Nàng Thật Liêu Nhân

Chương 20: Chị không ngại chứ?

Edit: Thanh Mục

Tô Mặc Ngôn gọi điện thoại ở ban công.

"Lần trước tiểu khu mà cậu bảo tớ lưu ý, vừa vặn có một căn nhà trống."

"Thật sao?"

"Mới trang trí, muộn một chút tớ sẽ gửi ảnh cho cậu xem."

Bạc An Kỳ đang nói chuyện điện thoại với Tô Mặc Ngôn, Trình Ngữ Ti quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, từ sau lưng ôm Bạc An Kỳ, vùi đầu hôn lên gáy cô, Bạc An Kỳ có nhấn không được nữa, cô hỏi Tô Mặc Ngôn, "... Nhân tiện, tối nay cậu sẽ quay lại khi nào? "

"Tớ còn đang ăn cơm, muộn một chút mới về."

"...... Được rồi, tớ cúp máy trước."

Bạc An Kỳ cúp điện thoại, liền ôm Trình Ngữ Ti lăn lên giường.

Chết tiệt, hồ ly tinh lại đến câu dẫn nàng.

Buổi tối Trình Ngữ Ti hẹn cô cùng ăn cơm, cô ăn mặc xinh đẹp liền đi.

Cơm nước xong Trình Ngữ Ti còn chủ động đưa cô về, kết quả về nhà vừa đóng cửa lại, Trình Ngữ Ti bắt đầu cởϊ qυầи áo, Bạc An Kỳ liền biết người phụ nữ này không thuần khiết như vậy.

Bị chiếm tiện nghi hai lần, lại đến lần thứ ba? Không đời nào.

Bạc An Kỳ đem Trình Ngữ Ti đặt ở dưới thân, khẩn cấp đi cởi khăn tắm của đối phương.

Trình Ngữ Ti lại bắt lấy tay Bạc An Kỳ, thở hổn hển, "đồng ý với tôi trước."

"Đồng ý cái gì?"

"Làm bạn gái tôi."

——

"Em muốn đuổi theo cô ấy."

Lam Nhiễm đang thăm dò Úc Diêu.

Úc Diêu nhai cơm, im lặng không lên tiếng.

Bàn ăn rất yên tĩnh.

Lam Nhiễm nhìn Úc Diêu, nhiều năm như vậy, vẫn không đoán được tâm tư của nàng.

Tô Mặc Ngôn trở lại bàn ăn, cảm giác không khí có chút không đúng.

Vòng qua Úc Diêu, Lam Nhiễm gắp thức ăn cho Tô Mặc Ngôn, "tôi muốn ở Ninh Thành chơi hai ngày, ngày mai cậu làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho tôi một ngày, được không?"

"Được." Tô Mặc Ngôn một mực đáp ứng, mãi là cuối tuần, hơn nữa cô và Lam Nhiễm coi như đi tán gẫu.

Tô Mặc Ngôn tiếp tục kẹp thịt cá, quay đầu nhìn về phía Úc Diêu, "cá thật ngon."

"Thích là được rồi." Ngữ khí Úc Diêu rất nhạt.

Tuy rằng bình thường nàng cũng như vậy, nhưng Tô Mặc Ngôn mơ hồ cảm thấy áp lực hôm nay của Úc tổng đặc biệt thấp.

Trên bàn ăn, Lam Nhiễm kéo Tô Mặc Ngôn nói chuyện trên đường đi.

Giữa các nàng, tựa hồ có đề tài nói không hết.

Tô Mặc Ngôn thấy Úc Diêu vẫn trầm mặc, liền không tiếp tục trò chuyện với Lam Nhiễm, chỉ trả lời qua loa vài câu, cúi đầu ăn cơm. Kết quả là, không cẩn thận, cổ họng dường như bị mắc kẹt bởi xương cá.

Cô uống một ngụm nước, nhíu mày, cổ họng vẫn có chút đau.

"Làm sao vậy?" Đừng thấy Úc tổng cao lãnh lại yên tĩnh, kỳ thật năng lực quan sát hạng nhất.

"Hình như bị hóc xương..." Tô Mặc Ngôn muốn tiếp tục uống nước.

