Khảo hạch nội môn vào tông môn tương đối dễ dàng, chỉ là khảo nghiệm đệ tử tông môn cách khống chế ngự kiếm và tâm đắc, căn cơ có vững chắc hay không mà thôi.
Trưởng lão xét duyệt nhìn thấy là Tô Tử Mặc, căn bản không thèm khảo hạch gì, trực tiếp đổi cho hắn một lệnh bài có thân phận là đệ tử nội môn.
Dưới sự hướng dẫn của tiểu mập mạp, hai người đi một vòng trên Phiêu Miểu chủ phong, sau đó tìm một động phủ, dàn xếp lại.
Giày vò như thế một phen, nửa ngày đã trôi qua.
Tin tức Tô Tử Mặc trở thành nội môn đệ tử rất nhanh đã truyền ra trong nội môn.
Tô Tử Mặc vừa muốn trở về động phủ, chuẩn bị tiếp tục bế quan, bắt đầu tu luyện 《 Phiêu Miểu Trúc Cơ Thiên 》, cách đó không xa có một đám người đi tới, sắc mặt bất thiện, khóe miệng treo nụ cười lạnh.
Người cầm đầu chính là Tôn Thao đã từng là đệ tử Linh phong, bị Tô Tử Mặc đánh một chưởng làm hắn ngất tại chỗ.
Nửa năm không gặp, Tôn Thao cũng đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.
Đám người còn lại nhìn rất lạ mắt rất, tu vi cảnh giới cũng không đồng đều, thậm chí có cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Những người này rất nhanh đã vây quanh hai người Tô Tử Mặc và tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp nở nụ cười, chắp tay hỏi: "Chư vị sư huynh, các ngươi muốn làm gì sao? "
"Tiểu mập mạp, ngươi đi ra, chỗ này không có chuyện của ngươi!"
Tôn Thao hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sâu kín nhìn Tô Tử Mặc, nhướn mày nói: "Tô Tử Mặc, lúc trước ở trên Linh phong, ngươi thừa dịp ta không chuẩn bị mà đánh lén ta, món nợ này còn chưa tính sổ xong đâu! Tôn Thao ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, hôm nay vừa vặn, chúng ta đều là Trúc Cơ sơ kỳ, chúng ta lên Linh đấu trường phân cao thấp đi!"
Trên thực tế, mặc dù hai người đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng một người vừa mới bước vào Trúc Cơ cảnh, một kẻ khác lại là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Huống chi, Tô Tử Mặc mới vừa trở thành nội môn đệ tử, còn chưa học được linh thuật, mà Tôn Thao đã vào nội môn mấy tháng, sớm đã khống chế được nhiều loại linh thuật.
Có công bằng hay không, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nhưng lại không có ai phá vỡ lớp màng che này.
Vẻ mặt tiểu mập mạp có chút cổ quái, trong ánh mắt nhìn Tôn Thao mang theo một chút thương hại, nhưng cũng không nói gì.
Tô Tử Mặc không thèm để ý tới Tôn Thao, chỉ là lắc đầu, nói ra: "Ta không có hứng thú."
"Hừ!"
Tôn Thao sầm mặt lại, lớn tiếng nói: "Tô Tử Mặc, chuyện hôm nay không phải do ngươi quyết!"
"Hử?"
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tôn Thao rồi đột nhiên cười, hỏi: "Ý gì đây? "
"Tô Tử Mặc, ngươi đừng tỏ vẻ nữa!"
Một tên đệ tử tông môn đứng bên cạnh lớn tiếng nói ra: "Thành Lâm Phong là nơi có linh quáng, nếu không bị một Luyện Khí sĩ như ngươi liên lụy thì sao Lục sư huynh, Quan sư huynh lại vẫn lạc!"
"Các ngươi nói bậy bạ gì đấy?" Nghe đến đó, tiểu mập mạp nhịn không được quát lớn một tiếng.
Chuyện xảy ra ở linh quáng thành Lâm Phong thế nào, hắn biết rõ nhất, nhưng người khác lại không hiểu rõ tình hình.
Một người cười lạnh nói: "Ba người các ngươi mặc dù ngậm chặt miệng không nói về chuyện đó, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đại khái có thể đoán được, nhất định là do tên Tô Tử Mặc này làm liên lụy đến hai vị sư huynh!"
Tô Tử Mặc nghe đám đệ tử đồng môn chỉ trích hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Lời đồn này không có chút căn cứ nào, chỉ là tùy tiện suy đoán, nghe hoang đường như thế nhưng ở trong nội môn lại có rất nhiều người tin tưởng.
Ba người thành hổ, nếu không phải có người cố ý truyền bá, Tô Tử Mặc cũng không tin.
Tôn Thao cười lạnh nói: "Tô Tử Mặc, dù ngươi cự tuyệt khiêu chiến của ta, từ hôm nay trở đi, cũng sẽ có rất nhiều sư huynh không ngừng đến khiêu chiến với ngươi, để đòi lại công đạo cho hai vị sư huynh đã chết đi! Hừ, sau này ngươi cũng đừng mong có thể tĩnh tâm tu luyện nội môn!"
Sắc mặt Tô Tử Mặc không thay đổi, gật đầu nói: " Được, lên Linh đấu trường."
Chẳng biết tại sao, nghe thấy ngữ khí bình tĩnh thong dong này của Tô Tử Mặc, trong lòng Tôn Thao lại cảm thấy có chút nôn nao.
