mặt trên xanh đậm, mặt dưới nhạt hơn một chút. Hơn nữa cây khác đều có hoa nở rộ từng đóa, nó lại trụi lủi, hơn nữa mọc cẩu thả lan tràn, bộ dáng kỳ quái.
Ngô Củ nhìn cây này lại tự mình nhấc vạt áo ngồi xổm xuống, cười nói:
“Chính là nó.”
Ngô Củ nói, còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve một cái lá. Bàn tay trắng nõn tinh tế, nhẹ nhàng xử lý lá cây, thoạt nhìn cẩu thả cũng vô tình làm cảnh đẹp ý người vui.
Tử Thanh nói:
“Công tử, đây là cái gì?”
Ngô Củ nói:
“Lá cây.”
Tử Thanh đương nhiên biết là lá cây, vừa muốn hỏi tên cụ thể của loại lá này, liền nhìn thấy Ngô Củ thế nhưng động thủ. Cây trong ngự hoa viên của Tề Hầu…… bị hái!
Tử Thanh hoảng sợ, nói:
“Công…… Công tử?”
Ngô Củ cười tủm tỉm nói:
“Đừng khẩn trương, cái cây này là một loại cây cảnh, cũng là nguyên liệu nấu ăn rất tốt. Nó có tên gọi là lá dong có công dụng rất nhiều.”
Tử Thanh sắc mặt có chút trắng, nhìn Công tử Củ vừa nói chuyện còn cần cù chăm chỉ hái lá cây, nói:
“Làm cái gì ăn ngon?”
Ngô Củ cười nói:
“À…… Bánh ú (bánh chưng).”
(Gọi là bánh chưng vì cách làm gần giống bánh chưng của ta, bên ngoài gói lá, bên trong gạo nếp, sau đó được đem đi hấp trong lửa than. Không phải hình vuông vung đầy như bánh chưng của người Việt, bánh chưng của Trung Quốc bé hơn rất nhiều. Bánh có hình củ ấu nho nhỏ cỡ trong lòng bàn tay. Ngày nay nhân bánh có rất nhiều loại, bánh chưng truyền thống nhất là bánh chưng nhân táo đỏ, nhân đậu, nhân thịt và nhân lạc.)
Dù Ngô Củ nói, Tử Thanh cũng không biết là thứ gì, bởi vì niên đại này còn chưa có bánh ú. Khuất Nguyên còn chưa có sinh ra đâu.
Ngô Củ hái thật nhiều lá cây, vừa hái lá còn phổ cập kiến thức khoa học cho Tử Thanh.
“Lá dong là nguyên liệu bao bánh hấp tốt nhất. Có địa phương thích dùng lá cỏ lau bao bánh ú, tuy rằng cũng là có thể, nhưng mất đi hương vị tinh hoa của bánh sau khi chính. Đặc biệt là sau hạ chí, trước lập thu lá đã già, đem bao bánh là mềm mại ngon miệng nhất. Lá dong bản thân có tính bóc hơi, mùi vị tự nhiên rất dễ chịu. So với lá cỏ lau có vị chua thì mùi lá dong làm vị bánh thơm ngon hơn nhiều. Hơn nữa nó còn có tính kháng khuẩn tương đối cao, xem như chất bảo quản thiên nhiên cho đồ ăn. Dù để nhiều ngày cũng sẽ không bị hư đồ ăn.”
Tử Thanh nghe đến phát ngốc, càng nghe càng không hiểu.
Tính bốc hơi, kháng khuẩn tính, chất bảo quản đều là thứ gì? Xem ra làm đồ ăn cũng là bác đại tinh thâm, nghe cũng chưa nghe qua……
Ngô Củ nói, cũng hái được một sọt lá. Tử Thanh xách cái sọt đầy lá, lúc này Ngô Củ mới vỗ vỗ tay đứng lên, nói:
“Đi đi, chúng ta đi về bắt đầu.”
Tử Thanh nhanh lên tiếng đáp ứng, mang cái sọt lá theo Ngô Củ trở về. Bọn họ chạy nhanh như chạy trốn. May mắn thời điểm bọn họ đi "hái lá" người khác không thấy được. Bất quá Ngô Củ cũng không thành thật, còn vừa đi vừa hái thêm vài đóa hoa, cũng bỏ vào sọt, chuẩn bị lấy về dùng làm hương liệu.
Tử Thanh liền giống tên trộm cắp, đi theo Công tử nhà mình đến thiện phòng.
Bất quá chuyện này vẫn bị Tề Hầu biết. Lý do là Trịnh cơ khi đó vừa lúc cũng đi ra ngự hoa viên dạo chơi, đã nhìn thấy chủ tớ Công tử Củ lén lút liền âm thầm theo dõi. Kết quả nàng liền tận mắt thấy người trộm hoa, chạy nhanh tới cáo trạng. Nàng nói Công tử Củ ở trong ngự hoa viên hủy hoại những cây hoa mình thích nhất, khiến tim Trịnh cơ cũng phải tan nát.