Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 77

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Ánh nắng ngày xuân ấm áp.

Khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Trịnh Châu vương vãi những đống giấy nhàu nát, lòe loẹt.

Tuy vậy, trên đường phố mất trật tự ngẫu nhiên xuất hiện những người đi đường. Họ vô tâm với cảnh đẹp ngày xuân. Bọn họ cực kỳ bình tĩnh, cúi đầu vội vàng đi qua.

Chỉ có hoa cỏ ven đường chẳng mảy may quan tâm tới tâm trạng sợ hãi và tối tăm của mọi người, vẫn vươn mình khoe sắc xanh dịu dàng.

Người hầu thϊếp thân của Ngôi Danh Sơn - A Cốt, là một thiếu niên mày rậm mắt to.

Giờ phút này, gã đang nhìn con đường xuân nhưng đầy ảm đạm rồi liên tục thở dài.

A Cốt đột nhiên bắt đầu hoài niệm những ngày mình sống trên thảo nguyên.

Trên thảo nguyên rộng lớn vô ngần,

Từng ngày xuân đều làm cho người người mừng vui.

Họ vượt qua trời đông giá rét, có thể trưởng thành cùng huynh đệ tỷ muội của mình trên đại thảo nguyên, thả ngựa chăn dê, tùy ý rong ruổi.

Được trời cao phù hộ, vô ưu vô lo, ca múa hát vang.

Khi thân khách tới, mình sẽ chiêu đãi bằng rượu tốt nhất trong nhà.

Khi kẻ địch xuất hiện, nam nhân không nói hai lời chỉ biết rút loan đao bên hông ra.

Khác hắn với những người Hán toàn nghĩ mấy chuyện vòng vo.

Hôm nay, các tộc nhân tranh đoạt đất đai của người Hán, cũng tựa như đang vứt đi tính tình thẳng thắn của mình.

Gã cúi đầu nhìn vài trang giấy rực rỡ sắc màu trong tay.

Những người Hán này bao vây thành Trịnh Châu đã hơn hai tháng. Mặc dù họ không tổ chức công thành nhưng lòng người trong thành đã sớm bàng hoàng. Các lời đồn nhảm ác ý đã truyền đi khắp nơi.

Tấn quân còn luôn dùng máy bắn đá có tạo hình kỳ quặc của bọn họ để ném những đống truyền đơn rực rỡ đầy màu này vào thành. Đầu đường cuối xóm đều có cả.

Trong đó viết xằng viết xiên rằng Ngôi tướng quân đã đầu phục Tấn quốc, sắp tới sẽ mở thành đầu hàng.

Hoặc là khoa trương viết quân chủ Tấn quốc lại phái thêm nhiều quân mã bao vây thành, chắc chắn sẽ vây kín Trịnh Châu đến cả con kiến cũng không thoát.

Còn có tờ quân báo viết là Mặc diêm vương của cánh trái Tấn quân vừa dẫn theo binh lính chiếm được quận huyện giáp ranh nào đó của Trịnh Châu, đã từ từ biến Trịnh Châu thành một tòa cô thành (tòa thành đơn độc).

Đương nhiên cũng không thiếu việc kích động quân dân trong thành mở cổng thành đầu hàng. Tờ đơn còn nhấn mạnh xưa nay quân đội Tấn quốc luôn ưu đãi tù binh.

Còn rất nhiều nữa, thật thật giả giả, không phải là ít.

A Cốt nghĩ mãi không rõ, đây rõ ràng là thứ địch nhân đã dùng để đảo loạn nhân tâm, thật sự chỉ mới một ngày mà đã làm nhiễu loạn cả quân tâm và dân tâm.

Trong quân dần dần chia phe phái, cả ngày tranh chấp không ngớt.

Gã thật sự không muốn lấy những thứ này cho tướng quân xem.

Nhưng mệnh lệnh của Tướng quân là không thể vi phạm.

A Cốt nhảy vào hành dinh chánh điện.

Ngôi Danh Sơn nhận lấy truyền đơn trong tay gã, bình tĩnh xem từng tờ một.

Hắn im lặng một hồi lâu, cầm lấy ý chỉ của thái hậu mới được đưa từ Hạo Kinh đến cho A Cốt xem.

“Ra thời hạn tiêu diệt địch?” A Cốt không thể tin: “Thái hậu không chỉ không phái viện binh cho chúng ta, còn muốn hạn cho chúng ta đánh lui địch?”

