Edit: Thanh Mục
"Phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho chị?" Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, đôi mắt Úc Diêu dịu dàng như nước.
Tô Mặc ngôn nhìn, lòng đã mềm nhũn, nhưng ngoài miệng chính là không dễ dàng thỏa hiệp với Úc Diêu.
"Sao lại không nói lời nào?" Úc Diêu đưa tay vuốt ve mái tóc vụn trên thái dương Tô Mặc Ngôn, thì thầm với cô.
Dựa vào một chiếc gối và nhìn vào mắt nhau.
Tô Mặc Ngôn rốt cục không kìm được nữa, cô mở miệng, "Em tức giận, không phải vì Liên Y, là bởi vì chị."
"Ừm" Úc Diêu đỡ cánh tay Tô Mặc Ngôn, lại ôm cô vào lòng, lòng bàn tay khẽ vuốt ve lưng cô, thoải mái ôm, sớm đã quen ôm như vậy, "Quan hệ giữa chị và cô ấy, không nên gạt em."
Tô Mặc Ngôn không ôm nàng, cứng đờ nói rầu rĩ, "Em không để ý chuyện này..."
Ủy khuất lớn nhất trong lòng nàng hiện tại, chính là cô ngốc nghếch coi Úc Diêu là người thẳng thắn, lúc trước còn ngốc nghếch đối với Úc Diêu làm các loại thăm dò cùng ám chỉ, thích lại buồn bực không dám thẳng thắn. Tô Mặc Ngôn hiện tại nghĩ, Úc Diêu lúc ấy có phải đối đãi mình như một kẻ ngốc hay không? Úc Diêu nhất định đã sớm hiểu được cảm giác của mình đối với nàng, nhưng còn làm bộ như không biết gì cả, cái gì cũng không biểu thị. Chủ động đơn phương thực sự rất mệt mỏi, rất chua xót, rất uất ức.
Càng nghĩ, Tô Mặc Ngôn càng không muốn dễ dàng tha cho nàng, trực tiếp tránh nàng nằm ở một bên, kéo chăn che đầu mình.
Úc Diêu đương nhiên hiểu Tô Mặc Ngôn còn đang tức giận cái gì, trong tình cảm này, Tô Mặc Ngôn chủ động trả giá nhiều hơn nàng, cũng dũng cảm hơn nàng. Chủ động trước đều tương đối mệt mỏi đi. Lúc trước khi Liên Y và nàng chia tay, Liên Y cũng từng nói, ở cùng một chỗ với nàng quá mệt mỏi.
Cho nên, sau khi ở cùng một chỗ với Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu vẫn luôn thử phối hợp với tiết tấu của cô, học cách chủ động, thậm chí lặng lẽ lật xem tư liệu, người yêu trong tình yêu nồng nhiệt nên ở chung như thế nào? Về phương diện tình cảm, Úc Diêu thừa nhận mình đích xác có chút mộc nhích.
Tô Mặc Ngôn sợ mình quá mức ấu trĩ trong mắt Úc Diêu, mà Úc Diêu thì sợ mình ở trong mắt Tô Mặc Ngôn quá mức không thú vị, đều là bởi vì quan tâm và yêu thương.
Úc Diêu muốn kéo chăn ra, Tô Mặc Ngôn liền nắm chặt, giống như đà điểu nằm trong chăn, không để ý tới người khác. Úc Diêu dứt khoát cũng thò đầu vào trong chăn, hôn lên má cô, lại thoáng ngẩng đầu, tinh tế hôn lên môi cô, hai người buồn bực trong chăn, môi chặn lại cùng một chỗ, chỉ dựa vào hơi thở cũng không thở nổi.
Tô Mặc Ngôn vén chăn lên, thở hổn hển hai má ửng đỏ, trong lòng rõ ràng rất thỏa mãn nhưng còn cứng miệng nói, "Chị muốn làm gì..."
Môi Úc Diêu hồng nhuận hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngôn hồi lâu, mới sờ mặt cô dịu dàng nói, "... Chị yêu em."
