Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 159: Ta thích thế

"Nhưng..."

Cố Tích chỉ chỉ vào thiếu nữ mặc váy hồng, nói: "Ngươi theo nàng đi một chỗ, gắng sức bảo vệ nàng chu toàn "

Giá cả bản cổ thư rèn luyện này, bây giờ đã bị đấu tới bốn mươi vạn linh thạch thượng phẩ.

Mà Cố Tích nói câu này tương đương với chuyện chắp tay tặng bốn mươi vạn linh thạch thượng phẩm thậm chí còn cao hơn cho Tô Tử Mặc, nhân tình này lớn đến mức khó có thể tưởng tượng!

Từ chuyện này cũng chứng minh được việc mà Cố Tích nói kia tuyệt đối không phải dễ làm!

"Ta chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, vì sao muốn lựa chọn ta, thực lực của vị cô nương này chỉ sợ còn cao hơn cả ta." Tô Tử Mặc hơi trầm mặc, hỏi một câu.

Cố Tích không trả lời mà hỏi lại: "Nghe nói năng lực cận chiến của ngươi không tệ. "

Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.

Biết hắn có năng lực cận chiến cường đại cũng không có nhiều, không biết Cố Tích này lấy được tin tức từ đâu.

Tô Tử Mặc xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên mặt của thiếu nữ mặc váy hồng.

Thiếu nữ mặc váy hồng che mặt, trong mắt mang theo mỉm cười, cũng không nhìn ra điều gì.

Tô Tử Mặc hơi chút chần chờ, sau đó vẫn gật đầu nói: "Cũng được."

Cố Tích cười nói: "Nơi kia có chút đặc thù, chờ đến ngươi tới đó tự nhiên sẽ hiểu."

Tô Tử Mặc không đồng ý, Cố Tích cũng không nhả ra, rõ ràng không chịu tiết lộ quá nhiều.

Kỳ thật cho dù Cố Tích không nói, Tô Tử Mặc cũng ý thức được, chuyến này nhất định vô cùng nguy hiểm!

Phải biết rằng bốn mươi vạn linh thạch thượng phẩm, cho dù muốn mua mệnh của bốn mươi vị Trúc Cơ tu sĩ cũng đủ xài.

Trầm ngâm một chút, Tô Tử Mặc gật đầu nói: " Được, ta đồng ý với ngươi!"

"Sảng khoái!" Cố Tích khẽ vuốt bàn tay, tán thưởng một tiếng.

Cố Tích hơi ghé mắt, dùng thuật truyền âm cho thị nữ bên cạnh, thị nữ kia đi tới gần Tô Tử Mặc rồi cười hỏi: "Tô đạo hữu, nếu là muốn tăng giá thì cứ báo cho ta là được, ta sẽ giúp ngươi truyền lời."

Chỉ có mười gian phòng trên cùng mới có đãi ngộ này, làm thế này, ngay cả giọng nói của khách nhân cũng sẽ không lộ, cũng sẽ không dẫn tới phiền phức.

Phải biết rằng trong đấu giá phường, rất nhiều người tu chân đấu giá được vật phẩm, lo lắng nhất chính là thân phận mình bị bại lộ, khiến người khác ngấp nghé.

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, chính là đạo lý này.

...

Bên trong phường, nhìn Tư Mã Trí và lão già giằng co, không ít người ngầm nghị luận.

"Lần này Phiêu Miểu phong mất mặt đến nhà bà ngoại rồi, bị người ta chế nhạo trào phúng như thế mà, lại vô lực phản bác."

"Ha ha, cũng kỳ quái, xưa nay Phiêu Miểu phong không nổi về luyện đan, luyện khí, làm sao bây giờ lại muốn mua bí tịch liên quan tới luyện khí."

Hai Kim Đan chân nhân đấu với nhay, chưởng quỹ tự nhiên là mừng rỡ, nở nụ cười, cất giọng nói: " Tư Mã đạo hữu của Chân Hỏa môn đã kêu giá đến bốn mươi vạn Linh thạch, không biết vị đạo hữu này của Phiêu Miểu phong còn muốn tăng giá không? "

"Lão già, ngươi tăng giá đi."

Tư Mã Trí cười to nói: "Ngươi dám tăng lên đến bốn mươi mốt vạn, ta cũng dám thêm đến bốn hai vạn, nhìn xem ai trong chúng ta không nhịn được trước!"

Sắc mặt lão già rất khó coi, cố gắng lắng lại cơn tức, sau nửa ngày mới chậm rãi nói ra: "Tư Mã Trí, ngươi đừng đắc ý, thời gian còn nhiều!"

Vừa nói, lão già đã muốn phất tay áo rời đi.

"Bốn mươi mốt vạn!"

Nhưng đúng lúc này, trên không bên trong phường, đột nhiên truyền tới một giọng nói thanh thúy.

Đám người theo tiếng kêu giá nhìn lại, chỉ thấy ở cửa phòng số một trên cùng bên trong phường, một vị thị nữ đang đứng ở đó, mặt mỉm cười, vừa mới báo ra một con số.

Trên bàn tiệc, đám người tu chân đều sửng sốt.

Đừng nói là bọn hắn, ngay cả chưởng quỹ đều nghi hoặc, sững sờ tại chỗ.

Người bên ngoài không biết, nhưng ông ta vẫn rõ ràng hôm nay người nào ở phòng số một, đây chính là Đại tổng quản của Thiên Bảo đấu giá phường!

"Làm sao vị đại nhân này cũng dính vào thế? "

Chưởng quỹ cũng có chút mơ hồ.

