Lâm Mộc Báo Thù

Chương 3: Người đứng phía sau

Bây giờ, Chu Khôn cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Mộc có gan chạy đến lễ cưới của anh ta, còn dám tuyên bố sẽ lấy lại những gì đã mất…

Lâm Mộc xoay người nhìn Chu Khôn, ánh mắt anh rét lạnh, lộ ra sát khí: “Chu Khôn, hiện tại, hai chúng ta nên tính sổ rõ ràng những chuyện đã xảy ra trước đây, giải quyết dứt điểm một lần đúng không nhỉ?”

Dù nội tâm Chu Khôn hết sức hoảng loạn nhưng vẫn mạnh miệng, giả bộ bình tĩnh đáp lại: “Lâm Mộc, anh nói vậy là có ý gì?”

Lâm Mộc tiến lên một bước, lạnh lùng chất vấn: “Chu Khôn, ngày xưa chính ba tôi đã cưu mang anh, nhận anh làm con nuôi! Ba tôi không chỉ cho anh cơm ăn áo mặc mà còn dụng tâm bồi dưỡng anh, vậy mà anh lại lấy oán báo ơn, chiếm đoạt Lâm gia! Anh xem, bản thân có đáng chết không! ?”

Nói đến đây, một luồng sát ý nguy hiểm toát ra từ cơ thể của Lâm Mộc.

Hàn Mộng Lan đứng kế bên Chu Khôn bị khí thế của Lâm Mộc dọa sợ, cả người cô ta run rẩy, con người nguy hiểm trước mặt này thật sự là tên Lâm Mộc phế vật ngày trước sao?

Lâm Mộc nói xong liền trực tiếp lấy tay bóp cổ Chu Khôn, từ từ nâng cánh tay lên khiến anh ta lơ lửng trên không, thao tác nhẹ nhàng cứ như xách một con gà vậy.

“Lâm Mộc, anh…Anh muốn làm gì? Chu Khôn tôi bây giờ không phải người anh có thể đυ.ng đến đâu!” – Chu Khôn cắn răng nghiến lợi thốt lên, sắc mặt anh ta đã tái mét.

“Xem ra, anh vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ của mình.” Ánh mắt Lâm Mộc trở nên vặn vẹo, lực ở tay ngày càng mạnh.

Chu Khôn kinh hãi trợn to mắt, không thở nổi.

Tay của Lâm Mộc có sức mạnh thật khủng khϊếp, anh ta không thể thoát ra nổi, giờ khắc này Chu Khôn mới ý thức được mình đang đứng trước bờ vực của cái chết!

“Lâm Mộc…Đừng…Cầu xin anh…” Đối mặt với cái chết, hàng rào tâm lý của Chu Khôn rốt cuộc cũng tan vỡ.

“Cầu xin tôi? Trước đây, khi anh hại tôi mất hết tất cả phải ra đi tay trắng, sao lúc đó không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Anh hãy trả giá cho những gì anh đã làm đi!” Vẻ mặt của Lâm Mộc tràn đầy sự ghê tởm.

“Lâm Mộc, tôi…Tôi cũng chỉ là bị người ta sai khiến thôi, nếu…Nếu chỉ dựa vào một mình tôi thì làm sao…làm sao có thể khiến Lâm gia hoàn toàn bị đánh sập được…” Chu Khôn cầu xin tha thứ.

Lâm Mộc nghe vậy chợt nhướng mày.

“Nói, còn có ai nữa!”

Lâm Mộc ném Chu Khôn xuống đất, sắc bén hỏi.

Năm năm trước, Lâm Mộc đã cảm nhận được chuyện này có vài chỗ kỳ lạ.

Mặc dù Chu Khôn quen thuộc Lâm gia và cũng nắm trong tay một số quyền lực nhất định trong tập đoàn Lâm thị. Tuy nhiên, nếu không có sự hỗ trợ từ bên ngoài thì chỉ mình anh ta không có cửa một phát đã nuốt trọn được Lâm gia, rõ ràng có kẻ đã trong ứng ngoại hợp với Chu Khôn.