Tô Mặc ngôn ngây người, đây là lần đầu tiên Úc Diêu nói với cô, cô cũng không nghĩ tới, Úc Diêu sẽ mở miệng nói ra ba chữ này.
Mặc dù ba từ này dường như có thể được ném qua miệng, nhưng khi người bạn yêu nhìn vào mắt bạn, nghiêm túc nói ra, trong nháy mắt, là một loại muốn rơi nước mắt ngọt ngào.
Giờ này khắc này, Tô Mặc Ngôn chính là loại tâm tình này, câu "chị yêu em" của Úc Diêu, cô khắc sâu trong lòng.
Úc Diêu trước kia cảm thấy thổ lộ như vậy là dư thừa, tâm ý hiểu rõ lẫn nhau là tốt rồi. Hôm nay mới phát hiện, có đôi khi, có một số từ có lẽ nên nói ra miệng.
Úc Diêu giúp Tô Mặc ngôn gạt tóc rối, trong mắt đều là ý cười.
Không thể không nói, Tô Mặc Ngôn đắm chìm trong chốc lát, sau đó lại nhíu mày, chửi bới, "Chị nói miễn cưỡng như vậy sao?"
Nói một câu chị yêu em cũng có thể không tự nhiên như vậy, Tô Mặc Ngôn oán thầm.
Đối mặt với Tô Mặc Ngôn không hài lòng, Úc tổng thái độ đoan chính nói, "Miễn cưỡng sao? Chị phải thực hành nhiều hơn."
Tô Mặc Ngôn: "..."
Nàng sửng sốt thổ lộ một câu, nói ra cảm giác phản hồi và điều chỉnh trong công việc, khiến Tô Mặc Ngôn không nói nên lời.
Úc Diêu hướng Tô Mặc Ngôn tới gần một chút, môi dán lên trán cô hôn lên trán, lại nói một lần nữa, "Chị yêu em..."
Ban đêm thanh âm rất nhẹ, lại thấm vào trong lòng Tô Mặc Ngôn.
Tuy rằng Úc Diêu nói có bản lĩnh, vẫn dễ trêu chọc, không có biện pháp, Tô Mặc Ngôn chính là đối với Úc Diêu không có sức chống cự, hết lần này tới lần khác thích một người phụ nữ nghiêm túc như nàng, chỉ biết làm việc không hiểu tình thú.
Ngay khi Tô Mặc Ngôn muốn thỏa hiệp, nàng nghe thấy Úc Diêu lại nghiêm túc bổ sung một câu, "Như vậy đã khá hơn chưa?"
"......"
Nói câu trước là đủ rồi, nhất định phải thêm một câu nữa, Tô Mặc Ngôn cảm giác đêm nay mình sẽ bị Úc Diêu làm tức chết, không thể hảo hảo dỗ dành người khác sao? "Chị đừng nói nữa, không được tự nhiên..."
Nói xong, hai mặt nhìn nhau, Tô Mặc Ngôn rốt cục nhịn không được, nhíu mày cười cười, sau đó lại đem nụ cười mạnh mẽ nghẹn trở về.
Người ta nói chị yêu em lãng mạn biết bao, vừa đến Úc tổng một cỗ hương vị của chỉ tiêu hoàn thành công việc, nói xong còn muốn thu thập một chút ý kiến phản hồi, sát thủ lãng mạn sống.
Cuối cùng cũng nở nụ cười, Úc Diêu bày tỏ, dỗ dành cô so với chỉ tiêu hoàn thành công việc còn khó khăn hơn.
"Không nói ra, liền không hiểu sao?" Úc Diêu nâng cằm Tô Mặc Ngôn lên, "Bình thường tiểu cô nương rất thông minh mà."
"Chị bớt chuyển đề tài." Tô Mặc Ngôn còn giận rất nhiều.
"Ừ..." Trong lúc nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển, Úc Diêu nhắm mắt trực tiếp hôn cô, mυ'ŧ môi cô, từng chút một rất kiên nhẫn hôn cô, sau khi thực hiện nhiều phương án, vẫn phát hiện nụ hôn có tác dụng nhất.
