Mỹ Nhân Ôn Nhu Bị Điên Phê Để Mắt Tới

Quyển 12 - Chương 4-1: Tin tức tố mùi tuyết tùng, khoang sinh sản héo rút bị bắn đầy

Chiếc phi truyền này vô cùng rộng rãi, bên trong không chỉ có phòng mà còn có rất nhiều các thiết bị giải trí khác có thể giúp các hải tặc thư giãn khi trôi nổi bên ngoài vũ trụ. Các hải tặc đang đi qua đi lại trên phi thuyền thì bỗng nhiên trong bầu không khí xuất hiện một mùi hương tin tức tố vô cùng mãnh liệt, áp lực đến nỗi khiến các hải tặc đau đớn đến nghẹt thở, một người không nhịn được mắng:

“Má nó, đứa nào thiếu đạo đức mà phóng thích tin tức tố tại nơi công cộng thế này hả?”

Người này vừa nói xong đã nhìn thấy Herly xuất hiện, mà mùi tin tức tố mùi tuyết tùng chính là toát ra từ người hắn, người này là thành viên mới gia nhập nên không có cơ hội được tiếp xúc với Herly nên hoàn toàn không biết được tin tức tố của hắn là mùi tuyết tùng, người này sợ hãi đến độ nói lắp:

“Lão..lão đại?”

Bỗng nhiên người này phát hiện lão đại nhà mình đang một thanh niên có dáng hình khá nhỏ nhắn, tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi đối phương như thế nào nhưng dường như cậu đang cực kì kháng cực với những hành động thân mật của lão đại nhà mình. Người này muốn lại gần xem thử như thế nào thì bị ánh mắt lạnh băng của lão đại dọa sợ, ngay lập tức đối phương bỏ chạy.

Herly ôm Dương Ngôn Tuấn quay lại phòng riêng, đây là một căn rộng đưa chia làm hai phần riêng biệt, một bên là giường ngủ, bên còn lại là nơi thư giãn và giải trí, trên tường có sắp xếp một chiếc tủ bát to lớn đựng đầy những bình rượu vang đỏ quý giá, trên trần còn có một ngọn đèn huỳnh quang lấp lánh vô cùng xinh đẹp, mỗi chi tiết trong căn phòng đều chứng tỏ chủ nhân là một người vô cùng giàu có và có sở thích tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này.

Dương Ngôn Tuấn bị hắn ném thô bạo xuống giường, cậu sợ hãi xoay người, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sợ hãi, cậu run rẩy đứng nhìn Herly lại gần mình, khí chất hắn toát ra vô cùng khó chịu khiến cậu sợ hãi, cậu vô thức lùi về phía sau nhưng phía sau lưng cậu chỉ là một bức tường lạnh băng, trong đôi mắt cậu toát lên sự tuyệt vọng.

Herly vuốt ve mái tóc của Dương Ngôn Tuấn sau đó hắn cúi người thì thầm vào tai Dương Ngôn Tuấn những lời gì đó, tuy rằng cậu không nghe rõ nhưng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương phun bên tai, điều này khiến cậu cảm thấy không được thoải mái lắm, trong lúc cậu muốn quay đầu bỏ trốn thì Herly bỗng nhiên vùi mặt vào cổ cậu, cậu cảm giác có gì đó ẩm ướt đang không ngừng di động trên da, điều này khiến Dương Ngôn Tuấn sợ hãi, cậu phát ra những tiếng nức nở như một con thú bị thương, hai tay không ngừng đẩy Herly ra xa một cách tuyệt vọng. Thế nhưng Herly không hề tức giận, bỗng nhiên hắn bật cười thành tiếng, trong giọng nói ngập tràn hưng phấn:

“Tiểu mỹ nhân à, tôi đánh dấu cậu nhé. Như thế cậu sẽ thuộc về tôi mãi mãi rồi”

Trên gương mặt Dương Ngôn Tuấn hiện lên vẻ tuyệt vọng, cậu liều mạng lắc đầu, cậu không muốn cả đời này bị người khác trói buộc như thế. Herly nhìn cậu bằng ánh mắt phấn khích, sau đó hắn dịu dàng nói:

“Sao cậu lại sợ hãi như thế hả? Tiểu mỹ nhân của tôi?”

Dương Ngôn Tuấn nghe thấy giọng điệu thất vọng của Herly thì trong đôi mắt ánh lên hy vọng, nhưng chỉ vài giây theo cậu cảm giác vô cùng đau đớn, trong cơ thể xuất hiện một luồng tin tức tố mùi tuyết tùng ngang ngược và vô cùng bá đạo, nó không ngừng chạy lung tung trong cơ thể và khiến cậu có cảm giác bản thân đã bị người đàn ông này đánh dấu hoàn toàn rồi, cậu không thể nào chạy thoát được, cũng không thể chống trả..

Gương mặt Dương Ngôn Tuấn vô cùng đau đớn, trong đôi mắt là sự tuyệt vọng, cậu như muốn hét lên thật to nhưng không thể nào phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, chỉ có thể rơi nước mắt trong tuyệt vọng, hai tay nắm chặt lấy quần áo của mình. Herly hài lòng buông cậu ra, hắn nhìn dấu răng đỏ tươi trên cổ cậu, đầu lưỡi liếʍ láp một lần nữa, giọng điệu ngập tràn hưng phấn và thỏa mãn:

“Cho dù cậu là beta đi chăng nữa cũng đừng hòng chạy thoát, cậu biết chưa hả? Tiểu bảo bối của tôi”

Lúc này Herly không gọi cậu là tiểu mỹ nhân nữa mà đã thăng lên là bảo bối rồi tất nhiên hắn đã xem cậu thành một món đồ vật của mình, nên hắn muốn làm gì thì làm. Trong căn phòng nhỏ vang lên những tiếng nước ám muội, một thiếu niên đỏ bừng đang bị một người đàn ông to lớn ôm vào lòng, chỗ hai người giao hợp không ngừng vang lên tiếng nước chảy róc rách, phần mông căng tròn của thiếu niên còn vướng đầy những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu.