Cúc hoa tinh tế bị một vật thể nóng, ẩm liếʍ láp.
"A!" Dương Ngôn Tuấn kêu to.
Triệu Nguyên Uy vùi đầu vào háng của cậu, vươn ra lưỡi để liếʍ hoa huyệt, thậm chí còn cho lưỡi ra vào da^ʍ huyệt để bắt chước hành động làʍ t̠ìиɦ.
Làm cho linh hồn của Dương Ngôn Tuấn sướиɠ đến nỗi như muốn bay ra ngoài, cảm giác bị liếʍ huyệt giống như dòng điện chạy theo hạ thân chạy thẳng đến đỉnh đầu. Cậu thất thần nhìn trần nhà, môi đỏ tươi không ngừng phun ra tiếng rêи ɾỉ.
"Ha! Hoa huyệt của chủ nhân ăn rất ngon nha." Triệu Nguyên Uy đã đắm chìm trong trò chơi. Hắn một bên ăn da^ʍ huyệt một bên không ngừng tán dương.
"A, đừng liếʍ nữa... Ư ư ..." Dương Ngôn Tuấn bị đầu lưỡi ác liệt liếʍ đến nỗi trợn trắng mắt, miệng nhỏ cũng không tự giác được mà rên.
Khi Triệu Nguyên Uy liếʍ ngày càng sâu, một chất lỏng tanh ngọt trào ra phun thẳng lên mặt hắn.
Triệu Nguyên Uy rất nhanh đã mở miệng, chặn lấy da^ʍ huyệt, uống từng ngụm mỹ vị dâʍ ŧᏂủy̠.
"Ư ư ..." Dương Ngôn Tuấn run rẩy phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, mặt chôn sâu vào gối.
Chờ đến khi Triệu Nguyên Uy nuốt toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ đế một giọt cũng không thoát vào trong bụng. Hắn mới đứng dậy, liếʍ liếʍ môi dưới, tươi cười đầy ái muội: “Chủ nhân thân ái, tôi rất muốn tới làm bướm nhỏ của người nha.”
Triệu Nguyên Uy cởϊ qυầи một cách gấp gáp, trực tiếp đem côn ŧᏂịŧ cương cứng đến phát đau nhét vào cúc hoa mà hắn si mê .
“A!” Dương Ngôn Tuấn nhẹ cau mày rên lên một tiếng.
Mới chưa được vài giây, Triệu Nguyên Uy liền hung hăng thọc vào, giống như chiến đấu đóng cọc, hung hăng làm bướm nhỏ.
Lúc này ánh đèn trên phía trên Triệu Nguyên Uy chiếu xuống, chiếu đến dáng người gợi cảm, cơ bụng tám múi, đường cong rõ ràng, mồ hôi theo đường cong chảy xuống tới thân dưới, nhưng nhìn lại không có vẻ nóng nực.
Nói thật ra có khi nam người mẫu mà đứng ra so với hắn thì cũng không bằng.
Dương Ngôn Tuấn mơ mơ màng màng mà nhìn thoáng qua dáng người hoàn mỹ của Triệu Nguyên Uy. Trong lòng không khỏi thầm cảm thán, người đàn ông này đầy sự nam tính.
Mỗi lần người đàn ông này hạ xuống, giống như không đem cậu đâm tan thành từng mảnh thì nhất định không bỏ qua. Thân hình Dương Ngôn Tuấn gầy yếu thế nhưng có thể chịu được lâu như vậy, đã là việc ngoài sức tưởng tượng rồi.
Triệu Nguyên Uy vẫn luôn vẫn duy trì tốc độ đâm vào rút ra của mình, đem tràng đạo của cậu mở rộng hoàn toàn.
Không biết qua bao lâu, động tác đâm vào rút ra của Triệu Nguyên Uy càng lúc càng nhanh. Cùng với tiếng thét chói tai của Dương Ngôn Tuấn hắn liền bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.
Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn rất nhiều, ước chừng mười lăm phút mới bắn hết.
Côn ŧᏂịŧ vừa mới rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà đã ở phía sau bướm nhỏ trào ra.
Cúc hoa phấn hồng bị làm thành hình như ngón cái lớn, trên miệng huyệt còn dính một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhìn qua thì cực giống cái động đầy dâʍ ɖu͙©.
Suốt buổi tối, hai người lại đổi nhiều loại tư thế để làm, không ngừng dâʍ ɭσạи mà phát ra tiếng rêи ɾỉ cùng hơi thở gợi cảm, nặng nhọc bên nhau, làm cho người nghe mặt đỏ tim đập.
