Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 43

Lời anh nói ra, Nhất Dao tưởng tượng như có một dòng suối nhỏ chảy vào trái tim mình, bao quanh nó khiến nó không thể nào thoát ra ngoài. Cô ngơ ngẩn, vành mắt một lần nữa ẩm ướt. Nếu là cô của vài tháng trước, hay thậm chí là của ngày hôm qua, Nhất Dao tuyệt đối sẽ ngờ chuyện này sẽ xảy ra, tuy nhiên nó đã thành sự thực rồi. Ngay lúc này, cô muốn nhéo mình một cái xem liệu đây là mơ hay thật.

Nhất Dao cắn môi, tựa đầu vào l*иg ngực nghe tiếng tim đập của anh.

Thời gian vừa qua đối với cô vừa dài vừa khó khăn, vậy mà lúc này ở trong vòng tay Dụ Dân, cô chẳng còn thấy bức bối nữa. Cứ như chỉ cần bên cạnh anh, mọi rắc rối đều được giải quyết hết thảy. Nhất Dao không còn bận tâm tới chuyện quy tắc của bản thân có bị phá vỡ hay không, càng không muốn nghĩ thêm chuyện gì. Cố chấp, thương tổn, buồn đau, tất cả đều quên hết đi.

Cô vòng tay ôm lấy anh, giữ chặt giống như kẻ đang chơi vơi trên biển chợt tìm được phao cứu sinh. Dụ Dân ngạc nhiên, tâm can tan ra thành nhiều mảnh vụn. Anh cảm nhận bờ vai mảnh khảnh đang run lên từng cơn, ân cần vuốt nhẹ tóc cô, đặt nụ hôn một cách cẩn thận xuống vành tai ửng hồng.

"Anh xin lỗi." Ngữ khí có chút xúc động, Dụ Dân không giữ được lòng mình nữa: "Anh không nên bỏ đi, không nên để tới bây giờ mới đi tìm em."

Bàn tay cô nắm lấy áo anh, xúc cảm cuộn trào như thủy triều. Nhất Dao chôn mặt vào trước ngực anh, cọ cọ để lại mấy vệt nước bé nhỏ. Nhiệt độ cơ thể Dụ Dân nóng hổi, cũng như con tim đang rực cháy của anh. Đáy lòng anh xốn xang mãnh liệt, một lần nữa ôm hai bên mặt cô, chặn lấy đôi môi đỏ hồng.

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nụ hôn của anh mãnh liệt hơn, thậm chí còn hơi mất kiểm soát. Hơi thở cả hai trở nên dồn dập, đáy mắt cô dần mê muội. Nhất Dao nắm vai anh, dứt khỏi nụ hôn trước khi nó tiến quá đà.

"Dụ Dân." Cô thở hổn hển, nạp lại dưỡng khí.

"Ừ?" Người Dụ Dân dần nóng, hai tai rực hồng.

"Em không biết liệu mình có làm tổn thương anh lần nữa không, anh vẫn muốn quay lại sao?"

Dụ Dân trịnh trọng gật đầu, khàn giọng: "Muốn."

Anh không nhiều lời mà thẳng thắn nói ra, giống như không muốn lãng phí thêm một giây nào nữa. Nhất Dao trân trân nhìn anh, không biết phải nói sao.

Tại sao ông Trời lại cho cô cơ hội gặp được người như anh chứ?

Cô lấy tay quẹt dòng nước mắt đã khô, bọng mắt hơi có dấu hiệu sưng.

Dụ Dân rũ mắt, đau xót thầm thì: "Anh đã bảo em đừng khóc mà."

"Không khóc thì vô cảm lắm." Cô nâng môi: "Đâu phải lúc nào em cũng có người nửa đêm chạy tới đây nói lời đường mật."

Dụ Dân ngơ ngác, chỉ trong giây ấy lại mỉm cười. Anh lấy ống tay áo chùi khóe mắt cho cô, lẩm bẩm: "Em chịu ủy khuất rồi."

