Lạc Hành Vân về đến nhà, Lạc Phong đã trải sẵn chăn đệm dưới đất rồi ngồi khoanh chân một cách nghiêm túc hệt như Phật tổ dưới gốc Bồ Đề.
Đối với người anh trai này, Lạc Hành Vân luôn có cảm giác kính sợ. Cậu thành thật đi tới, nghiêm túc ngồi xuống giống hắn. Tuy người vừa vào nhà đã làm loạn là Bùi Diễn, nhưng bản thân cậu cũng phải chịu rất nhiều trách nhiệm.
Lạc Phong sắp xếp ngôn ngữ một lúc mới lên tiếng hỏi: “Xong rồi?”
Lạc Hành Vân: “Vâng.”
Lạc Phong nhìn chằm chằm bụng cậu.
Lạc Hành Vân vội vàng kéo chăn che bụng: “Bọn em mới 18! Anh không thể suy nghĩ đàng hoàng hơn được à!”
Lạc Phong thở dài: “Không thể trách anh nghĩ nhiều, thằng bạn trai của mày… ôi chao…”
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cảm giác áp bức cùng tính xâm lược đối phương bộc lộ quá mạnh, khiến một Alpha như hắn cũng cảm thấy khó lòng chống đỡ.
“Chỉ số Alpha của cậu ta là bao nhiêu?”
Lạc Hành Vân thành thật nói: “150.”
Lạc Phong giật mình, cuối cùng cũng hiểu nguồn gốc của cảm giác thuần phục cũng như rợn tóc gáy khi đối diện với người kia: “150? Cao xấp xỉ với ba rồi!”
“Cậu ấy không giống ông ta.” Lạc Hành Vân lập tức phản đối.
Bùi Diễn thà chết chứ nhất quyết không chịu tổn thương người của mình. So sánh hắn với một tên tội phạm biếи ŧɦái có chỉ số Alpha cao là làm nhục hắn.
Lạc Phong nhìn chằm chằm em trai mình, cảnh giác đè thấp âm lượng: “Nếu em bị cậu ta ép buộc, hãy chớp mắt.”
Lạc Hành Vân giơ hai tay, ra sức nhấc cao mí mắt, để đôi con ngươi trợn tròn như cái bóng đèn.
Lạc Phong lắc đầu, ý thức được thằng nhóc này đã như bát nước đổ đi. Hắn bật cái máy tính cũ nát trong nhà lên, bắt đầu tìm kiếm trang web của trung tâm Sức khỏe Tâm thần.
Lạc Hành Vân nhảy xuống giường, lẻn đến bên cạnh hắn, căng thẳng hỏi: “Anh định làm gì?”
Lạc Phong gõ phím cành cạch: “Anh muốn khai báo chuyện cậu ta cắn em, xin cách ly cấp 1.”
Vì Omega rất yếu trên phương diện sinh lý nên nếu Alpha đánh dấu tạm thời rơi vào thời kỳ nhạy cảm, sự an toàn của Omega sẽ bị đe dọa, cần phải cách ly triệt để hơn.
Trong tình huống cách ly bậc một, xích cổ chân điện tử sẽ mở tính năng định vị GPS. Các nơi gần nhà ở, trường học và cơ quan của Omega sẽ được liệt vào khu vực cấm, chỉ cần Alpha bước vào một bước, xích chân sẽ tự động báo cảnh sát ngay.
Ngoài ra, thông tin cá nhân của Alpha cũng được công bố trên các trang mạng chính thống, nhằm nhắc nhở mọi người cẩn thận khi kết bạn.
“Anh mà gọi cú điện thoại này, cậu ấy sẽ không thể đến trường!”
Lạc Phong không hề dao động: “Anh là người giám hộ của em, em vẫn chưa phân hoá hoàn toàn, giờ lại bị một Alpha nguy hiểm đánh dấu tạm thời, dùng pheromone dẫn dụ em vào kỳ phát tình, thậm chí công khai đến nhà thách thức, kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh. Anh không cách ly cậu ta thì cách ly ai?!”
