Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 57: Rượu lên đường

Đông đi xuân tới.

Hai năm trước, trong lúc vô tình Thương Lãng Chân Nhân đi ngang qua Bình Dương Trấn, chỉ mang hai người đi, nhưng lại trực tiếp hoặc gián tiếp thay đổi số mạng của rất nhiều người.

Chu Định Vân chính là một người trong đó.

Hai năm tu luyện ở Bích Hà Cung, Chu Định Vân thường xuyên nghĩ, nếu như không có Thương Lãng Chân Nhân, bây giờ hẳn là hắn vẫn còn ở trong lao ngục Bình Dương Trấn, gặm màn thầu lạnh, uống nước lạnh, nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng ngục tốt.

Mà bây giờ, thân phận của Chu Định Vân là Luyện Khí Sĩ, là đệ tử của Bích Hà Cung!

Mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng mỗi khi Chu Định Vân bước vào phàm trần, đều có thể cảm nhận được sự kính sợ và hâm mộ của phàm nhân xung quanh đối với hắn.

Hắn có thể khống chế sự sống chết của mỗi một phàm nhân.

Mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng dù sao hắn cũng mang trên người trang phục tu đạo của Bích Hà Cung, người tu chân của một ít môn phái nhỏ nhìn thấy hắn, dù rằng tu vi cao hơn hắn, cũng sẽ lộ ra vẻ tôn kính.

Chu Định Vân rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Nhưng, như thế vẫn không đủ.

Mỗi khi Chu Định Vân hưởng thụ vinh quang do thân phận Luyện Khí Sĩ mang tới, trong đầu đều không tự kìm hãm được hiện lên một bức tranh.

Đêm ấy, không có trăng, hắn quỳ gối trước mặt một thư sinh mặc áo bào màu xanh, nước mắt chảy ngang, đau khổ cầu khẩn.

Một màn này, giống như là một cây gai cắm ở chỗ sâu trong yết hầu của Chu Định Vân, hai năm qua, càng ngày càng khó chịu, càng thêm khó nhẫn nhịn!

Cảnh giới của Chu Định Vân càng cao, lại càng không thể quên được một màn này.

Mặc kệ cho hắn lấy được thành tựu như thế nào đi nữa, đều khó có thể xóa đi cảnh tượng diễn ra đêm ấy, sỉ nhục mà thư sinh kia mang tới cho hắn!

Sau khi tu hành, Chu Định Vân rất rõ ràng, nếu như không thể rút ra cái gai này, chắc chắn trong tương lai nó sẽ trở thành tâm ma của hắn.

Biện pháp nhổ gai rất đơn giản, trở về Bình Dương Trấn, gϊếŧ chết thư sinh kia, diệt hết gia tộc của hắn!

Mà bây giờ, thời cơ đã chín muồi.

Chu Định Vân có được linh căn, trong hai năm đã tu luyện tới Ngưng Khí tầng tám, tốc độ này ở bên trong đồng môn, tuyệt đối là xếp ở hàng đầu.

Đương nhiên, Trầm Mộng Kỳ bái nhập tông môn cùng đợt với hắn có Thiên Linh Căn, bây giờ đã tu luyện tới Ngưng Khí đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa đã đột phá tới Trúc Cơ cảnh.

"Ta tự nhiên là không sánh bằng Trầm sư tỷ, nhưng Ngưng Khí tầng tám cũng đủ rồi. Ha ha, toàn bộ Bình Dương Trấn, sợ rằng không có một Luyện Khí Sĩ nào đi."

Lúc này Bình Dương Trấn đang ở ngay phía trước, máu trong người Chu Định Vân đã lập tức sôi trào lên, nhịn không được cười ra tiếng.

Theo người thường, không có cái gì đáng giá để khoe khoang kiêu ngạo hơn so việc có thể áo gấm về quê.

Mà bây giờ, Chu Định Vân dùng thân phận Luyện Khí Sĩ để trở về, còn lợi hại hơn nhiều so với áo gấm về quê!

Chuyến này chẳng những là Chu Định Vân muốn tiêu diệt Tô gia, bắt Tô Tử Mặc phải quỳ ở trước mặt mình, hung hăng tra tấn hắn, còn muốn phá vỡ đại lao của Bình Dương Trấn, gϊếŧ hết những ngục tốt đã từng làm nhục hắn trước đây.

"Đúng rồi, đứa em gái của Tô Tử Mặc trổ mã cũng không tệ, không thể gϊếŧ người này, ha ha." Chu Định Vân cười da^ʍ tự nói.

Lúc Chu Định Vân đi vào bên trong Bình Dương Trấn, đã là đêm khuya.

Trăng mờ gió lớn, không có gì khác buổi đêm hai năm trước cả.

Trên đường cái trống trơn, không một bóng người, Chu Định Vân khống chế phi kiếm đi thẳng tới bên ngoài phủ đệ của Tô Tử Mặc.

Nhìn thấy phủ đệ quen thuộc này, trong lúc nhất thời, Chu Định Vân cảm thấy bùi ngùi mãi không thôi.

Hai năm trước, hắn đến đây ám sát Tô Tử Mặc, còn định leo tường đi vào, cẩn thận từng li từng tí, mà bây giờ, hắn lại có thể quang minh chính đại đi vào!

Chuẩn xác mà nói, là bay vào.

Không biết lúc Tô Tử Mặc nhìn thấy hắn ngự kiếm bay vào, sẽ có biểu lộ như thế nào.

Có thể sẽ sợ choáng váng hay không?

Có thể sẽ lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ hay không?

Chu Định Vân rất chờ mong.

