Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 12: Bạn Bè Của Ta, Đến Lượt Ngươi Dạy Bảo? (2)

Thanh niên hung ác nham hiểm từng bước một ép Dư Hạo đến góc từng, từ trên cao nhìn xuống hắn, đùa cợt nói.

“Ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Dư Hạo cắn răng, sắc mặt tái nhợt nói.

“Cậu bạn nhỏ, đánh không lại tìm cha, còn chưa dứt sữa hả.” Thanh niên hung ác nham hiểm cười khẩy nói.

“Ngươi!”

Cả khuôn mặt Dư Hạo xấu hổ đến đỏ bừng.

Hứa Kiệt tự nhiên không thể nhìn bạn bè chịu nhục, đứng ra nói: “Hôm nay xem như chúng ta gặp hạn, ngươi đưa ra con số đi, chúng ta bồi thường.”

Thanh niên hung ác nham hiểm lắc lắc ngón trỏ, miệng phát ra tiếng chậc chậc.

Trên mặt tràn đầy khinh thường!

“Thằng nhãi con, hôm nay ta dạy cho ngươi một bài, không có bản lĩnh đừng ra mặt bừa.” Thanh niên hung ác nham hiểm nâng chân phải lên, hung hăng đá về phía đầu Dư Hạo.

Mọi người không đành lòng nhắm hai mắt lại.

Sắc mặt của Hứa Kiệt và Bạch Vi đột nhiên thay đổi.

Một cước này đá xuống, Dư Hạo nhất định bị thương nặng.

Hơn nữa còn đá lên đầu, lỡ như có vấn đề gì, đời này coi như xong rồi.

Bọn họ thật sự không ngờ được, thanh niên hung ác nham hiểm này thế mà lại tàn nhẫn như vậy.

Ầm!

Tiếng đánh nặng nề vang lên.

Nhưng mà Dư Hạo vẫn ở yên tại chỗ, không chút thương tích, còn thanh niên hung ác nham hiểm thì đột nhiên bay ra ngoài, nặng nề nện lên trên vách tường.

“Phụt!” Hắn ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Cho dù là Hứa Kiệt và Bạch Vi hay là những người khác trong quán bar đều bị một màn bất ngờ này dọa sợ ngây người.

Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Vương Đằng đang đứng trước mặt Dư Hạo.

Hắn một tay nhét túi quần, phun điếu thuốc trong miệng ra, thản nhiên nói: “Bạn của ta, khi nào đến lượt ngươi dạy dỗ?”

Mới vừa dứt lời, trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng lên!

Tên thanh niên hung ác nham hiểm kia mới vừa ngã xuống mặt đất đồng thời vài thuộc tính bong bóng cũng rơi xuống theo đó.

“Như vậy cũng có thể nổ thuộc tính?”

Vương Đằng kiềm chế nghi hoặc trong lòng, bởi vì quá nhiều người nên hắn vẫn chưa tiến lên.

“Ngươi, ngươi!”

Lúc này Dư Hạo đã phản ứng lại kịp, vẻ mặt khϊếp sợ, lắp bắp không biết nên nói cái gì.

Hứa Kiệt và Bạch Vi đều ngơ ngác nhìn Vương Đằng, giống như lần đầu tiên quen biết hắn.

“Còn không đứng dậy, trên đất mát mẻ hả?” Vương Đằng cười mắng.

“Đại ca, về sau ngươi là đại ca ruột của ta, ngươi giấu giếm chúng ta thật khổ mà.”

Bạch Vi đã chạy vội tới, nhìn Vương Đằng, trong ánh mắt lóe lên một chút tia sáng lạ.

“Được rồi, quỷ gào gì vậy, ta gạt các ngươi khi nào chứ, là các ngươi không hỏi ta mà thôi.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.

“Vô liêm sỉ, ngươi dám đánh ta, lên cho ta, gϊếŧ chết thằng súc sinh này!”

Thanh niên hung ác nham hiểm đứng lên từ trên mặt đất, lau máu bên khóe miệng, trong mắt hàm chứa oán độc, hét lớn với mấy người cùng phe với hắn.

“Đại, đại ca, thằng nhãi này quá lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ!” Một người sợ hãi nhìn Vương Đằng nói.

Bọn họ còn không thấy được Vương Đằng ra tay như thế nào, thanh niên hung ác nham hiểm có thực lực gần đến Võ Đồ trung cấp đã bay ngược ra ngoài, bọn họ đều là người không phải Võ Đồ có tác dụng gì chứ?