"Chờ một chút" Úc Diêu nắm lấy tay cô, cũng không biết là cái xương nhỏ hay cái xương lớn, "rất đau sao?"

"Một chút..." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu sang một bên, ho nhẹ vài cái, hẳn là cái xương nhỏ, nhưng chính là kẹt không nuốt trôi nổi.

Úc Diêu đứng dậy, đi tới bên cạnh Tô Mặc Ngôn, "há miệng, để tôi xem một chút."

"A?" Thần tượng Tô tiểu thư gánh nặng rất nặng, không muốn mở "miệng to chậu máu" trước mặt Úc Diêu, quá mất hình tượng, "không cần, uống chút nước là được rồi..."

"Nhiễm Nhiễm, em cầm đèn pin đến đây." Úc Diêu vẫn lo lắng, sau khi nói xong với Lam Nhiễm, lại nhỏ giọng nói Tô Mặc Ngôn một câu, "giống như một đứa trẻ, không cẩn thận như vậy, ăn cá còn bị xương cá mắc kẹt, mở miệng ra cho tôi xem."

Đây là câu nói dài nhất mà Úc Diêu từng nói tối nay, Tô Mặc Ngôn và Lam Nhiễm đều có chút trợn tròn mắt.

Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Diêu quá khẩn trương, chính là xương cá bị mắc mà thôi.

Mà Lam Nhiễm xem ra, Úc Diêu quả thực khẩn trương đến mức phát điên, còn nói không có mèo vờn chuột.

Quả nhiên là chị em tốt cùng nhau lớn lên, ngay cả ánh mắt chọn nữ nhân cũng nặng.

"Mở ra."

Tô Mặc Ngôn hé miệng, vẫn không bỏ được gánh nặng.

Cô hiện tại tựa như một bảo vật quốc gia, bị Úc Diêu cùng Lam Nhiễm vây quanh.

"Lớn hơn một chút." Úc Diêu đưa tay nâng cằm Tô Mặc Ngôn lên, làm cho cô ngẩng đầu lên.

Trong trường hợp này, Tô Mặc Ngôn buộc phải từ bỏ "hình ảnh nữ thần".

Cô chật vật ngửa đầu, ngón tay dài nhỏ của Úc Diêu nhẹ nhàng véo má cô. Cô ngửi thấy mùi hương thanh nhã trên cổ tay Úc Diêu. Tô Mặc Ngôn dùng tư thế có thể nói là kỳ lạ này nhìn chằm chằm Úc Diêu, dần dần tim đập nhanh hơn.

Úc Diêu rũ mắt nhìn ánh mắt Tô Mặc Ngôn, tâm viên ý mã.

"Có muốn đi bệnh viện không?" Lam Nhiễm phá vỡ sự im lặng.

Tô Mặc Ngôn bị Úc Diêu nhéo mặt, lắc đầu.

Úc Diêu kiểm tra cẩn thận một chút, nhìn qua chỉ là xương nhỏ.

Tô Mặc Ngôn xấu hổ quay đầu, lại ho hai cái.

"Vẫn nên đi bệnh viện đi." Phòng ngừa vạn nhất, Úc Diêu cũng đồng ý với cách nói của Lam Nhiễm.

"Không cần, đã tốt rồi..." Tô Mặc Ngôn cầm ly thủy tinh bên cạnh uống nước, làm động tác nuốt, cổ họng cuối cùng cũng thoải mái, cô như trút được gánh nặng.

Úc Diêu và Lam Nhiễm đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mặc Ngôn cầm đũa lên, còn chưa bắt đầu ăn, Úc Diêu đã nhắc nhở cô, "ăn chậm một chút."

"Biết rồi." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Diêu, cúi đầu ăn cơm, trong lòng còn nghĩ đến tình hình vừa rồi, nhịn không được cười cười. Úc tổng cũng chỉ bề ngoài lạnh lùng một chút, năm mười tuổi, Tô Mặc Ngôn biết nàng là một người dịu dàng.

Ăn cơm xong, Tô Mặc Ngôn còn muốn đi lấy máy ảnh đã sửa xong.

"Tôi đưa cô về." Úc Diêu thấy Tô Mặc Ngôn muốn đi.

"Không cần" Tô Mặc Ngôn cầm lấy túi xách của mình, "cũng không xa lắm."

