Edit: Thanh Mục
"...... Trình tổng nói ba mươi tuổi kết hôn là vừa vặn."
Nửa câu sau Trình Ngữ Ti chưa từng nói qua, Tô Mặc Ngôn nói ra, trong lòng cô rất hy vọng Úc Diêu hướng cô "giục hôn", ba mươi ba tuổi, cũng nên đem chuyện kết hôn đưa vào chương trình nghị sự đi.
Tô Mặc Ngôn không giống Úc Diêu, rất nhiều tâm tư đều treo ở bên miệng.
Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng Úc Diêu rất tỉnh táo. Vừa rồi nàng cũng luôn suy nghĩ mấy câu mộng mà Tô Mặc Ngôn nói, chậm chạp không ngủ. Khi nàng nghe Tô Mặc nói ba chữ kia, đáy lòng rất bất ngờ.
Úc Diêu cho rằng với tính cách của Tô Mặc Ngôn, sẽ cảm thấy hôn nhân là một loại trói buộc, giống như Lam Nhiễm vậy.
Nhưng Úc Diêu lại không nghĩ tới Tô Mặc Ngôn lại chủ động ám chỉ chuyện này với nàng.
Úc Diêu chưa bao giờ dễ dàng bắt đầu một đoạn tình cảm, nàng tiếp nhận Tô Mặc Ngôn, đương nhiên đã suy nghĩ đến vấn đề kết hôn, nhưng Tô Mặc Ngôn còn trẻ, hai người xác định quan hệ cũng mới mấy tháng, không có cơ hội, Úc Diêu càng không chủ động nhắc tới.
Sau khi Tô Mặc Ngôn nói xong, chờ phản ứng của Úc Diêu, nào biết Úc Diêu một câu cũng không nói, đen kịt một mảnh, ngay cả biểu tình gì của Úc Diêu cũng không thấy rõ. Tô Mặc Ngôn cọ cọ lên người Úc Diêu, lại nói, "Thật hâm mộ các nàng..."
Nói xong tiếp tục chờ phản ứng của Úc Diêu.
Đây đại khái chính là hoàng đế không vội thái giám gấp gáp.
Úc Diêu ôm Tô Mặc Ngôn, có vui mừng và cảm động. Nàng nghe Tô Mặc Ngôn ngây ngốc ám chỉ, kỳ thật vẫn luôn cười, chỉ là không phát ra âm thanh.
Tô Mặc Ngôn không dám nói rõ, là bởi vì trong lòng cô không yên tâm. Trước kia cô chưa bao giờ biết tự ti, nhưng bây giờ ở trước mặt Úc Diêu, lại không còn sức lực, bây giờ cô chính là một nhϊếp ảnh gia nhỏ, nghèo túng đến mức hai bàn tay trắng, sao có dũng khí hứa hẹn với Úc Diêu.
Hiện tại cô cho Úc Diêu đủ loại ám chỉ, chỉ là hy vọng Úc Diêu hiểu được, tuy rằng cô nhìn không quá đáng tin cậy, nhưng cô đối với phần tình cảm này rất nghiêm túc, lấy kết hôn làm mục đích, không phải đùa giỡn lưu manh.
Úc Diêu vẫn không trả lời, trong lòng Tô Mặc Ngôn thoáng chốc.
Lúc này, Úc Diêu đưa tay bật đèn đêm ở đầu giường, đèn vừa sáng, nàng liền nhìn thấy Tô Mặc Ngôn bĩu môi.
Tô Mặc Ngôn nhìn rõ gương mặt Úc Diêu, "Chị cười cái gì vậy?"
Úc Diêu nhìn vào mắt cô, "Cười em muốn lập gia đình."
"Em..." Tô Mặc Ngôn đột nhiên muốn mặt mũi, "Em đã nói gì đâu?"
"Ừm." Úc Diêu vuốt tóc Tô Mặc Ngôn, gật đầu, cười lộ ra một hàng hàm răng trắng nõn.
Tô Mặc Ngôn đảo mắt, "Em chỉ nhắc đến mà thôi."
