Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 90

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Mặc Kiều Sinh đưa Trình Thiên Diệp về phủ công chúa, cáo từ nàng bên ngoài cửa lớn.

Trong phủ có bộc phụ (vυ' già) đi ra, kính cẩn đón Trình Thiên Diệp vào.

Trạch viện này xinh xắn tao nhã, bên trong không nhiều tôi tớ lắm, nhưng mỗi người đều trầm lặng nội liễm, lúc làm việc vừa an phận vừa yên tĩnh.

Nhìn mặt của họ, hầu như không có điểm gì đặc biệt, nhưng ở chung lâu, lại cảm thấy mỗi người đều có chỗ khác hẳn với người thường.

Đối với Trình Thiên Diệp, họ gây cảm giác khá giống với A Dương – người ở cùng Chu Tử Khê trước đây, bất luận họ biểu hiện ra dáng vẻ thế nào nhưng nội tâm cứng nhắc mà trung thành, hầu như không có quan điểm riêng.

Những người này đều do Trương Phức an bài.

Trong thời đại chiến loạn này, mỗi quốc gia đều có hoặc nhiều hoặc ít hệ thống tình báo riêng thuộc về quốc gia đó.

Khi lão Tấn Uy hầu còn tại thế, tổ chức tình báo của Tấn quốc là do Trương Phức phụ trách, trong tay y có một nhóm gián điệp bí mật được huấn luyện đã lâu. Sau khi kế vị, Trình Thiên Diệp cũng ủng hộ y tiếp tục triển khai công việc này.

Chính vì vậy, lúc trước Trương Phức mới có thể dù ở Giáng Thành nhưng vẫn liên tục cung cấp tin tức từ các quốc gia đến Biện Châu. Về sau, y cũng dựa vào các loại tin tức này, mới thuận lợi đánh vào nội bộ Khuyển Nhung.

Tuy nhiên lão Tấn Uy hầu không coi trọng tổ chức này, công tác tình báo tại Tấn quốc không được quan tâm mấy.

Nhưng, trải qua nghiệm chứng của Trình Thiên Diệp, ít nhất những hạ nhân tại phủ đệ này, quả thực đều trung thành và tận tâm không hai lòng với quốc gia và quân vương.

Lúc Trình Thiên Diệp đi thẳng vào, trên người của họ đều có viền vàng sáng bao phủ.

Trương Phức không thể thấy được nội tâm người khác như Trình Thiên Diệp, nhưng y thật sự đã chọn đúng người rồi, nắm giữ cái tâm của thủ hạ.

Trình Thiên Diệp sâu sắc biết rõ điều này không dễ dàng, ở phương diện này nàng vô cùng bội phục Trương Phức.

Trình Thiên Diệp đổi lại nam trang trong phòng tối, tính thông qua thông đạo bí mật trở lại nơi ở của Diêu Thiên Hương, lại quang minh chính đại hồi cung cùng Diêu Thiên Hương.

Một thị nữ tên là Xuân quỳ ngoài cửa, thấp giọng nói: “Chúa công, Trương đại nhân đến ạ.”

Trình Thiên Diệp mở cửa, Trương Phức an phận hành lễ, bước vào trong phòng.

Phía sau y có một nữ tử đi theo vào, người này tên A Giáp, là “thế thân” của Trình Thiên Diệp.

Lúc Trình Thiên Diệp không ở phủ công chúa thì nàng ta sẽ mặc phục sức công chúa, luôn ở trong phủ, giả trang Trình Thiên Diệp.

Nữ tử này bất luận tuổi, hay thân hình đều hao hao Trình Thiên Diệp.

Giờ phút này, nàng ta mặc phục sức vừa mới xuất môn của Thiên Diệp công chúa, ngồi xéo với Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp cẩn thận quan sát, mặc dù nàng ta ngồi chỗ kia, bất luận thần thái, hay một vài động tác nhỏ, đều gần giống Trình Thiên Diệp như đúc.

Có đôi khi nàng ta sẽ ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Diệp cười, có đôi khi nàng ta như có điều suy nghĩ giơ tay sờ sờ cằm.

Mới mở miệng, nàng ta đã cất lên chất giọng của riêng Trình Thiên Diệp: “Huynh trưởng phải về rồi sao?”

Mặc dù ngũ quan nàng không giống Trình Thiên Diệp, nhưng nếu nhìn từ xa, hoặc đeo thêm một cái khăn che mặt, ngay cả Trình Thiên Diệp cũng sẽ hoảng hốt như thấy được phiên bản khác của mình.