"Anh có muốn lên nhà không?"

Dụ Dân không chần chừ mà đồng ý luôn.

Hai người đi lên nhà, Nhất Dao mở tủ lấy dép cho anh. Dụ Dân cúi xuống, phát hiện đôi dép cũ hồi trước cô mua cho anh vẫn chưa bị vứt đi, một cỗ cảm xúc khác lại dâng lên. Anh nín thinh, xỏ đôi dép vào rồi theo cô vào trong.

Bông Tuyết chạy ra, đi vòng tròn quanh chân anh ngửi ngửi. Dụ Dân bế nó lên, con mèo ngoan ngoãn nằm gọn cho anh ôm. Nhất Dao để túi đồ lên bàn, quay đầu hỏi anh: "Anh muốn ăn mì không?"

"Em chưa ăn tối?" Anh đứng giữa phòng khách, trên tay là Bông Tuyết đang tích cực hưởng thụ.

Cô lắc đầu.

Dụ Dân mím môi, thả mèo xuống: "Anh nấu cho em."

"Không cần, anh cứ ra sofa ngồi đi, em pha trà cho anh." Cô đáp.

Dứt lời, bầu không khí rơi vào im lặng.

Nhất Dao nhận ra lời nói của mình có chút khách sáo, coi anh như một người khách đến chơi nhà. Cô bất giác nắm tay thành quyền, lúng túng ngượng nghịu.

Dụ Dân là người hóa giải sự ngại ngùng sâu sắc này. Anh xắn tay áo, đi tới nắm vai đưa cô ra khỏi khu bếp: "Anh nấu, em đi tắm."

Câu này nghe như đang phân phó nhiệm vụ, không được chối cãi mệnh lệnh.

Nói xong, Dụ Dân quay lại gian bếp, mở túi đồ cô mua ở cửa hàng tiện lợi trước đó ra. Bông Tuyết kêu meo, bỏ mặc cô chạy theo Dụ Dân kiếm miếng ăn.

Nhất Dao quan sát anh một hồi, rốt cuộc cũng nghe theo lời anh, vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm.

Hôm nay cô không dám tắm lâu, rửa ráy trong mười phút đã mặc quần áo ra ngoài. Cô buộc tóc thành đuôi ngựa, gương mặt trắng hồng sạch sẽ, thanh tú. Dụ Dân đang chiên trứng, nghe thấy tiếng động liền ngoảnh đầu.

Ánh mắt lướt nhanh qua người cô, hỏi: "Xong rồi à?"

Cô gật đầu.

Trứng chín, anh tắt bếp, để vào bát mì mang đến bàn. Lúc sau, anh quay trở lại với bát mì thứ hai. Hai bát mì thoạt không khác gì nhau, Nhất Dao nhìn kĩ thì thấy mì bên cô có vẻ nhiều hơn.

"Lần sau đừng ăn mì nữa. Đồ ăn liền không có nhiều chất, không tốt cho cơ thể." Anh ngồi xuống.

Nhất Dao cầm đôi đũa, gắp mì lên: "Hôm nay tâm trạng không tốt nên mới muốn ăn mì để giải tỏa."

Lời này không có ẩn ý gì hết, chỉ ngẫu nhiên nói ra nhưng động tác của Dụ Dân dừng lại, đăm chiêu nhìn cô. Nhất Dao không phát hiện ra hành động đó, lúc cô ngẩng đầu lên thì anh đã cúi mặt xuống rồi.

Bọn họ ăn mì trong yên tĩnh, xung quanh chỉ còn tiếng bát đũa va chạm. Trong một khắc, thời gian như tua lại về quá khứ vào lần đầu tiên họ gặp nhau, họ cũng ngồi đối mặt ăn mì thế này. Khi ấy cả anh lẫn cô đều không biết nhiều về nhau, vậy mà đến giờ họ đã cùng trải qua đủ thứ. Tìm hiểu, yêu đương, cãi cọ, làm lành, tất cả y hệt một giấc mơ mà cô chưa từng nghĩ tới vậy.