Gã nhìn tướng quân. Tướng quân trong mắt gã như trời như núi. Bất luận gặp khốn cảnh gì, tướng quân vẫn luôn bình tĩnh, không hề hoang mang, cũng không hoảng loạn, chống đỡ bầu trời bao la trên đầu họ.

Nhưng giờ khắc này, ngọn núi lớn trước mắt vẫn ngồi yên không động nhưng lại có vẻ cô độc và hiu quạnh đến thế.

“Đến giờ khắc này, mặc dù ta đánh thắng trận, ở trong mắt thái hậu ta cũng chỉ là một kẻ dụng tâm kín đáo.” Ngôi Danh Sơn chậm rãi nói: “Nếu bàn về hành binh tác chiến, ta chưa bao giờ sợ bất kỳ kẻ nào. Nhưng lần này, có lẽ ta đã thua một người, một địch nhân đáng sợ.”

Vẻ mặt hắn u ám, ánh mắt bạo ngược xuyên qua cổng chính hành dinh nhìn ra phía ngoài, dường như đang xuyên thấu qua tường thành kiên cố, vượt qua đồng ruộng sông núi, đến nơi Biện Châu xa xôi để nhìn vị quân hầu ngồi ở trong hành cung kia.

Quân chủ Tấn quốc Tấn Việt hầu.

Ngôi Danh Sơn chưa từng mặt đối mặt với quân chủ Tấn quốc này.

Đã từng, ngoài thành Biện Châu, hắn trông thấy từ xa xa, người này có vẻ là một kẻ Hán tộc quyền quý có khuôn mặt tuấn tú, lịch sự, trắng trẻo mà thôi.

Nghe đồn, hắn ta tay trói gà không chặt, cả ngựa cũng không biết cưỡi.

Hắn ta hẳn là loại người Hán quần là áo lượt. Cả ngày ở trong cung điện hoa lệ ôm nữ nhân xinh đẹp, có lẽ còn có cả nam nhân, sống cuộc sống mơ mơ màng màng mới đúng.

Nhưng hôm nay, Ngôi Danh Sơn biết mình sai rồi.

Hắn nhớ tới trận chiến ở Biện Châu. Khi đó, hắn dùng binh lực gấp mấy lần địch, mãnh liệt tiến công hơn một tháng. Thế nhưng, quân dân trong thành lại đồng lòng liều chết giữ tòa thành trì được xem là sắp không xong kia.

Hắn nhớ tới tướng quân Du Đôn Tố. Khi bị binh khí của hắn làm trọng thương, hắn ta vẫn ngày ngày đứng sừng sững ở đầu tường.

Còn có nam tử mặc áo hồng toàn thân đẫm máu dù cận kề cái chết vẫn không lùi bước.

Người kia tên gì nhỉ? Hình như tên Trình Phượng thì phải. Lúc ấy, người này thậm chí chỉ là một gã nô ɭệ.

Đúng, Mặc Kiều Sinh cũng là một tên nô ɭệ.

Lúc Mặc Kiều Sinh tiến công Kỳ Huyện, hắn từng phái người phát tán lời đồn khắp Biện Châu.

Nhưng quân chủ Tấn quốc không hề do dự mà vẫn kiên định tín nhiệm kẻ xuất thân nô ɭệ này.

Từ những tướng lĩnh đang tỏa sáng trên chiến trường cho tới những binh lính Tấn quốc bình thường bị bắt làm tù binh, đều vì Chúa công trẻ tuổi của bọn họ mà liều mạng chinh chiến sa trường.

Giờ khắc này, Ngôi Danh Sơn thấy Tấn Việt hầu ở Biện Châu xa xôi đang vươn một cánh tay trắng bệch ra hung hăng bóp cổ hắn.

Hắn ta đang dùng một phương thức âm hiểm, ý đồ không đánh mà thắng nhằm chiếm lấy mảnh đất Trịnh Châu phì nhiêu này.

“Muốn binh lính của ngươi không đổ một giọt máu mà có được Trịnh Châu ư? Không dễ dàng vậy đâu!” Ngôi Danh Sơn cắn răng nói: “Ta còn muốn xem ngươi rốt cuộc là một người thế nào.”