Lão già dừng chân lại, quay đầu nhìn lấy Tư Mã Trí, trong mắt mang theo một tia trêu tức.

Tư Mã Trí vừa mới thả ra hào ngôn, khoe khoang khoác lác, đã lập tức nhảy ra một người tăng giá, có vẻ muốn đối đầu gay gắt.

Đương nhiên, dù là Tư Mã Trí hay lão già cũng không biết người trong phòng số một người đến tột cùng là ai.

Dù sao thị nữ đứng ở cửa kia chỉ là một người truyền lời.

Chưởng quỹ sửng sốt nửa ngày, sau đó mới ho nhẹ một tiếng nói: " Khách nhân phòng số một... Tăng giá đến bốn mươi mốt vạn!"

Tư Mã Trí nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng số một hồi lâu, mới chậm rãi nói ra: "Bốn mươi hai vạn!"

Thị nữ ở cửa phòng số một hơi nghiêng người, nghe một chút, sau đó mới xoay người lại, cất giọng nói: "Bốn mươi ba vạn!"

Tư Mã Trí bắt đầu do dự.

Khách nhân có thể đi vào mười gian phòng trên tầng cao nhất kia, hoặc là có thực lực cường đại, hoặc là có địa vị tôn quý, cũng có thể là đã tốn hao rất nhiều Linh thạch ở Thiên Bảo các.

Người này rốt cuộc có thân phận gì, thực lực gì, môn phái nào, Tư Mã Trí hoàn toàn không biết, trong lòng có chút chột dạ.

Lão già ôm khoanh tay đứng một bên trêu tức: "Tư Mã Trí, tăng giá đi, làm sao không thêm nữa?"

Tư Mã Trí đột nhiên cười, lắc đầu nói: "Ta từ bỏ, dù sao loại cổ thư này, Chân Hỏa môn ta có rất nhiều, ta đấu giá đơn giản chính là không muốn để bản cổ thư này, rơi vào trong tay lão già ngươi."

"Ngươi thực quá vô sỉ!" Lão già lạnh mặt, mắng một câu.

Tư Mã Trí cười nói: "Đây không phải vô sỉ, chỉ là không muốn để minh châu bị long đong, bản cổ thư này rơi vào trong tay người của Phiêu Miểu phong, đều không có kẻ nào hiểu được, ha ha!"

Sau khi cười xong, Tư Mã Trí quay về phía số một phòng rồi ôm quyền, cất giọng nói: "Nếu vị đạo hữu này đã coi trọng bản cổ thư này, ta cũng chỉ có thể chắp tay nhượng lại."

Chưởng quỹ khẽ dùng khăn tay xoa mồ hôi lạnh, nói ra: "Chúc mừng khách nhân ở phòng số một, bốn mươi ba vạn mua đến bản cổ thư này."

Nhưng lúc này, thị nữ ở cửa phòng số một lại nghiêng thân.

Đông đảo tu sĩ ý thức được, người ở bên trong lại có lời muốn nói.

Sau một lát, thị nữ kia xoay người, nói ra: "Xin tặng bản cổ thư này cho vị khách ở phòng số bảy mươi bảy, vị đạo hữu của Phiêu Miểu phong này."

Tặng —— cho!

Toàn trường yên ắng tĩnh lặng.

Đám người một mặt kinh ngạc, trợn mắt hốc mồm.

Tư Mã Trí có chút mơ hồ.

Lão già cũng mơ hồ, quay đầu nhìn gian phòng của mình một chút, đúng là số bảy mươi bảy.

Đối phương là ai, thế mà lại tăng ông một món lễ lớn như thế.

Phản ứng đầu tiên của đông đảo tu sĩ chính là khách nhân ở phòng số một đang nói đùa.

Chưởng quỹ biết rõ Đại tổng quản Thiên Bảo đấu giá phường là ai, tuy là nữ tử, nhưng lại nói một không hai, tuyệt đối không sẽ đùa kiểu này!

Chưởng quỹ trước tiên gõi kỹ cổ thư lại, tự mình đến đến cửa gian phòng số bảy mươi bảy, ở trước mắt bao người, giao cổ thư cho lão già.

Thẳng đến lúc này, đám người mới kịp phản ứng, không khỏi xôn xao biến sắc.

Sắc mặt Tư Mã Trí lập tức trầm xuống.

Chẳng cần biết đối phương là ai, nhưng hành động này rõ ràng là đang đối nghịch với ông ta!

Chỉ là Tư Mã Trí không thể nào hiểu được, rốt cuộc là người có thân phận gì địa vị, mới có thể nói tặng hơn 40 vạn linh thạch thượng phẩm là tặng, thủ bút này thật là quá lớn!

"Đạo hữu, đây là muốn gây khó dễ cùng Chân Hỏa môn ta đúng không? "

Tư Mã Trí há miệng ra, trực tiếp lấy tên tông môn ra.

"Ta thích thế."

Thị nữ lắc đầu, giả bộ như dáng vẻ rất đắc ý.

Hai câu này đối thoại nghe rất quen, chính là lời nói lúc đầu Tư Mã Trí ép buộc lão già, bây giờ lại bị nguyên câu nói áp trở về.

Kỳ thật, thị nữ này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, dáng người không cao, ngây thơ chân thành, một đôi mắt to ngập nước, thanh âm thanh thúy, bây giờ học ngữ khí của Tư Mã Trí nói ra câunày, lộ ra vẻ cực kỳ thú vị.

Trong đám người lập tức vang lên một trận cười vang.