“Lâm Mộc, chỉ cần anh để cho tôi an toàn rời khỏi đây thì sau đó, tôi…Tôi sẽ lập tức gọi điện nói rõ mọi chuyện với anh.” Chu Khôn cắn răng bàn điều kiện.

“Vớ vẩn!”

Lâm Mộc nói xong liền đạp Chu Khôn một cước.

“Á!” cùng với tiếng hét thảm thiết ấy, miệng Chu Khôn trào ra máu tươi, mặt mũi anh ta trắng bệch.

Lâm Mộc khống chế lực rất tốt, một cước này không lấy được mạng của Chu Khôn mà chỉ khiến cho anh ta trở nên tê liệt.

Trên đường tới đây, Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đã trao đổi và thống nhất với nhau, cho dù thế nào thì ranh giới cuối cùng là không được để xảy ra án mạng.

“Chu Khôn, đây chính là quả báo mà anh phải nhận. Năm năm trước, Lâm gia đã mất đi những gì thì bây giờ, tôi sẽ đoạt lại từng cái một! Anh cứ chờ xem! Còn sự việc năm đó, những ai đã tham gia, chính tôi sẽ tự đi điều tra.

Những kẻ đã hại Lâm gia, tôi sẽ lôi từng tên từng tên ra để tính số, tất cả bọn chúng đều phải trả giá cho hành động của mình!”

Giọng nói của Chu Lâm cực kì quyết liệt, ánh mắt anh đầy rét lạnh.

“Lâm Mộc, anh…Anh thật ác độc, anh cho rằng người đứng phía sau tôi dễ trêu chọc lắm sao? Nói cho anh biết, anh dù có đập tôi thân tàn ma dại thì cũng không thể lấy lại được tập đoàn Lâm thị, người ở phía sau là ai?

Những chuyện này không đơn giản như những gì anh nghĩ đâu!” Chu Khôn nằm trên đất vẻ mặt đầy sự dữ tợn.

“Ồn ào quá!”

Bịch!

Lâm Mộc bồi thêm một cước, Chu Khôn lập tức bất tỉnh nhân sự.

Hàn Mộng Lan thấy Chu Khôn ngất đi, cô ta liền bị dọa sợ ngã phịch xuống đất, khí thế của Lâm Mộc quá đáng sợ đi.

“Lâm Mộc, cầu xin anh…cầu xin anh đừng đánh tôi.” Cả người Hàn Mông Lan cứng đờ chỉ biết cầu xin tha thứ.

“Cô còn chưa đủ tư cách để tôi phải tự ra tay!”

Lâm Mộc chẳng thèm nhìn cô ta, trực tiếp xoay người rời đi.

Tại bãi đỗ xe của khách sạn.

Trên đường đi xuống, Lâm Mộc không ngừng suy nghĩ về người đứng sau Chu Khôn, kẻ đó là ai? Vì sao hắn lại hợp tác với Chu Khôn để thôn tính Lâm gia?

Anh nhất định phải điều tra tới cùng.

Lâm Mộc, sau khi giúp anh lần này thì ân tình mà ông nội tôi nợ sư phụ anh coi như đã được đền đáp.” Trần Uyển Nhi nói xong liền xoay người bước lên xe.

Lâm Mộc đi tới cạnh chiếc xe: “Trần tiểu thư, dù thế nào thì tôi hy vọng cô chuyển lời cảm ơn của tôi đến lão Trần vì đã trợ giúp.”

Trần Uyển Nhi không trả lời, trực tiếp khởi động xe rời đi.

“Thật là lạnh lùng!” Lâm Mộc nhìn theo chiếc xe Panamera đang đi về phía trước.

Đến khi chiếc xe biến mất, Lâm Mộc mới thôi không nhìn nữa.