“Cậu ấy chỉ giúp em mang hoa hồng về nhà thôi!”
“Mắt em to như thế mà cũng chỉ để trang trí thôi à?” Lạc Phong ngước lên, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ sắc bén: “Em không nhận ra cậu ta tới đây để tuyên bố chủ quyền à? Anh là anh trai em, anh trai ruột, vậy mà cậu ta còn như thế. Anh thật không dám tưởng tượng cậu ta sẽ đối xử với những người khác thế nào và đối xử với em thế nào. Lạc Hành Vân, anh cảnh cáo em, chuyện hôn nhân này anh không đồng ý.”
“Em hiểu được nỗi băn khoăn của anh, nhưng cậu ấy thật sự không giống những người khác đâu! Cậu ấy tốt với em lắm, chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến em!”
“Vậy vì sao cậu ta thích em, em đã nghĩ đến chưa?”
Lạc Hành Vân hơi sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
“Cậu ta là Chủ tịch Hội Học sinh trường Trung học Nam thành phố của các em, là lớp trưởng, là con ngoan trò giỏi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cho tài xế tới đón đưa em đến trường, hẳn là gia đình cũng rất lắm tiền.”
Lạc Hành Vân ý thức được Lạc Phong định nói gì, môi cậu mím chặt, mắt cũng chậm rãi đỏ lên.
“Ngoại hình đẹp, thành tích hàng đầu. Cậu ta ưu tú thế, rốt cuộc cậu ta muốn gì ở em?”
Lạc Phong thấy Lạc Hành Vân nhíu mày im lặng, không khỏi thở dài trong lòng: “Anh biết vấn đề này rất tàn khốc với em. Nhưng một cậu ấm nhà giàu bỗng nảy sinh hứng thú mạnh mẽ với một Omega vừa phân hoá, thậm chí gấp gáp chạy đến nhà, chắc chắn có mục đích khác, hơn nữa còn không khống chế được ham muốn của mình.”
Nói xong, Lạc Phong cầm điện thoại lên, bấm số của trung tâm Sức khỏe Tâm thần.
Lạc Hành Vân vội đè tay hắn xuống.
Đè rất chặt.
“Có lẽ chỉ số Alpha của cậu ấy rất cao, nhưng giá trị SAN của cậu ấy cũng cao không kém.” Thiếu niên đỏ mắt, môi run run, giọng nói cũng lạc đi.
“Ở trường Lục Sắc, em bị người ta kéo vào kỳ phát tình, cậu ấy đã canh giữ bên em suốt đêm, nhưng không hề động đến em dù chỉ một ngón tay.”
“Thứ bảy tuần trước, em lại phát tình, nhưng vì em chưa cho cậu ấy một lời bằng lòng chuẩn xác, nên cậu ấy đã chịu đựng cơn động dục kịch liệt để đưa em vào bệnh viện, một mực không chịu cắn em, còn suýt nữa chết vì vỡ tim.”
“Trên thế giới này, sẽ chẳng có ai làm được đến mức này vì em đâu.” Lạc Hành Vân giương mắt, lệ nóng rưng rưng: “Chẳng có ai đâu.”
Vẻ mặt Lạc Phong chậm rãi chuyển từ nghiêm trọng sang kinh ngạc.
“Em biết, có vẻ như em không xứng để cậu ấy thích.”
“Nhưng em… muốn cố gắng một lần.”
“Tại sao anh lại khinh thường tình cảm của cậu ấy, cũng khinh thường cả em?”
Thiếu niên nghẹn ngào, cắn răng, vừa ấm ức lại vừa quật cường.
Điện thoại được kết nối.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khá êm tai: “Xin chào, đây là trung tâm Sức khỏe Tâm thần.”