Nếu anh không dừng chân giữa cuộc đời cô, có lẽ cuộc sống từ trước đến nay của cô sẽ mãi chỉ vô vị và nhợt nhạt. Thật may rằng anh không rời đi, thậm chí còn khờ khạo ở lại. Không chỉ vậy, anh còn ngốc nghếch đặt hết tin tưởng vào cô, không buồn quan tâm mà nói muốn quay lại. Lúc đó mà không bị xúc động, có khi cô đã hỏi sao anh lại muốn liều như thế.

Nhưng anh không bao giờ làm chuyện gì bất cẩn mà không suy tính.

Đó vốn đã là con người anh rồi.

Rất nhanh chóng bát mì được ăn hết, Nhất Dao tự động thu dọn bát đĩa. Lần này cô không hỏi ý kiến anh nữa, mang bát để vào bồn rửa rồi cầm ấm đun nước đi pha trà. Dụ Dân ngồi lên ghế sofa, Bông Tuyết trèo lên, sà vào lòng anh nghịch ngợm. Dụ Dân ôm nó đặt lên đùi trêu trêu.

Nước sôi, Nhất Dao pha trà, cầm tới bàn cho anh.

Dụ Dân ngẩng mặt, đôi mắt trong veo hướng về phía cô, hai bàn tay vẫn đang ôm lấy đầu Bông Tuyết. Bị anh nhìn chằm chằm, Nhất Dao hơi mất tự nhiên: "Anh nhìn gì thế?"

Dụ Dân hồn nhiên đáp: "Ngắm em."

...

Cô á khẩu.

"Em gầy đi nhiều quá." Anh chen thêm.

Cô nhìn xuống người mình, cẩn thận dò xét: "Cũng đâu đến nỗi.", quay qua xem anh: "Anh mới gầy ấy."

Dụ Dân không phản bác, lặng thinh.

Xem ra bọn họ đều không sống dễ dàng gì vào thời gian qua.

Giống như một thói quen, cô lại hỏi: "Có phải anh suốt ngày thức đêm làm việc không?"

Anh thả mèo ra, đứng lên đi qua chỗ cô: "Không có."

Đến gần, hương thơm nhẹ của anh lại ùa đến. Hình như anh đã đổi sữa tắm, không phải là mùi chanh man mát nữa mà là hương cam thoang thoảng, khá dễ ngửi. Nhất Dao không nghĩ gì mà ôm chầm lấy anh, muốn tận hưởng thật rõ hương vị trên người anh như thế nào.

Dụ Dân sửng sốt, nuốt khan. Cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô gần trong gang tấc, nhiệt độ trong anh tăng vọt. Không khắc chế nổi, anh hôn tai cô. Nhất Dao bị nhột, vừa mới nâng mặt lên thì anh đã tận lực bắt lấy cánh môi. Nụ hôn này của anh vừa vội vã vừa mang theo du͙© vọиɠ.

Nhất Dao nhanh chóng chìm đắm vào sự cuồng nhiệt ấy.

Tựa như củi khô bốc cháy, Dụ Dân thoát khỏi nụ hôn, mắt tối đen, hơi thở hỗn loạn: "Trong nhà em có áo mưa không?"

Cô gật đầu.

Lúc trước cô đã mua một hộp về dự phòng.

Dụ Dân không nán thêm tích tắc nào, đôi môi lại phủ xuống, khom lưng nhấc bổng Nhất Dao lên. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hai chân vắt quanh vòng eo hẹp của anh.

Cửa phòng ngủ cứ thế bị đẩy ra rồi đóng vào, Bông Tuyết bị chặn lại bên ngoài không thể ngó đầu vào trong, uất ức gào lên.