Nói qua một lần, Úc Diêu sẽ không nói lần thứ hai.

"Mặc Ngôn, ngày mai chúng ta gặp lại."

"Được, ngày mai gặp."

Tô Mặc Ngôn rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại Úc Diêu và Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm từ trong tủ lạnh cầm một lon bia, uống, đột nhiên thốt ra một câu, "thích thì đuổi theo."

"Em hiểu lầm rồi." Úc Diêu đem bát đũa đưa vào phòng bếp.

Còn chết không thừa nhận, Lam Nhiễm theo sát nàng, buông bia trong tay xuống, giúp nàng cùng nhau thu dọn.

Nước trong bồn rửa chén chảy xiết.

"Chị vừa rồi rất khẩn trương vì cô ấy a."

"Có sao?"

Lam Nhiễm nghiêm túc mà trịnh trọng gật gật đầu, "ừm, phi thường có."

"Năm nay còn ra nước ngoài? Ở tuổi 30, đã đến lúc cân nhắc một cuộc sống ổn định."

"Úc Diêu, chị bớt chuyển đề tài. Hơn nữa, em nào có ba mươi tuổi, chị có phải là chị của em hay không, tuổi tác cũng không nhớ rõ." Lam Nhiễm tuy rằng chỉ nhỏ hơn Úc Diêu ba tuổi, nhưng không ổn trọng bằng Úc Diêu.

"Hai mươi chín và ba mươi có sự khác biệt?" Úc Diêu một câu đánh vào mặt nàng.

Lam Nhiễm cũng không để Úc Diêu thiên vị đề tài, "Tô Mặc Ngôn sao lại làm trợ lý cho chị?"

"Ba cô ấy xắp xếp, để chị mang theo cô ấy."

"Được rồi" Lam Nhiễm châm cứu máu, "chị đem tiểu cô nương người ta mang về nhà?"

Vẻ mặt Úc Diêu tỏ vẻ, không rảnh nói đùa.

"Ai, em nói giỡn thôi." Lam Nhiễm biết rõ, muốn từ Úc Diêu nói ra lời này, khó khăn.

Lam Nhiễm có hảo cảm với Tô Mặc Ngôn, nhưng còn chưa đến mức này, nếu Úc Diêu cũng thích Tô Mặc Ngôn, cô tuyệt đối sẽ không tranh giành với Úc Diêu. Nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về Úc Diêu, cho dù có chút thích, Úc Diêu và Tô Mặc Ngôn chưa chắc có thể đến được với nhau, Úc Diêu là chủ nghĩa hiện thực, Tô Mặc Ngôn là chủ nghĩa duy tâm, một dưới mặt đất, một trên bầu trời.

Cho nên, Úc Diêu cảm thấy hứng thú với Tô Mặc Ngôn, Lam Nhiễm cũng rất bất ngờ.

"Cô gái kia rất tốt, dáng người xinh đẹp lại tốt, chỉ nhìn mặt cô ấy là em liền thích." Lam Nhiễm còn đang thăm dò Úc Diêu, "nghiêm túc mà nói, nếu em đuổi theo cô ấy, chị không ngại chứ?"

"Em tự tính toán đi."

Vào thứ Bảy, có rất ít người ở công ty.

Úc Diêu đi vào văn phòng, ngồi xuống ghế xoay, đối diện là bàn làm việc của Tô Mặc Ngôn được tạm thời thêm vào, hiện tại trống rỗng.

Ngoài cửa sổ trời đang chiếu sáng.

Úc Diêu cũng không có tâm tư tăng ca, nhất là nhớ tới Lam Nhiễm sáng sớm thức dậy trang điểm thay quần áo, lăn qua lăn lại hơn hai tiếng đồng hồ, tựa như muốn đi gặp người yêu vậy.

Máy tính đã bật trong nửa giờ, màn hình vẫn còn ở giao diện nhập mật khẩu.

Trước khi nhập mật khẩu, Úc Diêu lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tô Mặc Ngôn.

"Úc tổng?"

"Cô có thời gian không?" Úc Diêu đương nhiên biết cô không có thời gian, hôm nay cô hẹn Lam Nhiễm cùng đi ra ngoài, nhưng Úc Diêu vẫn nói với cô, "bây giờ đến công ty một chuyến."