Lạc Phong nhíu mày, im lặng nửa giây mới nói: “… Tôi là Lạc Phong, thẻ căn cước số… Em trai tôi là Omega chưa phân hóa hoàn toàn, tên Lạc Hành Vân, hiện đang theo học ở trường Trung học Nam thành phố. Hôm trước nó bị bạn học đánh dấu tạm thời.”
“À, phiền anh vui lòng đăng ký một vài thông tin.”
Tên, tuổi, số thẻ căn cước…
“Xin hỏi, chúng tôi còn có thể giúp gì cho anh?”
Bàn tay buông thẳng theo mép chỉ quần của Lạc Hành Vân siết chặt.
Lạc Phong nhìn thiếu niên đang cực kỳ căng thẳng trước mặt, khẽ thở dài: “Tôi muốn yêu cầu cách ly cấp 2.”
Lạc Hành Vân nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng bàn tay đã vã đầy mồ hôi lạnh.
“… Được, chúng tôi sẽ giúp anh thông báo với nhà trường. Ngày mai, phiền anh tới trường hoàn thành các thủ tục liên quan.”
Cách ly cấp 2, mức độ hạn chế không cao, không bị cưỡng chế nghỉ học, cũng không bị xa lánh trong cộng đồng.
Lạc Phong dập máy: “Ngày mai anh đến trường với em.”
Lạc Hành Vân gục đầu, giọng nói như mang theo tiếng nức nở: “Cảm ơn anh.”
Lạc Phong đi qua, vỗ mạnh lên vai cậu.
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Phong rất ít thấy Lạc Hành Vân khóc. Thằng bé này thế mà rất kiên cường.
Lạc Phong cũng từng có mối tình đầu ngây ngô, nhiều năm sau nhớ lại, cảm thấy thoải mái lại mong manh như mầm cỏ đầu xuân, nhanh chóng nảy mầm mà cũng dễ dàng tàn úa.
Nhưng trong khoảnh khắc Lạc Hành Vân rơi lệ, hắn đã hiểu, em trai nhỏ nhà mình thật lòng thích Alpha kia.
Dù hắn không cảm thấy loại Alpha toát ra hơi thở công kích cùng độc chiếm ở từng tế bào này có gì tốt.
Nhưng Lạc Hành Vân lại thật lòng yêu thích.
Lạc Phong không có cách nào, đành phải dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng giẫm lên vết xe đổ của mẹ em.”
Lạc Hành Vân dùng tay áo lau mặt, ngước lên để lộ đôi mắt sáng bừng: “Em không phải mẹ, lớp trưởng cũng không phải ba. Anh yên tâm, em sẽ quản cậu ấy thật tốt.”
—
Lạc Phong vào buồng vệ sinh tắm rửa. Lạc Hành Vân nằm trên giường chơi điện thoại.
Kiếm thánh Vật lý: Báo cho cậu một tin xấu.
Kiếm thánh Vật lý: Vừa rồi anh trai tôi suýt báo công an.
Kiếm thánh Vật lý: Đã bảo với cậu rồi, đừng tưởng anh trai không phải phụ huynh…
LEVIATHAN: Thế anh ấy báo chưa?
Ngón tay đang di động trên màn hình của Lạc Hành Vân chợt dừng lại.
Thật lâu sau, cậu mới đánh ra một hàng chữ.
Kiếm thánh Vật lý: Cách ly cấp 2.
Kiếm thánh Vật lý: Sáng mai anh ấy sẽ đến trường cùng tôi, chắc sẽ tới tìm cậu đấy.
LEVIATHAN: Ừ, biết rồi.
Lạc Hành Vân nhìn chằm chằm dòng chữ không cảm xúc kia, len lén liếc mắt về phía buồng vệ sinh. Tiếng nước chảy từ vòi hoa sen khá ồn ào, cách một cánh cửa, hẳn là người bên trong sẽ không nghe được tiếng động bên ngoài.
Lạc Hành Vân lén lút mở chức năng gọi thoại.
Văn tự không có âm thanh và cảm xúc, cũng như lúc phát tình, vì không muốn Bùi Diễn biết nên cậu chọn gõ chữ báo tin.