Mỗi lần nhìn bộ dáng cô cứng miệng, Úc Diêu đều nhịn không được... Nâng mặt cô lên, hôn lên đôi môi mềm mại của cô một cái, "Tết theo chị về nhà đi." Úc Diêu dùng giọng nói khàn khàn nói cho cô biết.
Tô Mặc Ngôn vẫn không nhúc nhích, sững sờ nhìn Úc Diêu, nàng nói cùng nàng về nhà.
"Làm sao vậy?" Úc Diêu nâng khuôn mặt của cô, nhéo nhéo.
"Về nhà với chị..."
Úc Diêu chính trực, "Trước khi kết hôn, đương nhiên phải gặp cha mẹ trước."
Kết hôn, Tô Mặc Ngôn nghe xong, cười đến không khép miệng lại được, sau đó nghiêng đầu trả thù cắn vào cổ Úc Diêu, không nhẹ không nặng, Úc Diêu làm tâm tình của cô giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Úc Diêu hơi đau, "Làm cái gì vậy?"
Tô Mặc Ngôn dùng khuỷu tay chống nửa người lên, rũ mắt nhìn Úc Diêu, "Em xem có phải nằm mơ hay không."
"Nên cắn chính mình."
"Vợ ơi..." Tô Mặc Ngôn trước kia cũng từng gọi Úc Diêu như vậy, nhưng nhìn nàng dường như không thích lắm, không gọi nữa, nhưng hiện tại, các cô cũng coi như đạt được sự đồng thuận, Tô Mặc Ngôn muốn sớm thực hiện quyền lợi của mình.
"Ừm." Úc Diêu cười đáp lời cô, trước kia không thích Tô Mặc Ngôn gọi nàng như vậy, nàng cho rằng Tô Mặc Ngôn là nói một cách duyên lời.
"Vợ ơi..." Tô Mặc Ngôn vùi đầu xuống, vừa cười vừa hôn Úc Diêu.
Cuối cùng, môi lưỡi ngọt ngào quấn lấy nhau.
Hôn lên, Tô Mặc Ngôn đột nhiên ngừng lại...
"Ba mẹ chị có thể chấp nhận chúng ta ở cùng một chỗ không?" Tô Mặc Ngôn nằm sấp trên người Úc Diêu, đột nhiên nhớ tới vấn đề này, "Vạn nhất bọn họ không thích em thì làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, chị sẽ xử lý tốt." Úc Diêu lúc trước ở cùng một chỗ với Liên Y, Úc gia cũng không biết, Úc Diêu nghĩ nên tìm một cơ hội thẳng thắn nói với gia đình, về phần cha mẹ nàng có thể không tiếp nhận, cũng dễ nói, mẹ nàng không chỉ một lần hoài nghi khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của nàng.
"Là chúng ta." Tô Mặc Ngôn sửa lại cách nói của Úc Diêu, cô nắm lấy tay Úc Diêu, "Sau này mặc kệ tốt hay xấu, chúng ta đều cùng nhau đối mặt."
Úc Diêu cũng nắm chặt tay Tô Mặc Ngôn, "Cùng nhau."
Nhìn nụ cười của Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn nói một cách sâu xa, "Em muốn lập gia đình, đặc biệt muốn gả cho chị, muốn nhìn chị mặc váy cưới, muốn mặc váy cưới cho chị xem..."
Úc Diêu ôm cô, hôn, nhẹ nhàng nói bên tai cô, "Không cần hâm mộ người khác."
"Vợ em xinh đẹp như vậy, đương nhiên là người khác hâm mộ em."
"Nhanh miệng."
"Miệng em ngọt, cho chị nếm thử." Dứt lời, Tô Mặc Ngôn giống như một con chim gõ kiến, hôn lên má, môi và cằm Úc Diêu không ngừng.
Úc Diêu cười đẩy cô, "Sắp 0 giờ rồi, còn náo loạn."
"Em không ngủ được." Tô Mặc rầu rĩ nói, dứt khoát nằm sấp trước ngực Úc Diêu, xoa xoa, hôn.
Úc Diêu vốn đã tỉnh táo, bị Tô Mặc Ngôn trêu chọc như vậy, lại càng không còn buồn ngủ, "Ừm——"
Tay trái Tô Mặc Ngôn vuốt ve eo Úc Diêu, trượt đến lòng bàn chân, cô thò đầu đến trước mặt Úc Diêu, đầu ngón tay trêu chọc, "Tối hôm qua là em không đúng, tối nay đều bổ sung..."