“Đội trưởng Trần, hôm qua có người báo án nói ở một khu đất hoang hẻo lánh đào ra một xác chết. Căn cứ vào báo cáo pháp y cụ thể thì người chết là nam, tuổi đại khái 30 đến 35 tuổi, thời gian tử vong đã vượt qua nửa năm trở lại.”
Không khí trong Bộ phận điều tra hình sự của đồn cảnh sát Bắc Kinh gần như ngưng đọng.
Cảnh sát nhỏ không dám thở, ngay lập tức nhanh chóng báo cáo thông tin trên tay anh ta, vì sợ rằng đội trưởng sẽ tức giận với mình.
Như mọi người đều biết, Trần Vỹ Dương không có ý định tức giận người khác vào thời điểm này. Anh là một người công tư phân minh. Lý tưởng của tuổi trẻ là hy vọng rằng chính mình có thể giải quyết tất cả các vụ án treo. Tới nơi này nhậm chức vẫn trước sau như một giữ nguyên lý tưởng sống của bản thân.
Tuy nhiên, trong nửa đầu năm, Cục trưởng Lâm đột nhiên không cho anh điều tra vụ án gϊếŧ người trong căn hộ quận Biển Xanh. Anh đương nhiên không chịu, náo loạn một thời gian, nhưng kết quả nhận được lại vô cùng hoang đường.
Bởi vì một người chạy tới tự thú, đã nói rằng anh ta đã gϊếŧ người, còn nói rằng anh ta đã gϊếŧ bao nhiêu người, cũng như nơi anh ta chôn cất.
Một lời giải thích rõ ràng như vậy, nhưng Trần Vỹ Dương vẫn vô cùng nghi ngờ, nhưng các manh mối của các bằng chứng được thu thập đều chỉ vào người đàn ông, nên chỉ có thể bất lực đưa anh ta vào tù.
Thật bất ngờ, bây giờ nó lại xuất hiện một lần nữa. Lần này, Cục trưởng Lâm mở miệng ngăn không cho anh điều tra, sau đó bí mật yêu cầu cấp dưới giúp điều tra.
Chắc chắn, anh thấy rằng người quá cố cũng có cách thức đánh dấu tương tự, đây như tượng trưng cho cách thức đánh dấu độc đáo của kẻ gϊếŧ người.
Trên thực tế, cách đánh dấu mà kẻ sát nhân vẽ là rất nhỏ, nghĩa là vẽ một hình thường được giao nhau, nhìn vào nó như thể nó giống như những vết sẹo bình thường khác, sẽ không ai chú ý đến, nhưng Trần Vỹ Dương vẫn phát hiện ra.
"Chết tiệt, hung thủ đến tột cùng là ai? Làm thế nào mà Cục trưởng Lâm lại giúp hắn." Trần Vỹ Dương vò đầu một cách đầy cáu kỉnh, khuôn mặt anh hiện lên khó chịu.
Kẻ gϊếŧ người này vô cùng tàn ác và xảo quyệt.
Đối với dấu vết hoàn hảo còn sót lại trên hiện trường rồi ném cách ném cái nồi cho người khác một cách hoàn hảo. Còn có người khác đầu thú thay cùng Cục trưởng Lâm che dấu cho nói kiểu gì cũng là kẻ có quyền có thế.
Nhưng điều đáng làm anh không thông chính là kẻ gϊếŧ người đã không gϊếŧ người trong một thời gian dài, và ngay cả xác chết mà anh phát hiện ra cũng là nửa năm trước. Phải chăng hắn ta đổi tính đi tu Phật?
Ngay khi có một ý tưởng như vậy, ngay lập tức bị Trần Vỹ Dương phủ nhận.
Khi Trần Vỹ Dương đang tập chung suy nghĩ, thì cánh cửa của đồn cảnh sát đột nhiên bị đẩy ra. Một cậu bé xinh đẹp bước vào, cười nói: "Mọi người còn chưa về sao?"
"Chào chị dâu!" Cấp dưới đồng thanh nói.
Tô Nhạc bị chọc đến bật cười.
"Mọi người đang nghiên cứu gì thế, có cần người gác cửa không?" Tô Nhạc liếc nhìn tài liệu trên bàn một cách tò mò.
"Đúng rồi, tại sao tôi không nghĩ tới nhỉ!" Đôi mắt của Trần Vỹ Dương đột nhiên sáng lên, anh đứng dậy nhanh chóng bước về phía Tô Nhạc.