“Tiếp theo, mình nên về thăm gia đình một chuyến. Năm năm qua, cuộc sống của ba mẹ không biết có tốt không, còn cả em gái nữa…”

Lâm Mộc vừa mong chờ vừa có chút khẩn trương. Năm năm trước, khi Lâm gia sụp đổ, ba mẹ của Lâm Mộc bị đuổi ra khỏi biệt thự, phải lưu lạc đến một khu ổ chuột, điều kiện sống ở đây cực kì tệ.

Lâm Mộc vẫn luôn rất lo lắng cho họ.

Còn về người đứng sau Chu Khôn, Lâm Mộc cảm thấy ba anh có thể sẽ biết một ít manh mối, chuyện này anh nên thăm dò từ phía ba thì hơn.



Phía bắc thành phố Kim Châu có một thị trấn cực kì tồi tàn, gần đây chỗ này chuẩn bị thực hiện dự án để cải tạo các khu ổ chuột.

Đến thị trấn, chiếc taxi ngừng lại.

Lâm Mộc thanh toán tiền xe rồi bước xuống taxi.

Lần xuống núi này, sư phụ cho Lâm Mộc hai trăm tệ để đi lại, tính cả tiền xe đi Kim Châu lúc nãy, bây giờ trong túi anh chỉ còn hơn 80 tệ.

Sau khi xuống xe, Lâm Mộc men theo một con hẻm bẩn thỉu, rẽ vào một góc, đi đến một gian phòng.

Nơi này là chỗ ba mẹ anh đang ở. Xa nhà đã năm năm, giờ đây được gặp lại những người thân yêu, tâm trạng của Lâm Mộc chợt có chút lo lắng.

“Hít.”

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Lâm Mộc đi đến trước cửa, gõ mấy tiếng.

Một lát sau, một người đàn bà trung niên mở cửa, trong tay bà còn đang cầm bọt biển rửa chén.

“Con trai…con trai!”

Người phụ nữ sau khi thấy Lâm Mộc, miếng bọt biển trong tay bà liền rơi xuống đất.

“Mẹ!”

Lâm Mộc nhìn mẹ đang đứng trước mặt anh, khóe mắt đầy đau xót.

Mẹ của anh, người phụ nữ trước đây mười ngón tay chưa bao giờ phải dính nước, đôi tay được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, vậy mà…

Năm năm không được gặp, bây giờ đầu mẹ anh đã bạc đi rất nhiều, gương mặt, bàn tay tràn đầy dấu vết bị cuộc sống túng quẫn hành hạ!

Lâm Mộc nhìn thấy mà lòng đau nhói.

“Con trai, con…Cuối cùng, con cũng quay về! Con có biết mẹ nhớ con lắm không hả?”

Mắt bà ửng đỏ, chạy đến ôm con trai rồi bật khóc nức nở.

“Mẹ, những năm qua gia đình mình sống như thế nào…” Giọng Lâm Mộc trở nên nghẹn ngào.

“Tạm ổn! Không sao đâu con, mau vào nhà trước nào!”

Mẹ Lâm Mộc lau nước mắt, vui vẻ kéo anh vào nhà.

Diện tích căn phòng này rất nhỏ, phòng khách vừa làm phòng bếp vừa là phòng ngủ, thậm chí toilet cũng không có phải đi toilet công cộng ở bên ngoài, khác biệt một trời một vực với căn biệt thự mà gia đình anh đã từng

sống.

Lâm Mộc vừa bước vào đã thấy ba anh, Lâm Đại Sơn, đang nằm trên chiếc giường được đặt ở phòng khách.

“Lâm…Lâm Mộc!”

Lâm Đại Sơn thấy người đến là Lâm Mộc, ông trở nên sửng sốt.

“Ba, sao ba lại nằm trên giường!”

Lâm Mộc vội vàng chạy đến, lòng anh lo lắng như lửa đốt.

Lâm Đại Sơn không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại ông còn trở nên rất tức giận.

“Lâm Mộc, cái thằng phế vật này, anh quay về để làm gì? Cút ngay cho tôi!”