Úc Diêu không kịp nói gì. Môi đã bị Tô Mặc Ngôn ngậm lại, khiến người ta không thở nổi sau nụ hôn sâu.
Đủ kiên nhẫn, đủ nhẹ nhàng, từ từ kể lể trong đêm yên tĩnh.
Tô Mặc Ngôn hôn Úc Diêu, đầu ngón tay truyền đến cảm giác, ấm áp, chặt chẽ, giống như mưa xuân, nhuận vật không tiếng động.
Lòng bàn tay bị ướt.
"Mặc Ngôn..." Úc Diêu thở hổn hển, nỉ non tên cô, lúc ý loạn tình mê ý thức hỗn độn, trong miệng không biết nói cái gì, vẫn nỉ non tên cô.
Hai gò má Tô Mặc Ngôn phiếm hồng, không biết xấu hổ nói, "Em muốn nghe chị rên..."
Úc Diêu mở to hai mắt nhìn mặt Tô Mặc Ngôn, nhắm mắt lại, loại cảm giác như lũ quét này, lại vọt tới.
Rốt cuộc ẩn kìm được.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc.
Tô Mặc Ngôn lặng lẽ tắt đồng hồ báo thức của Úc Diêu, dọn dẹp dưới chân giường.
Tối hôm qua cô giày vò Úc Diêu quá muộn, hôm nay muốn để Úc Diêu ngủ thêm một chút.
Tô Mặc Ngôn vừa mở cửa phòng ngủ ra, dâu tây cùng ống ngọt liền chui vào.
"Suỵt——" Tô Mặc Ngôn làm ra hiệu im lặng với hai con mèo béo, dâu tây cùng ống ngọt yên lặng đi dạo trong phòng ngủ.
Úc Diêu mở mắt, trời đã sáng, Tô Mặc Ngôn lại không thấy bóng dáng, dâu tây ngồi bên gối, liếʍ lòng bàn tay nàng, ngứa ngáy. Úc Diêu cười sờ sờ đầu dâu tây, vừa mở miệng, cổ họng đều khàn khàn, "Bảo bối, mẹ con đâu?"
Dâu tây làm nũng trong lòng Úc Diêu, ống ngọt nhìn thấy, cũng muốn đến góp vui.
Trêu mèo trong chốc lát, Úc Diêu cầm điện thoại di động nhìn, đã bảy giờ bốn mươi phút.
Không cần nghĩ cũng đoán được Tô Mặc Ngôn tắt đồng hồ báo thức của nàng.
Từ sau khi Tô Mặc Ngôn chuyển tới đây, Úc Diêu cũng không còn chạy bộ vào buổi sáng nữa, mỗi buổi sáng đều là Tô Mặc Ngôn quấn chặt lấy nàng, không cho nàng dậy sớm.
Úc Diêu vừa chuẩn bị ngồi dậy, Tô Mặc Ngôn đẩy cửa đi vào, cô ngồi xuống bên giường, trêu ghẹo nói, "Mặt trời chiếu đến mông rồi."
"Lại tắt đồng hồ báo thức của chị." Úc Diêu đỡ trán đứng dậy, đồng hồ sinh học sắp bị Tô Mặc Ngôn mài mòn.
"Còn sớm, em nấu mì cho chị, dậy ăn đi."
Tuy rằng Úc Diêu không cho cô xuống phòng bếp, nhưng năng lực lĩnh ngộ của Tô Mặc Ngôn còn có thể, thử qua một hai lần liền làm có khuôn mẫu, tay nghề khẳng định so ra kém Úc Diêu, nhưng cũng coi như ngon miệng.
"Hiểu chuyện như vậy?"
"Chỉ có chị mới có đãi ngộ đặc biệt." Tô Mặc Ngôn cười nói, cúi người hôn lên khóe miệng Úc Diêu, nghiêm túc nói, "Hôm qua ăn phía dưới chị, hôm nay phía dưới cho chị ăn."