Nhưng cả hai lúc này đều đã chìm trong ham muốn, không còn để tâm tới chuyện gì khác ngoài đối phương nữa. Dụ Dân đặt Nhất Dao lên giường, đè lên người cô. Anh thò tay tháo chun buộc tóc của cô ra, mái tóc đen xõa lòa. Cô luồn tay xuống dưới, cởi từng cúc áo sơ mi cho anh, chạm lên thân nhiệt như lửa đốt kia.

"Ngăn kéo thứ hai." Nhất Dao nói qua kẽ môi, con ngươi long lanh tẩm sương mù.

Anh vươn tay mở ngăn kéo thứ hai bên tủ đầu giường, lục lọi rồi lấy ra một hộp bαo ©αo sυ.

Đêm hôm nay thật thanh tịnh, tuy nhiên nó không còn cô đơn như mọi ngày nữa.

...

Khi xong chuyện, cả người Nhất Dao toàn là mồ hôi.

Cô mệt mỏi lườm anh: "Biết thế đã không nghe lời anh đi tắm, bây giờ phải tắm lại rồi."

Dụ Dân nghiêng sang hôn má cô: "Anh giúp em."

Nói xong, anh rời khỏi giường, nhặt quần áo bị vứt bừa bãi dưới mặt đất lên, có cả áo ngực và qυầи ɭóŧ. Anh mang nó vào nhà tắm, treo lên trên giá.

Nhất Dao nằm lười cuối cùng cũng đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh. Dụ Dân xoay người lại đúng lúc cô bước vào. Từ góc độ này, anh dễ dàng nhìn được mấy vết hôn lờ mờ do anh để lại trên người cô.

Dụ Dân mím môi, mắt sâu thêm vài phần, mang tai từ nãy giờ vẫn chưa hết đỏ.

Nhất Dao thấy anh không đi ra, nhướng mi: "Anh muốn tắm uyên ương à?"

Anh nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, chỉ để lại một câu "Đừng tắm nước lạnh" rồi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại hộ cô.

Vài phút sau, Nhất Dao mặc quần áo chỉnh tề rời khỏi phòng tắm, Dụ Dân đã gấp gọn lại giường chiếu, đang ngồi trong chăn xem điện thoại. Cô mở chăn chui vào, anh rời mắt khỏi màn hình, thuận tay ôm cô.

Nhất Dao tựa đầu vào ngực anh, hỏi: "Anh xem gì đấy?"

"Vài thứ trong hợp đồng."

Anh chợt nói: "Anh muốn mở công ty, mấy tháng trước ở Mỹ tìm kiếm nguồn lực và nhà đầu tư."

Cô bất ngờ: "Mọi thứ thế nào rồi?"

Dụ Dân hạ mắt: "Chưa đâu vào đâu cả."

"Anh đang tính đến chuyện mời một số người hồi trước làm ở Vĩ Quyên về, chỉ không biết họ có đồng ý không, nhất là khi công việc của họ bị chao đảo vì vụ kiện."

"Khi vụ kiện kết thúc, anh trở lại nhà cũ của ông nội mới biết từ trước ông đã muốn lập một công ty công nghệ, tiền vốn cũng đã chuẩn bị đủ, chỉ là chưa kịp thực hiện thì đã không còn sức khỏe nữa, nên anh muốn hoàn thành nguyện vọng này của ông."

Anh nắm tay cô, bóp nhẹ: "...Nếu anh không thành công, nếu chuyện này lâm vào đường cùng, có thể sẽ mất hết tất cả...em có ngại không?"

Nhất Dao nghe anh nói, im lặng một hồi rồi hôn anh: "Em tin anh làm được."

Dụ Da^ʍ cười dịu dàng, đôi mắt sáng ngời như chứa đựng bao cảm xúc căng tràn đang dần nở hoa: "Ừ."