“Lũ ăn hại!” Thanh niên hung ác nham hiểm oán hận đá đối phương một cái, nói với Vương Đằng: “Thằng nhãi, có gan báo tên ra, chờ tao gọi người đến.”

Lúc này Vương Đằng đột nhiên tiến lên trước, thanh niên hung ác nham hiểm sợ tới mức không khỏi lùi lại vài bước.

Vương Đằng lơ đãng chạm vào mấy bong bóng kia, nhặt lấy.

‘Sức mạnh X15’

‘Tốc độ X12’

“Nhiều như vậy!”

Vương Đằng hơi kinh ngạc, đây xem như là một lần rơi xuống nhiều nhất từ trên thân một người rồi.

“Đánh quái bạo thuộc tính!”

“Chẳng nhẽ đây mới là phương thức mở ra bàn tay vàng chính xác sao?”

Hắn chỉ thoáng nghĩ đã bỏ qua chuyện này, thời cơ rõ ràng không đúng, hienj giờ cũng không phải là lúc suy xét chuyện này.

Vương Đằng nhếch miệng lên, nói.

“Ngươi sợ cái gì, ta tên Lý Vinh Thành, cho ngươi nửa giờ gọi người, quá hạn không chờ!”

“Được, ngươi chờ đó cho ta.” Thanh niên hung ác nham hiểm dẫn người ảo não rời khỏi quán bar Tường Vi.

Đám người vừa đi, Bạch Vi không nhịn được bật cười.

“Vương Đằng ca, ngươi quá xấu nha, lại để Lý Vinh Thành chịu tiếng xấu, nếu như hắn biết được, chắc chắn sẽ hận chết ngươi!”

Trong mắt Vương Đằng lóe lên tia sáng lạnh không dễ phát hiện ra, Lý Vinh Thành kia và hắn không chỉ có một chút đυ.ng chạm nho nhỏ, kiếp trước hai người vốn không hề có thù hận gì, nhưng sau khi Vương gia nghèo túng, đối phương lại không hề định bỏ qua cho hắn.

“Đi thôi, về nhà!” Vương Đằng không có hứng thú, xoay người bước ra ngoài quán bar.

“Chúng ta không đợi bọn họ quay lại sao?” Dư Hạo không cam lòng hỏi.

Vương Đằng vỗ một phát lên đầu hắn: “Ngươi luyện võ đến ngu ngốc rồi hả, ai biết bọn họ sẽ tìm bao nhiêu người đến đây, lỡ như có Võ Đồ cao cấp thì làm sao? Thậm chí là võ giả, chúng ta còn ngây ngốc ở đây, chẳng phải chờ chết à?”

“Đúng vậy, hắn quá kích động rồi, lần này nếu không nhờ Vương Đằng ca, ngươi chắc chắn bị thiệt lớn.” Hứa Kiệt không nhịn được nữa dạy dỗ.

“Đi thôi đi thôi, bọn họ muốn tìm thì đi tìm Lý Vinh Thành đi, ta cũng không phải Lý Vinh Thành.”

Mấy người Vương Đằng ra khỏi quán bar, lái xe, chỉ chớp mắt đã hòa vào trong bóng đêm, đám người kia muốn tìm được hắn, đoán chừng phải dựa vào may mắn.

Về phần sau khi tìm được hắn rốt cuộc là may mắn hay là ác mộng? Vậy khó được…

Mấy người Vương Đằng vừa đi, nhân viên phục vụ nhìn quán bar hoàn toàn hỗn độn, hỏi một người đàn ông chừng ngoài ba mươi tuổi, mặc âu phục.

“Giám đốc, cứ thả cho bọn họ đi như vậy?”

Người đàn ông mặc âu phục trừng mắt lườm nhân viên phục vụ này, tức giận nói: “Bằng không thì làm thế nào? Ngươi đi giữ bọn họ lại?”

“Không có tí ánh mắt nào cả!”

“Triệu Cương Báo kia là Võ Đồ sơ cấp, mà anh trai hắn lại là Võ Đồ cao cấp!”

“Về phần mấy đứa con ông cháu cha kia, trong nhà ai mà không có tài hơn hơn trăm triệu, quan trọng nhất là trong bọn họ cũng có hai Võ Đồ, không đề cập đến người bị đánh ngã kia, người mới vừa ra tay tối thiểu cũng là Võ Đồ trung cấp.”

“Võ Đồ trung cấp còn trẻ như vậy, ngươi biết vậy có ý gì không?”