"Tô Mặc Ngôn ——"
Không đợi Úc Diêu túm lấy cô, Tô Mặc Ngôn nhanh như chớp liền bỏ chạy, cô lẻn ra cửa, "Lão Úc, động tác nhanh lên, mặt trời sắp lêи đỉиɦ rồi."
Úc Diêu bất đắc dĩ cười, Tô Mặc Ngôn bây giờ càng ngày càng làm càn.
Trên bàn ăn, mỗi người một bát mì trứng cà chua.
Chua chua ngọt ngọt, nóng hổi ăn vào bụng rất thoải mái, Úc Diêu ăn, so với lúc mới bắt đầu hương vị tốt hơn nhiều.
"Em có tiến bộ không?"
Úc Diêu uống canh, "Ừ, tiến bộ rồi."
Tô Mặc Ngôn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình nấu mì cho Úc Diêu, Úc Diêu ăn sạch sẽ, Tô Mặc Ngôn còn tưởng rằng tay nghề của mình tốt đến mức nào, kết quả cô uống một ngụm canh còn lại của Úc Diêu, không cách nào nuốt xuống.
Cho nên hiện tại mỗi lần nấu đồ ăn cho Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn đều phải tự mình nếm thử hương vị trước, chỉ sợ khó ăn Úc Diêu cũng không nói.
Tô Mặc Ngôn ăn một miếng mì nhỏ, ngẩng đầu hỏi Úc Diêu, "Cuối tuần này có sắp xếp công việc không?"
"Thứ sáu chị sẽ trở lại thành phố F."
"A?"
"Sinh nhật bà ngoại chị."
Tô Mặc Ngôn vốn định cùng Úc Diêu đi đường ven sông, chụp ngoại cảnh cho nàng.
Tô Mặc Ngôn lại cúi đầu ăn hai miếng mì, chậm rãi nhai, lại hỏi, "Khi nào chị về?"
"Tối chủ nhật về."
"Ừm."
Úc Diêu nhìn ra, trong lòng Tô Mặc Ngôn lại ủy khuất, nàng cẩn thận ngẫm lại, đích xác đã lâu không có nghỉ phép, hứa hẹn Tô Mặc Ngôn một đống chuyện, cũng không có thời gian làm. Còn có cùng cô đi bờ biển, vốn là chuyện năm trước đã đồng ý với cô.
"Hoặc là, em cùng chị đi?"
Tô Mặc Ngôn trong lòng suy nghĩ nửa ngày, "Em đi thành phố F chơi, tối thứ sáu chúng ta cùng đi, cuối tuần lại cùng nhau về."
Tô Mặc Ngôn sợ Úc Diêu hiểu lầm, mình muốn đi theo nàng đi gặp cha mẹ, nói đến gặp cha mẹ, trong lòng nàng rất khẩn trương. Tết nguyên sinh cùng mẹ Úc nói chuyện điện thoại, cùng Úc Diêu ôn nhu như nhau.
Úc Diêu trực tiếp đáp ứng, "Nếu em muốn đi chơi, liền cùng đi đi."
Thứ sáu đến rất nhanh, hai người thu dọn hành lý trong phòng ngủ.
"Chỉ đi hai ngày, em lại mang theo nhiều quần áo như vậy, những thứ này dày không mang theo..."
"Vụng về, chị sẽ thu dọn lại cho em."
Tô Mặc Ngôn càng giúp càng bận rộn, dứt khoát ở một bên thành thật ngây ngốc.
"Em đã đặt khách sạn, đến lúc đó ở khách sạn là được, em đã lâu không đến thành phố F chơi."
"Chị có thể sẽ không có thời gian ở bên em."
"Không sao, em một mình đi du lịch quen rồi."
Úc Diêu muốn có mang Tô Mặc Ngôn về nhà, nhưng nàng lại không thể tùy tiện như vậy, lấy thân phận bạn gái dẫn Tô Mặc Ngôn trở về, ít nhất, phải đợi đến khi nàng giải thích rõ ràng với gia đình. Cân nhắc đến các phương diện tình huống, Tô Mặc Ngôn ở khách sạn đích xác thuận tiện hơn, Úc Diêu cũng gật đầu đồng ý.
Khi máy bay hạ cánh tại thành phố F, hơn 8 giờ tối.