Bên trong ngô điện tại Biện Châu,

Trình Thiên Diệp đang lật xem thư tịch, phiên dịch từng chữ trong mật thư mà Trương Phức gửi đến từ Hạo Kinh.

Nàng phiên dịch ra từng chữ rồi sao chép lại vào chỗ trống của bức thư. Xem qua, ánh mắt nàng tỏ vẻ vui mừng.

Sau đó, nàng đưa trang giấy mỏng cho Chu Tử Khê đang ngồi ở bên.

“Vị Trương công này quả là kỳ nhân.” Chu Tử Khê nhìn bức thư trong tay, cảm thán: “Xem ra, nội bộ Khuyển Nhung đã loạn. Ngày quân ta lấy được Trịnh Châu sắp tới rồi. Thần thật lòng chờ mong có thể sớm ngày gặp được vị Trương công này.”

Trình Thiên Diệp đắc ý cười: “Trương Phức này đầy bụng kinh luân, trí kế vô song. Tử Khê, ngươi học phú ngũ xa, tư duy kín đáo. Ngươi và hắn nhất định sẽ rất hợp. Ta có thể may mắn có hai người các ngươi phụ tá, lo gì đại sự không thành?”

Chu Tử Khê nhớ tới chuyện cũ, rũ mắt xuống: “Có thể được gặp Chúa công, là may mắn của Tử Khê.”

Nhưng y điều chỉnh tâm trạng lại rất nhanh: “Sau khi Khuyển Nhung phá vương đô, gót sắt bước vào Trung Nguyên ta, thế như chẻ tre như đi vào chỗ không người. Lần này, nếu quân ta có thể lấy được Trịnh Châu, không chỉ có thể mở rộng được ranh giới của Đại Tấn ta mà quan trọng là còn có thể giương cao uy danh của Đại Tấn ta trước mặt chư hầu thiên hạ.”

Chu Tử Khê trao phần mật báo do Trương Phức tự viết lại cho Trình Thiên Diệp: “Tuy Khuyển Nhung là Man Tộc, nhưng Một Tàng thái hậu của bọn chúng lại là một người cường hãn và có trí tuệ. Chúa công không thể vì bà ta là nữ lưu mà khinh thị bà ta. Người vẫn nên lệnh cho Trương công sớm ngày rút lui khỏi mới phải.“

Trình Thiên Diệp nhìn chữ viết quen thuộc trong tờ giấy, bỗng thầm cảm thấy lo lắng cho Trương Phức và Tiêu Tú.

Từ sau khi Trương Phức thuần phục nàng thì luôn theo nàng xuất chinh thảo phạt. Sau đó, hắn mang binh đến Vệ Quốc tiếp ứng, kế đó còn một mình ở lại trong triều đình Giáng Thành hỗn loạn kia để bày mưu nghĩ kế. Hắn không chỉ liên tục vẫn chuyển đầy đủ lương thảo cho Biện Châu, thậm chí còn không quên ra nhiều mưu kế cho nàng.

Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ vì hắn tài giỏi nên nàng đã quen phó thác những việc gian nan phức tạp nhất cho hắn.

Thế nhưng, Trương Phức chẳng những chưa bao giờ làm nàng thất vọng, còn luôn chủ động gánh thêm càng nhiều trách nhiệm.

Trình Thiên Diệp biết mình là một quân chủ quốc gia thì không nên quá đa sầu đa cảm.

Nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện: “Trương tiên sinh, nhất định phải dẫn theo Tiểu Tú bình an trở về.”

Nàng siết chặt bức mật tín.

Ngoài thành Trịnh Châu, trong lều lớn của chủ soái Tấn quân.

Hạ Lan Trinh đang cùng Mặc Kiều Sinh đọc mật tín trong tay.

Hai người liếc nhau, ánh mắt tỏ vẻ hưng phấn.

Hạ Lan Trinh vỗ tay: “Ngôi Danh Sơn quả thật là đệ nhất danh tướng của Khuyển Nhung, không biết Tấn quốc chúng ta đã ăn bao nhiêu thiệt thòi từ tay hắn ta rồi. Lần trước suýt nữa Chúa công đã ‘toi’ trên tay hắn ta. Lần này rốt cuộc cũng có thể cho hắn ta mở mang kiến thức về sự lợi hại của chúng ta.”

