Mỹ Nhân Ôn Nhu Bị Điên Phê Để Mắt Tới

Quyển 10 - Chương 4-2

Chúc cả nhà iu năm mới vui vẻ 😍😍😍. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục đồng hành cùng Cá trong năm tới nha. Chương này Cá sẽ tặng free coi như lì xì năm mới ạ hehe. Mãi iu cả nhà 💖💖💖.

Đút vào không được bao lâu, khe thịt dần dần tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠, phát ra tiếng nước “lép nhép lép nhép”.

Sau khi đưa ngón tay thứ ba và thứ tư vào, hắn không ngừng cào cào móc móc bên trong huyệt thịt cho đến khi miệng huyệt gần như được mở rộng, sau đó Khương Bác Hàm mới chịu rút ngón tay ra.

Từ trong miệng huyệt móc ra một sợi chỉ bạc, rồi như sợi chỉ đứt dính vào ngón tay, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng từ trong miệng huyệt chảy ra.

Nhìn miệng huyệt ướt đẫm, Khương Bác Hàm ấn côn ŧᏂịŧ của mình vào lỗ, cúi xuống mỉm cười với Dương Ngôn Tuấn “Bà xã hứng tình của anh, ông xã muốn phá chỗ này của em.” Vừa nói, hắn vừa đẩy mạnh hông của mình đâm côn ŧᏂịŧ vào bên trong.

“A!” Dương Ngôn Tuấn lập tức hét lớn một tiếng, hậu huyệt bị cưỡng ép xé rách đau đớn, khiến cả khuôn mặt cậu hơi nhăn lại.

“Đau quá…” Dương Ngôn Tuấn rướn lưng rơi nước mắt, không phân biệt được là đau vì trinh tiết hay là đau trong lòng, trong đầu tràn ngập suy nghĩ rất đau, thực sự rất đau.

Nhục huyệt đột nhiên co rút lại, kẹp chặt khiến người đàn ông cũng không chịu nổi, đành phải thò tay vào trong áo của Dương Ngôn Tuấn, nhéo nhéo đầṳ ѵú, nhẹ giọng nói: “Ngoan, thả lỏng cơ thể đi, như vậy sẽ không đau nữa.”

Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người đàn ông, Dương Ngôn Tuấn cũng từ từ thả lỏng cơ thể.

Ngay lúc thả lỏng cơ thể, người đàn ông va chạm kịch liệt khiến Dương Ngôn Tuấn gắt gao nắm lấy góc bàn, liên tục phát ra những tiếng rêи ɾỉ da^ʍ mỹ.

Những chiếc cúc trên áo cậu cũng được người đàn ông cởi ra, núʍ ѵú treo trên ngực được người đàn ông chơi đùa, nhào nặn một cách tùy tiện.

Chẳng mấy chốc, dưới sự chơi đùa của người đàn ông, đầṳ ѵú có hơi sưng đỏ lên.

Nhục huyệt ướŧ áŧ ấm áp, tầng tầng lớp lớp tràng đạo bao trùm thân côn ŧᏂịŧ, cố gắng giam cầm côn ŧᏂịŧ tiến về phía trước.

Khương Bác Hàm đi vòng tay qua cơ thể của Dương Ngôn Tuấn, bế cậu lên, mở rộng hai chân của cậu ra liền hung hăng đưa đẩy.

Dương Ngôn Tuấn bị ôm tách rộng hai chân trong không trung, hai chân cũng xếp thành hình chữ M, bị người đó tàn nhẫn xỏ xuyên vào nhục huyệt của cậu.

Từ góc độ này có thể thấy rõ ràng côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn đang ra vào trong nhục huyệt nhỏ hẹp.

“Ưm a... nhẹ... nhẹ thôi…” Dương Ngôn Tuấn không kìm được kêu lên.

Tâm huyệt bị hắn hung hăng nghiền ép, ruột gan co rút điên cuồng, sau đó một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn đột nhiên phun ra, côn ŧᏂịŧ cũng bị xối ướt đẫm.

Sau khi cao trào, trong ánh mắt Dương Ngôn Tuấn tràn đầy thất thần, trong miệng không ngừng trào ra nước miếng, giống như lâm vào kɧoáı ©ảʍ.

Khương Bác Hàm nâng hai chân của Dương Ngôn Tuấn lên, thô bạo cắm rút nhục huyệt, mị thịt tươi mới mềm mại được rút ra nhưng lại bị côn ŧᏂịŧ nhanh chóng đút lại vào trong, cứ lặp đi lặp lại kéo ra đút vào.

“Bà xã dâʍ đãиɠ, ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh xong thì không được phép chạy trốn khỏi anh đấy.” Khương Bác Hàm hô hấp trở nên gấp gáp hơn rất nhiều, Dương Ngôn Tuấn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đè cậu lại trên bàn, điên cuồng chơi cậu, chơi Dương Ngôn Tuấn xóc nảy lên xuống.

“A a a…” Dương Ngôn Tuấn bị xỏ xuyên không ngừng phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ, ngón tay vô thức nắm chặt cái bàn.

Khương Bác Hàm gầm nhẹ một tiếng, côn ŧᏂịŧ của hắn bị chặn trong miệng huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vào tràng đạo.

“Ưm…” Toàn thân Dương Ngôn Tuấn bị hắn làm cho kịch liệt chấn động, cả khuôn mặt đỏ bừng, lộ ra vẻ mờ mịt hoang mang.

Khương Bác Hàm rút côn ŧᏂịŧ ra với một tiếng “bóc”, nhặt quần áo trên mặt đất đắp lên người Dương Ngôn Tuấn: “Mặc vào đi.”

“Ông xã, anh không định tiếp tục nữa sao?” Dương Ngôn Tuấn nắm lấy quần áo trên người hắn, có chút mê man hỏi.

Khương Bác Hàm rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào Dương Ngôn Tuấn với đôi mắt sâu thẳm và áp bách, khiến người ta khó nhìn ra biểu cảm của hắn, sau đó hắn mỉm cười.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Dương Ngôn Tuấn, hắn nâng cằm cậu lên, đưa miệng của Dương Ngôn Tuấn lên hôn.

“Ưm…” Dương Ngôn Tuấn cảm thấy miệng của cậu bị người đàn ông tùy ý chặn lại, không khí trong miệng cũng bị người đàn ông từng chút từng chút một hút đi.

Ngay khi Dương Ngôn Tuấn gần như không thở nổi nữa, người đàn ông mới chịu buông tha cho cậu.

Ngay khi Dương Ngôn Tuấn được buông ra, cậu lập tức lấy lại hơi thở thở hồng hộc.

“Mau mặc quần áo vào đi, sắp có trò hay diễn ra đấy.” Khương Bác Hàm nhặt quần áo trên mặt đất lên, chậm rãi nói, mỗi một động tác đều lộ ra khí chất tao nhã.

Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt sau thấu kính cận lại ánh lên một tia hưng phấn, khóe miệng nở một nụ cười khó chịu.

“Trò hay?” Dương Ngôn Tuấn có chút bối rối.

“Đúng vậy, là một màn thể hiện rất tuyệt vời.” Khương Bác Hàm cười nói.