Thành phố F so với Ninh Thành còn có cảm giác mùa hè, nhiệt khí bức người.
"Em trước đưa chị về nhà, sau đó lại gọi xe đến khách sạn."
Úc Diêu suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị nói cái gì thì điện thoại di động vang lên, "Chờ một chút, chị nhận điện thoại."
"Diêu Diêu, con đến chưa."
"Mẹ, sáng mai con về đến nhà, mẹ và ba đi ngủ sớm một chút, không cần chờ con."
"Không phải nói đêm nay sao?"
"Có chút việc chậm trễ."
Tô Mặc Ngôn ở một bên nhìn, lúc trước còn tưởng rằng Úc tổng thật sự có nguyên tắc như vậy, thì ra bản lĩnh nói dối là hạng nhất. Chờ Úc Diêu cúp điện thoại, Tô Mặc nói: "Vì sao chị lại nói dối?"
Úc Diêu hỏi ngược lại, "Chị có nói dối đâu?"
Tô Mặc Ngôn lại suy nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi, Úc tổng có cách làm sâu sắc, khó trách mình cũng bị nàng lẩn trốn.
"Ý em là, tại sao tối nay chị không về nhà? Các bác đang chờ chị mà."
"Chị ở khách sạn với em, một mình em, chị vẫn không yên tâm."
"Một mình em đều đã đi vòng quanh trái đất một vòng" Tô Mặc Ngôn ôm lấy nàng, nhếch khóe môi, "Chị lo lắng cho em hay là luyến tiếc em?"
"Tùy em nghĩ như thế nào cũng được."
Buổi tối, Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu trực tiếp gọi xe đến khách sạn.
Quẹt thẻ vào phòng, Tô Mặc Ngôn ném túi xách, nằm sấp trên sofa, "Mệt quá~~~"
Úc Diêu cũng ngồi xuống sô pha, "Nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa đi ăn cơm."
"Ừm~~" Tô Mặc Ngôn kéo Úc Diêu, để nàng nằm xuống bên cạnh mình, sofa rất lớn, nằm hai người còn dư dả, "Nằm cùng em."
Úc Diêu nghiêng người, ôm lấy Tô Mặc Ngôn, vừa xuống máy bay, đều có chút mệt mỏi.
Hai người nằm nghiêng nhìn nhau, Tô Mặc Ngôn cười bĩu môi, muốn đòi hôn, thấy Úc Diêu cười mà không nói không nể mặt. Tô Mặc Ngôn trực tiếp cưỡng hôn, càng hôn càng nhiệt liệt...
Bị gián đoạn bởi một cuộc gọi điện thoại.
Úc Diêu đẩy đầu Tô Mặc Ngôn ra, cầm lấy điện thoại di động, "Mẹ, làm sao vậy?"
Tô Mặc Ngôn ôm Úc Diêu, cũng không để ý nàng gọi điện thoại, từ gò má nàng hôn đến cổ.
Đầu dây bên kia, "... Con đã đến thành phố F, sao con không về nhà? Lại ở lại khách sạn."
"Cái gì?" Úc Diêu nói xong, nhéo lỗ tai Tô Mặc Ngôn, gọi điện thoại còn không quy củ.
Tô Mặc Ngôn lúc này mới thành thật một chút, tựa đầu vào vai Úc Diêu, chỉ là thỉnh thoảng lại hôn nàng một cái, giống như đùa giỡn vậy.
"Con bớt giả ngu với mẹ, em họ con ở khách sạn nhìn thấy con, nói con và một người bạn ở cùng một chỗ."
Úc Diêu chỉ có thể thành thật thừa nhận, "Ừm, con không thể để cô ấy một mình, ở bên này cùng cô ấy."
"Con mang theo bạn của con, bây giờ về đây, trong nhà cũng không phải không có phòng, đừng ở khách sạn, mất vệ sinh. Hai người còn chưa ăn cơm, về nhà ăn đi, mẹ bảo ba con nấu thức ăn."
Úc Diêu hiểu mẹ nàng, nếu còn không về, phải oán giận mình hơn nửa năm, "Ừm, bây giờ con về."
"Nhớ mang theo bạn của con cùng nhau a."
"Vâng ạ."