“Làm thế nào hay vậy?” Tuy đã gặp nàng này rất nhiều lần, nhưng Trình Thiên Diệp vẫn cảm thấy rất lạ lẫm.

“A Giáp rất giỏi về ngụy trang giọng nói và cử chỉ của người khác.” Trương Phức trả lời: “Nhưng vì cẩn thận, ta bảo cho cô ta cáo ốm từ chối tiếp khách, ngoại trừ hai người thϊếp thân phục thị thì không ai trong phủ này được nhìn thấy diện mạo thật của cô ta. Không ai biết rõ cô ta không phải là công chúa thật.”

Trình Thiên Diệp khẽ gật đầu: “Bố trí thật kín đáo.”

“Bất luận bố trí thế nào, đều có khả năng sẽ bị lộ. Mấy ngày qua, Chúa công dùng diện mạo công chúa xuất hiện rất nhiều lần trước đại chúng.” Trương Phức nhìn Trình Thiên Diệp: “Thần cảm thấy việc này có thể kết thúc được rồi.”

Trình Thiên Diệp lại chán nản, nàng vừa mới cùng Kiều Sinh nắm tay nhau, cùng đi dạo hội chùa, ăn hàng quán.

Chút ngọt ngạo nhỏ nhoi như vậy thật sự rất tốt đẹp với nàng, nhưng cơ hội thế này từ nay về sau sẽ không còn nữa rồi.

Nàng do dự chốc lát, cuối cùng yên lặng thở dài một tiếng, gật đầu.

Nhẹ nhàng thở ra, Trương Phức nói với A Giáp: “Tối nay, ngươi bắt đầu tuyên bố mình nhiễm phong hàn, ốm đau không dậy nổi, qua ba năm ngày, chờ ta thông báo thì chuẩn bị ‘bệnh chết’.”

A Giáp mỉm cười theo phong cách Trình Thiên Diệp, dịu dàng nói: “Biết rồi ạ, Trương tiên sinh.”

Trình Thiên Diệp đứng dậy, chuẩn bị rời đi, trước khi đi nàng nhớ tới một việc: “’Bệnh chết’ thì được, nhưng chỉ có thể sử dụng thi thể thế thân, A Giáp cô nương và hai vị thị nữ biết chuyện, xong việc thì cứ điều đến bên cạnh hầu hạ ta.”

A Giáp toàn thân tỏa ra ánh sáng màu phỉ thúy, khiến Trình Thiên Diệp rất yêu thích, sợ Trương Phức vì giữ bí mật mà thẳng tay làm nàng ấy bệnh chết thật mất.

Nhìn Trình Thiên Diệp rời đi từ mật đạo, A Giáp cười dịu dàng ấm áp, nhỏ nhẹ nói: “Huynh trưởng là một vị Chúa công vừa săn sóc vừa mềm lòng.”

Trương Phức nhíu mày: “Được rồi, khi chỉ có ta và ngươi, ngươi không cần phải dùng giọng điệu của nàng để nói chuyện với ta.”

Nụ cười thản nhiên của A Giáp thoạt biến mất, gỡ mặt nạ dường như biến lại thành gương mặt vô cảm.

Chất giọng lạnh tanh vang lên từ miệng nàng ta: “Đại nhân, ngài có vẻ rất phiền não?”

Trương Phức giơ tay nhịp nhịp chỉ vào nàng ta: “Chúa công nói ta thường xuyên như đeo mặt nạ, ta phải cho nàng xem cái bộ dáng này của ngươi.”

A Giáp đảo mắt, không quan tâm.

“Việc này trọng đại, nhất định phải cực kỳ thận trọng. Càng ít người biết càng tốt.” Trương Phức nhắn nhủ: “Ngay cả người nhà, cũng không được cho bọn họ biết là ngươi, bất đắc dĩ lắm mới...”

A Giáp ngây ra như phỗng: “Ngoại trừ A Xuân cùng A Hạ, không ai có thể vào phòng ta, không ai thấy được mặt ta cả.”

Từ trong giọng nói hơi mất bình thản vô ba của nàng ta, Trương Phức nghe ra ý bảo vệ thủ hạ: “Ngươi, đang không đành lòng sao? Ngươi phải biết rằng, trừ ngươi ra, A Xuân và A Hạ...”

Y vốn muốn nói, hai người này cũng không thể lưu.

