Mỹ Nhân Ôn Nhu Bị Điên Phê Để Mắt Tới

Quyển 13 - Chương 4-2

Dương Ngôn Tuấn nuốt nước miếng, cố gắng trấn an cảm xúc của Bách Ngạo lúc này: "Bách Ngạo, cậu bình tĩnh đi, bây giờ tôi đã biết rồi, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc tình cảm của cậu.”

Trạng thái lúc này của Bách Ngạo khiến Dương Ngôn Tuấn cảm thấy vô cùng sợ hãi, hiện tại điều mà cậu có thể làm là làm cho Bách Ngạo bình tĩnh lại.

Nghe Dương Ngôn Tuấn nói, Bách Ngạo lại cười nói: "Không cần, bởi vì tôi biết cậu sẽ không chấp nhận tôi, dù sao trong mắt cậu, chúng ta chỉ là quan hệ bạn tốt thôi không phải sao?”

Dương Ngôn Tuấn há miệng muốn nói gì đó, Bách Ngạo bỗng nhiên giơ tay vuốt ve khuôn mặt cậu, nhiệt độ ấm áp chạm vào da.

"Tiểu Ngôn, để cho tôi làʍ t̠ìиɦ với em đi? Sau đó chúng ta sẽ hòa làm một.” Bách Ngạo thay đổi cách xưng hô với Dương Ngôn Tuấn, giọng điệu ôn nhu nói ra những lời khiến Dương Ngôn Tuấn hoảng sợ.

Ngón tay Bách Ngạo theo khuôn mặt Dương Ngôn Tuấn trượt đến cổ áo, sau đó mạnh mẽ kéo mạnh sang bên cạnh, nút áo nhất thời đứt ra, lộ ra một mảng lớn l*иg ngực trắng như tuyết bên trong.

"Bách Ngạo, cậu bình tĩnh một chút!” Dương Ngôn Tuấn thất thanh hô to, giờ khắc này cậu thật sự hoàn toàn hoảng hốt.

"Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng với em.” Bách Ngạo an ủi, sau đó bắt lấy tay giãy dụa của Dương Ngôn Tuấn ấn lêи đỉиɦ đầu, mạnh mẽ kéo cà vạt xuống, trói tay Dương Ngôn Tuấn lại.

"Đừng như vậy, Bách Ngạo, tôi thật sự sẽ nghiêm túc suy nghĩ, mà cầu xin cậu đừng như vậy được không?” Dương Ngôn Tuấn sợ hãi đến mức trong giọng nói mang theo run rẩy, vẫn ngây thơ muốn thuyết phục Bách Ngạo.

"Tiểu Ngôn, em thơm quá.” Bách Ngạo kề sát đầu vào cổ Dương Ngôn Tuấn, mũi giật giật, mùi hương cơ thể nhàn nhạt của cậu quấn quanh mũi anh, như cái móc vô hình câu lên cảm xúc của Bách Ngạo càng thêm phấn khởi, vươn đầu lưỡi ra liếʍ lên cổ Dương Ngôn Tuấn.

"Bách Ngạo!” Dương Ngôn Tuấn quay đầu muốn né tránh, thân thể không ngừng giãy dụa.

"Hửm, tôi đây.” Bách Ngạo thay đổi tư thế của Dương Ngôn Tuấn, đè cậu xuống đất, bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người hai người.

"Đừng mà, Bách Ngạo, tôi xin cậu, xin cậu bình tĩnh lại đi, làm ơn!” Dương Ngôn Tuấn nhìn hai người dần dần trần trụi đối mặt nhau, không ngừng cầu xin.

Bách Ngạo cúi người ngậm núʍ ѵú chưa tiêu sưng bên trái vào miệng, tay kia thì kɧıêυ ҡɧí©ɧ núʍ ѵú cậu.

Núʍ ѵú truyền đến cảm giác tê dại, làm cho tiếng cầu xin của Dương Ngôn Tuấn bỗng nhiên thay đổi: "A ~ dừng tay!”

Núʍ ѵú bị ngậm vào miệng bị đầu lưỡi ướt mềm không ngừng liếʍ láp, nước miếng dính đầy lên núʍ ѵú, núʍ ѵú vừa đỏ vừa lớn.

Bách Ngạo vừa liếʍ vừa cắn núʍ ѵú, vừa kéo se núʍ ѵú, cho đến khi anh cảm thấy đủ mới dừng tay.

Miệng Bách Ngạo dời khỏi núʍ ѵú đỏ tươi, liếʍ xuống một đường, ngón tay theo làn da run rẩy nhẹ nhàng trượt xuống.

"A... Đừng…” Dương Ngôn Tuấn cảm nhận được cảm giác xa lạ, điều này làm cho Dương Ngôn Tuấn cảm thấy vừa sợ vừa hoảng, lỗ hậu cũng chậm rãi tràn ra nước.

Bách Ngạo bắt lấy côn ŧᏂịŧ đã đứng thẳng lên của Dương Ngôn Tuấn, ngón cái ấn vào lỗ qυყ đầυ, còn dùng móng tay cào nhẹ một cái.

“A đừng... Buông tay…” sắc mặt Dương Ngôn Tuấn ửng hồng, không ngừng giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng mà thân thể lại mềm nhũn rối tinh rối mù, chỉ có thể bị ép cho người đùa bỡn côn ŧᏂịŧ của mình.

Bách Ngạo vuốt ve côn ŧᏂịŧ của cậu liên tục từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng vuốt ve hai quả tinh hoàn bên cạnh.

Dương Ngôn Tuấn nhanh chóng bắn ra, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhất thời dính vào tay Bách Ngạo.

"Ah... Dương Ngôn Tuấn nhất thời kêu lên, lỗ hậu càng không ngừng trào ra nước.