Như thế, Bùi Diễn sẽ không thể nắm bắt được trạng thái của cậu, cũng như lúc này cậu không thể nhận ra tâm trạng của đối phương.
Người nọ đang tức giận, suy ngẫm, ấm ức hay là vô cùng thất vọng.
Cậu muốn nghe giọng đối phương.
Người ở đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
Nhưng lại không nói gì.
“Alo…” Lạc Hành Vân cẩn thận mở miệng.
Không đợi Bùi Diễn lên tiếng, cậu đã tiếp lời: “Xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?” Bùi Diễn hỏi ngược lại.
Lạc Hành Vân im lặng.
Không phải cậu không hiểu nỗi khổ trong lòng anh trai, nhưng dù thế, cậu cũng không muốn lớp trưởng phải chịu ấm ức.
Hắn đã vì cậu mà trả giá như thế, nhưng lại bị người nhà của cậu nghi ngờ, vậy mà cậu lại chẳng thể giúp hắn giải thích.
“Không phải lỗi của cậu.” Bùi Diễn vẫn rất thấu hiểu lòng người, lên tiếng an ủi Lạc Hành Vân.
Lặng lẽ hít sâu một hơi, Lạc Hành Vân ra vẻ thoải mái cười: “Thế tôi… còn có thể chuyển thành chính thức không?”
Giọng nói hơi khàn đã tiết lộ sự căng thẳng trong lòng cậu.
Cậu luôn lo lắng, e dè, chỉ sợ bản làm chưa tốt sẽ không xứng với lớp trưởng. Bởi lẽ, từ nay về sau, sẽ không có ai tốt với cậu như thế nữa.
Ở đầu bên kia điện thoại, Bùi Diễn sửng sốt thấy rõ. Sau đó, hắn khẽ cười: “Tôi có thể hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng anh cậu, yên tâm.”
“Nói chuyển chính thức, cũng chỉ muốn khiến cậu hài lòng hơn.”
“Không cần cẩn thận như thế.”
Lạc Hành Vân cảm thấy ấm áp ngập lòng, đầu ngón tay vẽ vòng vòng lên chăn mấy cái: “Tôi cũng đâu thể nói… báo cảnh sát bắt cậu là hành vi đúng tình hợp lý, thế chẳng phải là quá vô nhân tính sao.”
Bùi Diễn bị cậu chọc cười.
Nghe tiếng hắn cười, Lạc Hành Vân mới thả lỏng tinh thần: “Cậu có biết vì sao vừa rồi anh tôi cứ nhất quyết đòi báo cánh sát không?”
“Vì tôi tới cửa ăn giấm?”
Lạc Hành Vân hừ hừ hai tiếng: “Cậu cũng biết mình tới cửa ăn giấm à, không biết xấu hổ.”
Ngừng một lát, cậu lại nói: “Có nguyên nhân từ phía cậu, mà cũng còn một lý do khác nữa.”
“Anh ấy cảm thấy tôi không xứng với cậu. Cậu tốt với tôi, chắc chắn là vì muốn cơ thể của tôi.”
Bùi Diễn phản đối vô cùng dứt khoát: “Anh ấy đánh giá tôi thấp quá.”
Không chỉ thân thể, hắn còn muốn toàn bộ kìa.
Từ thân đến tâm của đối phương, tất cả đều phải nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Cũng không trách anh ấy nghĩ như vậy.” Lạc Hành Vân cúi mặt, lông mi thật dài đổ bóng xuống làn da trắng mịn màng: “Tuy tôi cũng là học sinh ưu tú, nhưng so với cậu, quả thật vẫn còn chênh lệch quá nhiều.”
“Tôi đối với cậu cũng chẳng tốt lắm.”
“Tôi còn chưa từng theo đuổi cậu, cũng chưa làm bất cứ chuyện gì cho cậu. Cho nên việc cậu thích tôi sẽ khiến mọi người cảm thấy tôi bị bánh nhân thịt từ trên trời rớt thẳng xuống đầu.”