Dù sao ban đầu khi còn ở Ngưng Khí cảnh, Tô Tử Mặc đã từng đánh bại qua Phong Hạo Vũ.
Bây giờ bước vào Trúc Cơ cảnh, thực lực của Tô Tử Mặc nhất định sẽ càng mạnh!
Nhưng Tôn Thao lại nghĩ dù sao Tô Tử Mặc mới vừa bước vào nội môn, còn chưa kịp tu tập linh thuật, sao có thể so với hắn được.
Rất nhanh, khi Tôn Thao vẫn đang suy nghĩ lung tung, mọi người đã đi tới Linh đấu trường của Phiêu Miểu chủ phong.
Tô Tử Mặc chậm rãi đi lên, dáng vẻ khí định thần nhàn, ung dung không vội.
Tôn Thao lấy phi kiếm ra, thả người nhảy lên Linh đấu trường, tay trái bấm niệm pháp quyết, linh lực ở đầu ngón tay bắn ra, linh thuật đã thành hình.
"Ha ha, hôm nay chính là trận chiến để ta rửa nhục!" Tôn Thao ngưng tụ ra linh thuật, trong lòng không nhịn được dương dương đắc ý.
Thần sắc Tô Tử Mặc không thay đổi, lạnh nhạt nói ra: "Tôn Thao, ta có thể đánh ngất xỉu ngươi lần thứ nhất, thì đương nhiên có thể đánh ngươi ngất xỉu lần thứ hai!"
Ầm!
Vừa dứt lời, thân hình Tô Tử Mặc đột nhiên biến mất tại chỗ.
Khoảng trống giữa hai người liên tiếp hiện ra tàn ảnh, trong nháy mắt, Tô Tử Mặc đã đi tới trước người Tôn Thao.
Không mượn nhờ Linh khí, linh lực, chỉ hoàn toàn là sức mạnh thân thể.
Sát ý khủng bố đập vào mặt.
Trong chớp mắt, Tôn Thao có cảm giác mình đang đối mặt không phải là một người, mà là một đầu hung thú thượng cổ.
Tôn Thao không kịp nghĩ nhiều, đánh tay trái đã ngưng tụ ra linh thuật ra, tay phải điều khiển phi kiếm, trực tiếp đâm về phía trước!
Khoảng cách quá gần, gần như không cần thiết nhắm chuẩn điều khiển gì.
Ầm ầm!
Nhưng đúng lúc này, bên tai Tôn Thao lại nghe được tiếng sóng biển kinh người sôi trào mãnh liệt.
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng rõ, lực lượng huyết mạch bắn ra!
Tô Tử Mặc tiện tay đánh ra một quyền, trực tiếp đánh nát linh thuật của Tôn Thao.
Ngay sau đó, hắn thoáng nghiêng người, né một kiếm đang đâm tới kia, lật tay đánh ra một chưởng, hung hăng đấm về phía khuôn mặt của Tôn Thao.
Động tác này không khác gì động tác lúc trước ở trên Linh phong.
Tôn Thao kinh hãi, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, một luồng lực lượng mạnh kinh thiên đánh xuống, cả người hắn không thể khống chế ngã xuống phía sau.
Ầm!
Cái ót chạm đất, máu tươi thấm ra, Tôn Thao ngất đi tại chỗ.
Quá nhanh!
Đám đệ tử nội môn đứng phía dưới xem cuộc chiến còn chưa chuẩn bị xong, song phương chỉ mới va chạm một cái, Tôn Thao đã té xỉu trên Linh đấu trường.
Đám người sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không kịp tỉnh táo lại.
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc xoay người, nhìn một đám đệ tử nội môn phía dưới, chậm rãi nói: "Còn có ai không phục, cùng tiến lên đi, ta tiếp hết lượt!"
Đám người xôn xao!
Sau một khắc, đệ tử nội môn phía dưới nổi cơn giận dữ, lớn tiếng quát tháo nói: "Cuồng vọng!"
"Phách lối!"
Tô Tử Mặc nói lời này có ý tứ gì
Đơn giản là không coi đám người ra gì!
Một tên đệ tử vừa mới bước vào nội môn, đã to gan dám làm càn như vậy, đám đệ tử ở bên trong tràng chính là trẻ tuổi nóng tính, ai có thể chịu được
Tiểu mập mạp âm thầm nhíu mày, có chút không hiểu.
Trên thực tế, sau khi Tôn Thao nói ra câu kia, Tô Tử Mặc đã ý thức được, đây là do tên địch nhân trốn trong bóng tối ra chiêu.
Hắn muôn cũng phải tiếp, không muốn cũng phải tiếp.
Chính như Tôn Thao nói, chuyện hôm nay không xử lý xong, ở bên trong nội môn, hắn đừng nghĩ được yên tĩnh tu luyện.
Mà biện pháp đơn giản nhất, hữu hiệu nhất để giải quyết chính là chấn nhϊếp!
Không chỉ chấn nhϊếp đám người Tôn Thao, càng phải chấn nhϊếp kẻ tránh trong bóng tối kia.
Cho nên, hôm nay chẳng những Tô Tử Mặc muốn đánh bại đám người Tôn Thao, hơn nữa còn muốn lộ ra chân chính thủ đoạn, nghiền ép tất cả!