Tác Giả: |
Dã Mân Côi Loan
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2022-10-16 20:20:55 |
Lượt Xem: |
40.8K |
Quản Lý: |
Xia Liang
Saint 💍
|
Source: |
https://truyenhdx.com/truyen/cau-cong-tam-co-du-ba-xa-lan-giuong/ |
Mặt người dạ thú chó xấu xa công x chỗ nào cũng mềm mại yếu ớt thụ (Phó Hành Chấp X Nguyễn Kiều)
Phó Hành Chấp thầm mến bạn cùng phòng Nguyễn Kiều, vốn định cận kề kế bên thôi nhưng chẳng bao lâu nữa Nguyễn Kiều sẽ dọn ra ngoài ở. Những tháng ngày không thể nhìn thấy người mình yêu rất khó chịu, ngày nhớ đêm mong.
Vào một ngày nào đó, Phó Hành Chấp phát hiện trong điện thoại mình đột nhiên có thêm một cái ứng dụng. Sau khi mở ra, Phó Hành Chấp ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Kiều ở trong màn hình, cậu nằm lì ngay ngắn ở trên giường đọc sách. Phó Hành Chấp không không chế được sờ cái chân nhỏ trắng mịn của người đẹp ở trên màn ảnh, sau đó bỗng thấy Nguyễn Kiều ở trong màn hình bỗng run lên, biểu hiện như bị người đυ.ng vào chân.
Lẽ nào… Ở bên này chạm vào Nguyễn Kiều trong điện thoại thì cậu ở bên kia cũng cảm nhận được sự động chạm của mình?
Không chỉ có như vậy, hắn phát hiện còn có thể thay đổi góc nhìn. Trong lòng hắn nghĩ tới cảnh tượng dưới lớp quần sooc kia, màn hình lập tức chiếu rõ vào quần Nguyễn Kiều, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một cảnh đẹp kiều diễm ở nơi giữa hai chân người đẹp.
Phó Hành Chấp trộm nhìn Nguyễn Kiều qua ứng dụng mỗi ngày, đùa bỡn thằng nhỏ của cậu, nhìn cậu khóc lóc bắn ra, vẫn không biết xảy ra chuyện gì, nước mắt lưng tròng kiểm tra thằng nhỏ.
Người đẹp đỏ mặt dạng chân, khe thịt béo mập quay thẳng về phía hắn. Phó Hành Chấp không nhịn được dùng dươиɠ ѵậŧ tiến vào, từ đó về sau không gì có thể ngăn cản
…
Nguyễn Kiều cảm thấy thân thể mình trở nên rất kỳ quái, như có cảm giác… Cảm giác bị người khác đùa bỡn.
Nhưng rõ ràng bên trong phòng trọ chỉ có một mình cậu, cậu thật sự giống như bị món đồ gì đó quấn lấy. Rửa ráy, ngủ nghỉ, ăn cơm,...
Thân thể của cậu đều bị thứ đồ vật gì đó không thấy được đùa bỡn đến mọi loại cao trào thay nhau nổi lên. Thậm chí cả khi làm thí nghiệm, đi học, lúc ngồi xe buýt,... Cũng đều không tránh thoát được khỏi cái thứ thần bí kia.
Tuy rằng kɧoáı ©ảʍ cực hạn kia khiến cậu thoải mái nhưng Nguyễn Kiều cực kỳ sợ hãi, nhỡ đâu ngày nó đó bị nó ăn mất thì phải làm sao?
Cậu lập tức tìm kiếm các loại phương pháp, muốn kết thúc loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này. Cuối cùng cậu phát hiện, chỉ có những lúc ở bên cạnh bạn cùng phòng Phó Hành Chấp thì mới không bị đồ vật kia quấn lấy.
...
Phó Hành Chấp: “Ngày nào cũng lại gần tôi, có phải cậu thích tôi không?”
Nguyễn Kiều: “Không… Không phải.”
Phó Hành Chấp: “Bị thứ đồ vật không nhìn thấy quấn lấy? Dễ thôi, dương khí của tôi nặng lắm, để tôi bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong bụng cậu là được.”
Nguyễn Kiều: “Hả? Có thật không…”
.