Nhưng lúc gần đi Chúa công cố ý nói câu kia, khiến y mơ hồ cảm thấy chuyện này không thể làm, mặc dù y đã từng rất quen thuộc với loại chuyện thế này.

“Đại nhân đang lo lắng sẽ làm Chúa công không vui sao?” Khi A Giáp không ngụy trang người khác, nói chuyện vừa lạnh vừa cứng: “Lúc lão Hầu gia còn tại thế, đại nhân chưa từng ngôn thính kế tòng [1] như vậy.”

[1] ngôn thính kế tòng: nói gì nghe nấy; bảo sao nghe vậy.

Trương Phức tựa hồ đã quen với thái độ này của nàng, y hồi tưởng lại chuyện cũ: “Chúa công đã từng chỉ trích rằng ta vô cùng khinh thị tính mạng.”

“Lão Hầu gia cũng từng nói tương tự thế, càng nắm giữ lưỡi dao sắc bén, lại càng phải thận trọng, một khi đã quen gϊếŧ chóc thì sẽ khó lòng dừng lại.”

“Mà cả ngươi, cũng nghĩ như vậy?” Trương Phức ngẩng đầu nhìn A Giáp.

A Giáp mặc dù là nữ tử, nhưng nàng có tên, là vì đứng đầu trong nhóm tử thị nên mới được lão Tấn Uy hầu ban cho.

“Đúng đấy, ta cũng hi vọng các huynh đệ của mình có thể chết ít một tí. Đã làm cái loại công việc âm u này, chúng ta cũng không xem hành động nhuộm đỏ hai tay của mình làm vẻ vang.”

Ngữ điệu A Giáp vẫn bình thản, nhưng Trương Phức lờ mờ nghe được sự khác biệt.

Trương Phức nhớ lại quân chủ Tấn Uy hầu của mình, lão Hầu gia là một quân chủ nhân đức, cho nên mới có một vị tử thị không lấy nhuốm máu làm vẻ vang, mới có một người thừa kế vĩ đại như Chúa công vậy.

Trình Thiên Diệp ra khỏi mật đạo, qua hai tòa trạch nối tiếp, Diêu Thiên Hương đang đợi nàng.

Nhìn thấy nàng đi ra, Diêu Thiên Hương cười cười với nàng, đi tới đón nàng.

“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp kéo tay nàng ta, kỳ quái nhìn: “Có phải ngươi có chuyện gì không vui không?”

“Nào có, ta có thể có gì không vui chứ.” Ánh mắt Diêu Thiên Hương né tránh.

Trình Thiên Diệp xoay vai nàng qua: “Thiên Hương, ngươi có chuyện gì, đừng gạt ta.”

Đôi mắt Diêu Thiên Hương đỏ hoe, mím môi.

Lập tức nàng ta lại mỉm cười, đẩy Trình Thiên Diệp: “Thật sự là, thua ngươi luôn.”

“Là huynh trưởng ta, huynh ấy vừa phái người đến.”

“Không sao, ai mà không có vài thân thích phiền chán thế chứ?” Trình Thiên Diệp ôm vai nàng ta, vừa đi vừa nói chuyện: “Lần này hắn lại phái ai tới? Dám làm ngươi thương tâm, để ta tới gặp người này cho.”

“Người huynh trưởng phái tới là một chất nhi của ta, tên một chữ Thuận. Thằng bé chưa tới mười tuổi, là nhi tử thứ ba của huynh trưởng, huynh trưởng cho nó đến đây làm con tin.” Diêu Thiên Hương cảm thấy sa sút: “Ta chỉ cảm thấy, cả cốt nhục của mình, huynh ấy cũng chẳng màng quan tâm, đừng nói là muội muội như ta.”

Nàng ta không nói cho Trình Thiên Diệp rằng Diêu Hoằng còn phái một trưởng bối trong dòng họ tới theo, đến tìm Diêu Thiên Hương trước, ngôn từ kịch liệt bảo nàng ta phải chụp mũ đủ loại tội danh, còn lấy danh mẫu thân của Diêu Thiên Hương là Cơ Thái phu nhân ra làm áp lực muốn Diêu Thiên Hương giành ích lợi cho Vệ Quốc.

Trình Thiên Diệp ngồi trên tọa, sửa sang lại ống tay áo: “Nếu chất nhi ngươi đến đây thì mời lên cho ta gặp một lần đi.”