Chu Định Vân đi vào trong sân, quan sát xung quanh một phen.

Nơi này không có gì khác biệt so với hai năm trước, đang vào đầu mùa xuân, gốc cây đào trong sân kia cũng không hề có chút biến hóa nào, hoa đào nở rộ, lả tả bay xuống.

Chỗ duy nhất có chút biến hóa là, ở trên bàn đá dưới gốc cây đào, đang đặt một cây cung lớn màu đỏ ngòm, một thanh trường đao.

Một tiếng cọt kẹt vang lên.

Cửa một gian phòng đột nhiên mở ra, có một vị thư sinh mặc áo bào màu xanh từ bên trong đi ra.

Trong tay thư sinh mặc áo bào màu xanh cầm một vò rượu, vẻ mặt bình tĩnh, đi tới chỗ cái bàn đá trong sân, tùy ý ngồi xuống, đổ đầy hai bát rượu, sau đó mới nhìn Chu Định Vân lơ lửng ở giữa không trung một cái, bình tĩnh nói: "Xuống đây đi, ta mời ngươi uống chén rượu."

Chu Định Vân ngây ngẩn cả người.

Hắn đã từng tưởng tượng tới cảnh tượng hai người gặp nhau vô số lần, nhưng một màn trước mắt này, cũng không ở trong đó.

Không có kinh ngạc?

Không có sợ hãi?

Không có cầu xin tha thứ?

Không có cái gì cả!

Thư sinh mặc áo bào màu xanh bình tĩnh tự nhiên, làm cho sát ý trong lòng Chu Định Vân càng tăng lên.

"Giả trang cái gì?"

Chu Định Vân âm thầm cười lạnh một tiếng, hắn đã dò xét qua Tô Tử Mặc, trên người người kia không có một chút sóng linh khí nào.

Chuyện này có ý nghĩa à, hai năm qua đi, Tô Tử Mặc vẫn chỉ là một phàm nhân!

Chu Định Vân không hề sợ hãi, chậm rãi hạ xuống sân, đi tới bên cạnh bàn đá, híp mắt nhìn Tô Tử Mặc, đột nhiên hỏi: "Hình như là ngươi đã sớm đoán được ta sẽ trở về?"

"Đúng vậy." Tô Tử Mặc gật gật đầu: "Hai năm trước, ngay giây phút thả ngươi đi, ta đã biết, ngươi sẽ trở về."

"Ha ha, người đọc sách các ngươi quả là thông minh."

Chu Định Vân cười lớn một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ đùa cợt, lời nói xoay chuyển: "Nhưng mà, chút thông minh vặt này, ở trước mặt ta thực sự là có vẻ hơi ngây thơ."

Chu Định Vân vẫn luôn quan sát Tô Tử Mặc, muốn từ trên mặt của hắn, nhìn ra chút đầu mối.

Nhưng Chu Định Vân thất vọng rồi.

Tô Tử Mặc chỉ bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt trong sáng, không có một chút gợn sóng nào.

Chu Định Vân cười khan một tiếng: "Vận mệnh chính là kỳ diệu như vậy, ai có thể nghĩ tới, tên lưu manh ở Bình Dương Trấn hai năm trước, bây giờ lại trở thành Luyện Khí Sĩ, biến hóa quá lớn. A, đúng, ngươi biết cái gì là Luyện Khí Sĩ không?"

Chu Định Vân giống như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Tô Tử Mặc.

Tô Tử Mặc than nhẹ một tiếng, giống như cũng hơi có xúc động, gật đầu nói: "Đúng vậy, biến hóa quá lớn."

"Biết vì sao ta lựa chọn trở về lúc này không?" Chu Định Vân nhíu mày hỏi.

"Vì sao?"

"Hai năm trước, ngay ở chỗ này, chính là mùa này, cũng là một buổi đêm như thế này, đều là hai người chúng ta, nhưng..."

Chu Định Vân không che giấu sát ý trong mắt nữa, lạnh giọng nói: "Kết cục tối nay, sẽ hoàn toàn ngược lại so với hai năm trước!"

Tô Tử Mặc cười cười, đột nhiên đẩy bát rượu tới trước mặt Chu Định Vân, gật đầu ra hiệu, nói: "Uống đi."

"Ừm?"

Chu Định Vân lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, hắn luôn không rõ, vì sao Tô Tử Mặc lại bình tĩnh như vậy.

Nhìn thấy chén rượu trước mặt, trong đầu Chu Định Vân hiện lên một ý nghĩ, không khỏi cười lạnh nói: "Tô nhị công tử, sợ là trong rượu này có thứ gì a?"

"Thì ra, đây chính là thứ ngươi ỷ vào! Ha ha, đáng tiếc là đã bị ta liếc mắt nhìn thấu rồi."

Chu Định Vân cho rằng Tô Tử Mặc bỏ độc vào trong rượu, mới không kịp chờ đợi để hắn uống hết chén rượu này.

"Trong rượu không có thứ gì, nhưng, chén rượu này lại có chút ý nghĩa." Tô Tử Mặc lắc đầu.

"Cái gì?" Chu Định Vân theo bản năng hỏi.

"Đây gọi là rượu lên đường."

Tô Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Chu Định Vân, nhàn nhạt nói: "Uống xong chén rượu này, ta tiễn ngươi lên đường."

Nghe được câu này, trong nháy mắt Chu Định Vân có cảm giác lưng mình phát lạnh, bị ánh mắt của Tô Tử Mặc nhìn tới, giống như chỉ trong chớp mắt, đã về tới buổi đêm hai năm trước!