Mỹ Nhân Ôn Nhu Bị Điên Phê Để Mắt Tới

Quyển 13 - Chương 2-2

Bách Ngạo vươn tay cởi nút áo ngủ trên người Dương Ngôn Tuấn, từng cái từng cái chậm rãi cởi ra, kéo ra hai bên, thân hình trắng như tuyết cứ như vậy đập vào mắt anh.

Bách Ngạo rũ mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bốn khối cơ bụng trên bụng Dương Ngôn Tuấn, ánh mắt đen tối.

Núʍ ѵú trước ngực lộ ra trong không khí, theo l*иg ngực chủ nhân phập phồng, núʍ ѵú run lên, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Bách Ngạo thuần thục cúi người ngậm một núʍ ѵú, tay kia thì nắm lấy núʍ ѵú khác se se, thỉnh thoảng khẽ cạo lên vài cái.

Núʍ ѵú dưới sự đùa bỡn của Bách Ngạo, trở nên vừa to vừa đỏ, tựa như một hạt đậu đỏ, treo ở trước ngực.

Tay Bách Ngạo vuốt ve qua lại trước ngực Dương Ngôn Tuấn, môi dán lên làn da mềm mại như tơ lụa, lưu lại nước bọt trong suốt, dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm rõ ràng.

"A..." Dương Ngôn Tuấn đang ngủ hơi nhíu mày, sắc mặt hơi ửng đỏ.

Nhận thấy được phản ứng của Dương Ngôn Tuấn, trong mắt Bách Ngạo hiện lên một nụ cười, tay chậm rãi trượt xuống, một đường trượt xuống háng Dương Ngôn Tuấn, sau đó túm lấy quần Dương Ngôn Tuấn kéo xuống.

Dương Ngôn Tuấn chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng tinh khiết, rơi vào trong mắt Bách Ngạo lại ngoài ý muốn mang theo một chút dục sắc.

Bách Ngạo đưa tay vào trong qυầи ɭóŧ của Dương Ngôn Tuấn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của cậu.

"Ưm!” Dương Ngôn Tuấn nhắm chặt hai mắt kẹp chặt hai chân, nhưng lại bị Bách Ngạo cứng rắn tách ra, chỉ có thể tùy ý để cho dươиɠ ѵậŧ bị Bách Ngạo đùa bỡn.

Dươиɠ ѵậŧ vốn mềm nhũn nằm sấp dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Bách Ngạo dần dần cứng lên, trên lỗ qυყ đầυ còn hơi nhỏ ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Bách Ngạo tăng nhanh động tác vuốt ve trên tay, chỉ chốc lát sau Dương Ngôn Tuấn lập tức bắn ra, trên qυầи ɭóŧ màu trắng nhất thời dính tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, Bách Ngạo lại liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, ánh mắt hơi nheo lại.

Bình thường Bách Ngạo làm được một bước này cũng đã dừng lại không tiếp tục nữa, nhưng hôm nay biểu hiện của Dương Ngôn Tuấn thật sự khiến Bách Ngạo khó có thể chịu đựng được, bởi vậy Bách Ngạo cũng không có ý định dừng lại.

Bách Ngạo cởϊ qυầи lót còn sót lại của Dương Ngôn Tuấn ra, tách chân Dương Ngôn Tuấn ra, làm cho cảnh sắc bên trong đó lộ ra.

Lúc này Dương Ngôn Tuấn hoàn toàn mở rộng thân thể, nằm dưới thân Bách Ngạo, tiếp nhận sự da^ʍ ô của người khác.

Thịt huyệt chôn sâu trong mông bởi vì chưa từng bị người cắm vào, có vẻ màu sắc ngây ngô xinh đẹp, như nụ hoa hơi thu phóng, bên cạnh huyệt thịt còn treo một chút dâʍ ŧᏂủy̠, làm cho người ta nhịn không được muốn lập tức cắm vào trong động thịt thần bí này hưởng thụ một phen.

Nhưng Bách Ngạo lại không có ý định cắm vào, anh phóng thích côn ŧᏂịŧ đã cứng đến phát đau ra, bắt lấy hai chân Dương Ngôn Tuấn khép lại, kẹp thanh thịt ở giữa đùi, co giật ở bên trong đùi.

Côn ŧᏂịŧ nóng rực không ngừng ma sát bên trong đùi, cọ cho đến khi da đỏ lên.

"Ưʍ..." Dương Ngôn Tuấn đang ngủ bị kịch liệt âm rút làm cho cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, mang theo một chút tiếng mũi, không hiểu sao lười biếng câu dẫn người ta.

Trên trán Bách Ngạo tiết ra mồ hôi, ưỡn thắt lưng không ngừng đâm rút giữa hai chân cậu, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề.

Ngay lúc anh muốn bắn, lại tách chân Dương Ngôn Tuấn ra, nhắm ngay vào huyệt thịt đang đóng chặt mà bắn vào.

Xung quanh lỗ thịt lập tức bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bao phủ, lỗ thịt khẽ mở ra, một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị hút vào, giống như lỗ thịt đói khát tϊиɧ ɖϊ©h͙, tràn đầy khêu gợi.

Dương Ngôn Tuấn vốn trong sạch lập tức rơi xuống vực sâu, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không hề xấu hổ mà dang rộng chân, mà trên huyệt thịt còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Bách Ngạo hài lòng nhìn kiệt tác của mình, nhìn mặt Dương Ngôn Tuấn ửng hồng mê người, cúi người bên tai Dương Ngôn Tuấn, giọng nói hùng hậu trầm thấp hơi khàn khàn gợi cảm: "Chúc ngủ ngon, Tiểu Ngôn.” Lần sau tôi sẽ không đơn giản buông tha cậu như vậy.