Mặc Kiều Sinh nhớ tới hoàn cảnh năm đó, hắn cõng Chúa công liều chết chạy trốn, đáy mắt sắc bén.

Hạ Lan Trinh dựa vào gần: “Huynh đệ, ngươi cảm thấy bước tiếp theo hắn ta sẽ làm gì?”

“Ngôi Danh Sơn sẽ không ngồi một chỗ chờ chết.” Mặc Kiều Sinh nói: “Ta nghĩ có lẽ hắn ta sẽ thừa dịp chúng ta không sẵn sàng mà dẫn quân phá vòng vây.”

“Có lý.“ Hạ Lan Trinh gật gù: “Xem ra mấy ngày kế tiếp, chúng ta nhất định phải đề phòng nghiêm ngặt.”

“Không. Chúng ta phải để lộ sơ hở.” Mặc Kiều Sinh duỗi tay chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Hãy chừa ra một chỗ hở không rõ ràng nhưng Ngôi Danh Sơn nhất định có thể nhìn ra.”

Hạ Lan Trinh nhìn vào điểm mà Mặc Kiều Sinh chỉ: “Cho hắn ta xông vào từ chỗ ngươi, ngươi có nắm chắc sẽ ngăn được hắn ta không?”

“Nếu không có lỗ hổng này, Ngôi Danh Sơn rất có thể vững vàng, kiên trì cố thủ trong thành Trịnh Châu. Lỡ như thái hậu Khuyển Nhung ở Hạo Kinh thay đổi suy nghĩ, tất cả mọi cố gắng của Chúa công có thể sẽ uổng phí.” Mặc Kiều Sinh nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Hắn ta sẽ không lựa chọn thủy lộ mà hắn ta không quen thuộc, cũng sẽ không chống lại trung quân binh lực hùng hậu của ngươi. Có khả năng cao nhất là hắn ta sẽ lựa chọn đột phá vòng vây từ chỗ cánh trái yếu kém là ta. Ta sẽ cho hắn ta một sơ hở để hắn có phần nắm chắc hơn.”

Hạ Lan Trinh quyết định: “Được, một khi hắn ta dẫn quân ra khỏi thành, ngươi ngăn chặn hắn. Bọn ta và Du tướng quân mượn cơ hội tóm gọn Trịnh Châu.”

Hai người thoáng trao đổi ánh mắt, nhìn thấy sự tín nhiệm trong mắt nhau.

Lúc nửa đêm,

Một chỗ trong quân doanh Tấn quân được bao phủ trong sự tĩnh lặng.

Có lẽ không phải là nơi khẩn yếu nên chỗ này khá lơi lỏng, phòng thủ trông rất hời hợt.

Giờ phút này, hơn phân nữa đống lửa trong doanh đã bị dập tắt, lính canh giữ trên vọng lâu cũng ngáp lên ngáp xuống.

Trong một chỗ tối tăm yên tĩnh không tiếng động,

Dương Thịnh dẫn theo đám người Dương Lục Hậu, mặc khôi giáp chỉnh tề, tay cầm binh khí, thở thật khẽ, đầy cảnh giác.

Dương Lục Hậu cầm chặt thương. Gã cảm thấy lòng bàn tay ra thật nhiều mồ hôi.

“Thịnh ca.” Trong bóng đêm, gã nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Người Khuyển Nhung thật sự sẽ phá vòng vây từ chỗ chúng ta sao?”

“Đều ngậm miệng hết cho lão tử.” Ánh mắt Dương Thịnh sắc bén: “Mặc tướng quân đã sắp xếp vị trí cho chúng ta ở đây, là bởi vì chúng ta là binh lính mạnh nhất dưới tay hắn. Hiện tại, ta chỉ sợ đám Nhung cẩu kia không ra tay từ đây thôi.”

Không biết đợi bao lâu,

Trong đêm tối mơ hồ vang lên tiếng vó ngựa.

“Đến rồi.”

Trong bóng tối đen kịt,

Thân hình cao to tráng kiện của những người Khuyển Nhung dần dần hiện ra.

Đội kỵ mã vây quanh một người, đúng là đại tướng Khuyển Nhung - Ngôi Danh Sơn mà Dương Thịnh đã từng đã giao thủ.

Dương Thịnh hé miệng, ánh mắt đầy hưng phấn, nhảy vọt lên, hét lớn: “Các huynh đệ, theo ta lên!”