Bởi vì Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu cũng có chút yêu loại cảm giác này. Hôn môi với Tô Mặc Ngôn, đại khái là lúc nàng thả lỏng nhất, dây dưa cùng một chỗ, cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ có ngọt ngào cùng hưởng thụ. Úc Diêu trường kỳ chịu áp lực tinh thần, vẫn luôn phong bế ẩn nhẫn, mà bây giờ, cánh cửa trong lòng đang bị Tô Mặc Ngôn từng chút từng chút đẩy ra...
Tô Mặc Ngôn bị Úc Diêu cạy môi, cảm giác được lòng bàn tay nàng đang bơi trên người mình.
"Ừm~~~" Tô Mặc Ngôn bị Úc Diêu hôn thoải mái, giữa mũi bất giác tràn ra tiếng rêи ɾỉ nông cạn. Làm thế nào... Sao lại cảm thấy kỹ năng hôn của Úc tổng cao lên không ít? Còn nữa, trước kia khi Úc Diêu hôn cô, tay đều quy củ không chạm vào thân thể cô, nhưng hiện tại...
Cảm giác của Tô Mặc Ngôn nhanh chóng bị Úc Diêu câu lên, môi lưỡi nâng lên du͙© vọиɠ của cô, mà bàn tay Úc Diêu vuốt ve, đều là nơi cô thích bị chạm vào nhất.
Cô ấy có lén xem phim không? Khi Tô Mặc Ngôn bị Úc Diêu hôn sâu vuốt ve, trong đầu nóng lên, mơ hồ toát ra ý niệm này trong đầu.
Sau khi hôn xong, hai người đều thở hồng hộc nằm nghiêng trên giường, nhìn đối phương.
Úc Diêu dùng trán của mình dán vào chỗ tương tự của đối phương, dịu dàng nói: "Bớt giận chưa?"
"Chưa."
Úc Diêu xoa xoa mặt Tô Mặc Ngôn, "Đừng náo loạn nữa."
"Em thì náo loạn cái gì?" Tô Mặc Ngôn bĩu môi, tay trái đã từ trong áo ngủ của Úc Diêu thò vào, bò lên một mảnh mềm mại, khép nhẹ chậm rãi.
Úc Diêu nhíu mày một chút, khẽ thở dài, thân thể giống như là một dòng điện chảy vào, tê dại tê dại.
Tô Mặc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Úc Diêu, nhìn vẻ mặt vi diệu biến hóa của nàng, từng chút từng chút động tình.
Dưới sự xúc động của Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu thở dốc, ngực phập phồng càng lúc càng lớn.
Đúng lúc này, Tô Mặc Ngôn xoay người đè lên Úc Diêu, hút lấy đôi môi khẽ nhếch của nàng.
Thở hổn hển hòa quyện với nhau.
Úc Diêu nằm dưới thân Tô Mặc, chủ động ôm lấy cổ cô.
Buổi tối hôm đó, Tô Mặc Ngôn hôn sâu Úc Diêu, lòng bàn tay sờ soạng toàn thân nàng... Cuối cùng nghiêm túc nói một câu: "Chúc ngủ ngon."
Tô Mặc Ngôn cũng cố nén không tiếp tục, nhưng Úc Diêu khẳng định còn nghẹn khuất hơn cô. Úc Diêu lúc trước làm cho cô buồn bực lâu như vậy, hiện tại, cô làm cho Úc Diêu buồn bực cả đêm, cho đều.
Úc Diêu nằm trên giường hơn nửa tiếng mới lấy lại tinh thần, Tô Mặc Ngôn quả nhiên không nên chọc, dùng hành vi ngây thơ như vậy giận dỗi, còn nói mình không trẻ con. Tắt đèn, Úc Diêu từ sau lưng nửa ôm Tô Mặc Ngôn, nắm lấy tay cô, hôn hôn cô, cũng ngủ.
Tô Mặc Ngôn hai tròng mắt nhắm nghiền, nhưng khóe miệng cười.