Tấn quốc ngày càng cường đại, đồng nghĩa quốc thổ không ngừng khuếch trương.

Chư hầu quốc đô xung quanh cũng khẩn trương lên, có không ít quốc quân phái sứ thần đến Biện Kinh, ý muốn giao hảo với Tấn quốc, trong đó có không ít kẻ nghị hôn.

Đương nhiên, Trình Thiên Diệp không muốn lấy thêm ai, cũng không thể tự gả mình ra ngoài.

Những tỷ muội khác của nàng không phải là quá nhỏ thì đã thành gia thất. Vì thế, nghị hôn này trở thành một chuyện không thực tế.

Vì vậy rất nhiều quốc gia đổi thành mang con tin để lại Tấn quốc, thứ nhất có thể thám thính tin tức, thứ hai cũng biểu đạt thành ý hữu hảo tương giao của mình cùng Tấn quốc.

Một thiếu niên tuổi còn nhỏ tỏ vẻ sợ sệt cẩn thận đi theo sau người hầu, có chút bối rối hành lễ với Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp thầm lắc đầu. Diêu Hoằng đã từng nhốt, từng đuổi gϊếŧ nàng, hắn ta nhất định cho rằng nàng sẽ không tỏ thái độ tốt với con tin mà quốc gia họ phái tới.

Thế nhưng, hắn ta vì dã tâm mà vừa có thể bức bách muội muội đã xuất giá của mình, vừa không do dự buộc con mình vào hiểm địa.

Thật là một người tâm ngoan thủ lạt.

Có lẽ, sinh tại loạn thế này, đã làm quân chủ, phải cần kiểu tàn nhẫn như vậy.

Trình Thiên Diệp nheo mắt, nhưng dù thế nào, nàng không thể nhẫn tâm đến mức đó.

“Từ nay về sau ngươi cứ sống đàng hoàng ở Biện Kinh.“ Trình Thiên Diệp nói với cậu bé kia: “Chỉ cần ngươi không làm chuyện thương tổn Tấn quốc, thương tổn cô cô ngươi, vậy sẽ không có ai làm khó dễ ngươi.”

Diêu Thuận tuy còn nhỏ nhưng lúc ở Vệ Quốc, cậu đã được nghe nói về vị Tấn Việt hầu này.

Cậu biết phụ thân mình đã từng giam lỏng, hơn nữa còn đuổi gϊếŧ hầu gia.

Sau khi vào cửa, cậu cảm thấy rất sợ hãi, sợ mình sẽ bị đối xử đầy khuất nhục.

Là một hài tử không được phụ thân sủng ái, cậu biết rõ làm con tin tới đây có nghĩa là vô luận gặp phải cảnh gì, cũng sẽ không có người ra mặt giúp cậu.

May thay, vị hầu gia này nể tình cô cô mà đối xử với cậu khá mềm mỏng.

Diêu Thuận thở dài một hơi, thiên ân vạn tạ cáo lui.

“Thật sự không dễ dàng gì.“ Trình Thiên Diệp nhìn bóng dáng nho nhỏ đang kinh sợ lui ra ngoài kia: “Hài tử nhỏ vậy mà phải thay mặt quốc gia làm con tin, sống ở nơi xa lạ.”

“Thiên Diệp, cho ta đến Trịnh Châu đi.” Diêu Thiên Hương đột nhiên nói.

Trình Thiên Diệp quay sang nhìn nàng ta.

“Ta muốn đến Trịnh Châu mở một nữ học quán mới.” Diêu Thiên Hương nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta không muốn ở lại nơi cách Vệ Quốc gần thế này. Ta không ở cạnh ngươi thì bọn họ sẽ chết tâm thôi.”

Trình Thiên Diệp xoa bàn tay lạnh buốt của Diêu Thiên Hương. Nàng có thể hiểu được tâm trạng của Thiên Hương. Biện Kinh gần với hai nước Tống Vệ, Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương đều biết, bất luận ngoài mặt làm ra vẻ thế nào, nhưng cuối cùng xung đột giữa Tấn quốc và hai quốc gia này cơ hồ là không thể tránh khỏi.

Thậm chí, đề án khai chiến với Vệ Quốc đã bày trên bàn Trình Thiên Diệp.

“Cũng được, vậy ngươi đến Trịnh Châu đi. Chỗ đó bách phế đãi hưng [2], ngươi có thể làm những gì ngươi muốn.”

[2] bách phế đãi hưng: rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.