Thiếu niên khẽ thở dài: “Vậy đấy, nên sao mà tôi có thể không cẩn thận được?”
Mọi thứ đến quá dễ dàng, cảm giác như mộng ảo không hề chân thực.
Lạc Hành Vân không tin vào tiếng sét ái tình, cũng không tin trên đời có thứ gọi là yêu tha thiết không thể khống chế. Chẳng điều gì tự nhiên mà có, cậu là bạn trai Bùi Diễn, hiển nhiên cũng phải dùng hết bản lĩnh để có được sự yêu thương và tôn trọng của đối phương.
Như vậy, dù cuối cùng cậu không thể sánh vai đi bên cạnh đối phương thì cũng có thể hiên ngang đối diện với sự hoài nghi của toàn thế giới, dõng dạc đáp lại rằng: các người biết cái gì, ông đây đã tốn bao nhiêu tâm tư cho hắn, biết không?
“Đêm nay cậu… muốn được bồi thường như thế nào?” Lạc Hành Vân chủ động hỏi.
“Đương nhiên là cậu rồi.” Phía bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười hơi khàn, theo đó là một giọng nói lành lạnh nhưng vô cùng gợi cảm.
Lạc Hành Vân cảm thấy cổ họng khô rát, quay đầu nhìn về phía buồng vệ sinh đã ngừng tiếng nước: “Cậu… có ý gì?”
“Ngữ văn của cậu kém thế à? Nghĩa trên mặt chữ.”
Lạc Hành Vân khϊếp sợ nói không nên lời.
Bùi Diễn vẫn thản nhiên như đang hỏi thăm về thời tiết: “Đang ở trên giường à?”
Lạc Hành Vân rụt vào trong chăn, ôm di động, căn bản không dám lên tiếng, vờ như sóng kém hòng cắt liên lạc.
“Góc trên bên trái mặt bàn học của cậu có một cái tai nghe, cậu đeo lên đi.”
Lạc Hành Vân vẫn vờ như đã mất liên lạc, nhưng lại lén làm theo. Cậu đeo tai nghe lên, kết nối với di động.
“Được rồi, đêm đã khuya.” Lại một giọng nói dịu dàng lưu luyến từ một nơi gần như không có khoảng cách lọt vào tai cậu: “Ngủ ngon.”
Lạc Hành Vân: “… ?”
“Này này này, rốt cuộc cậu có ý gì hả?” Mắt thấy Lạc Phong đã sắp mở cửa đi ra, Lạc Hành Vân chui tọt vào ổ chăn, thấp giọng gọi Bùi Diễn.
Loại cảm giác này đúng là đã đến mức “quần tôi đã cởi rồi mà cậu vẫn không chịu cho tôi xem”.
Bùi Diễn cảm thấy đối phương thật ngốc, hơi bất đắc dĩ giải thích: “Tôi không thể chạm vào cậu, cũng không nhìn thấy cậu, vậy hãy để tôi nghe tiếng cậu.”
“Để tôi nghe suốt đêm nay.”
“Xem như cậu ở bên tôi, được không?”
—
Đêm khuya vắng lặng, Bùi Diễn ngồi trước bàn học.
Đèn bàn tỏa ra ánh sáng lành lạnh, nửa bên mặt đẹp trai của hắn được ánh sáng bao trùm, nửa còn lại thì ẩn vào bóng tối.
Trước mặt hắn là quyển sổ ghi chép đang mở, bên trên có danh sách các việc phải làm.
Hắn cầm bút mực lên, quả quyết đánh một dấu tick vào trước dòng “Dụ báo cảnh sát”, sau đó gạch đi.
Chiếc loa bluetooth bên cạnh lập lòe nháy sáng, truyền ra tiếng thở êm êm của Omega.
Bùi Diễn đóng nắp bút, cong người hôn lên chiếc loa.
“Mơ đẹp.”
“Ngày mai gặp.”