Ngày hôm sau, Minh Thụy, cuộc họp tiến độ dự án.
Bởi vì tối hôm qua say rượu, đầu Liên Y đến bây giờ vẫn còn đau, hiện tại nhớ tới tình hình tối hôm qua, nàng điên rồi sao? Chỉ vì nói với Úc Diêu một câu "tôi nhớ cô", nhưng sau khi nói cho Úc Diêu, lại có thể thay đổi cái gì? Dường như chỉ làm cho mình xấu hổ hơn.
Sau khi hội nghị dự án kết thúc, Úc Diêu vẫn ở lại phòng hội nghị, trên máy tính xem cái gì đó.
Liên Y cũng không đứng dậy rời đi, cho đến khi trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai người cô và Úc Diêu, cô đi tới trước mặt Úc Diêu, "Thực xin lỗi, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều."
Úc Diêu tiếp tục gõ bàn phím, sau khi gửi xong tin nhắn, nàng khép lại sổ ghi chép, từ chối cho ý kiến xin lỗi Liên Y, đã không còn ý nghĩa gì nữa. Úc Diêu nhìn thời gian, đã đến giờ tan tầm giữa trưa, "Buổi trưa tôi mời cô ăn cơm."
"...... Ăn trưa?"
"Đừng hiểu lầm" Úc Diêu đứng dậy, "Tôi chỉ có chút chuyện cần nói."
Mười hai giờ 30 phút, một nhà hàng Trung Quốc gần công ty, Úc Diêu tiện tay gọi mấy món ăn đặc trưng.
"Không phải cô thích ăn cá sao? Gọi một phần đi..."
Úc Diêu buông thực đơn xuống, không nghe lời cô, "Tại sao lúc trước chúng ta lại chia tay?"
Đề tài này xoay chuyển khiến Liên Y bất ngờ không kịp đề phòng, không nghĩ tới Úc Diêu lại chủ động nhắc tới, cô xoay chén trà trong tay, "Là tôi không đủ thành thục, không đủ kiên định, nhưng lúc trước tôi không cho cô được cái gì, bây giờ tôi có thể cho cô. Nhiều năm như vậy, tôi cho tới bây giờ chưa từng quên cô..."
Úc Diêu thần sắc lạnh nhạt uống trà, chậm rãi nói, "Chỉ là bởi vì cái này sao?"
"Cho nên sau đó tôi hối hận, tôi biết là tôi không đúng, tôi muốn tái hợp, liên lạc với cô nhiều lần như vậy, nhưng cô lại..."
"Liên Y, cô cho rằng tôi không biết sao?" Úc Diêu thoải mái cười cười, "Kỳ thật tôi đều biết, trước khi cô xuất ngoại tôi liền biết, cho nên tôi mới không chịu tái hợp."
"Cô nói cái gì..."
"Trong lòng cô hẳn là hiểu rõ đi, tôi không trách cô, nhưng chúng ta thật sự không thích hợp." Đồ ăn trên bàn đã được phục vụ đầy đủ, ai cũng không động đũa, Úc Diêu tiếp tục nói, "Cô lựa chọn con đường của mình, cũng danh lợi song thu, rất thích hợp với cô. Nhưng có những thứ, lúc trước cô lựa chọn, cũng đã mất đi. Tôi chỉ có thể nói, sau này mỗi người có một cuộc sống riêng, chúc cô hạnh phúc."
Chuyện này, Úc Diêu cho tới bây giờ chưa từng nói với cô, bởi vì đã từng thích, chia tay hòa bình, muốn cho cô một chút tôn nghiêm.
Cô ấy biết... Tay Liên Y cầm chén trà, run rẩy nhẹ.
"Cô từ từ ăn." Nói xong, Úc Diêu gọi nhân viên phục vụ tới, lấy ví da ra, "Tính tiền."
Liên Y cúi đầu đỡ trán, thậm chí còn không biết Úc Diêu rời đi như thế nào. Hiện tại, cô không còn dũng khí đi gọi tên Úc Diêu, xin một lần cơ hội vãn hồi, hoàn toàn không có khả năng...