Tướng Phủ Đích Nữ

Quyển 4 - Chương 68: Kiếm Thiếu Niệm hồi kinh

"Không muốn thì như thế nào!" Sở Nhị hoàng tử nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Hai nước tranh đấu bị thương cũng chỉ có dân chúng, dẫn tới chiến loạn cũng chỉ là mấy người có dã tâm thôi!" Sở Nhị hoàng tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như cùng Nạp Lan Tĩnh nói chuyện, lại giống như tự lẩm bẩm, thế nhưng trong mắt lại xuất hiện vài tia cô đơn!

"Ta sẽ giúp ngươi hoàn toàn giấu diếm việc này xuống, hiện giờ cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể giấu xuống, chờ sau khi Đại Dung bình loạn xong, tự nhiên Phụ hoàng ta sẽ không dám dễ dàng dẫn binh!" Sở Nhị hoàng tử nhìn Nạp Lan Tĩnh, lúc này trong ánh mắt lại khôi phục cảm giác thật thà phúc hậu kia!

"Vì sao?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày thật chặt, nàng không tin trên đời này còn có bữa trưa miễn phí, Sở Nhị hoàng tử là Nhị hoàng tử của Sở quốc, nếu hắn không giúp Đại Dung, Sở quốc thâu tóm Đại Dung, đối với hắn mới có lợi!

"Nói đến cũng là chuyện cười, tuy ta là hoàng tử nước Sở, cũng không ưa thích tranh đấu, thống trị giang sơn cũng cũng không phải là mong muốn trong lòng ta, tới Đại Dung làm con tin cũng do ta tự nguyện đề xuất, chỉ hy vọng trong thế giới rộng lớn này có thể có một nơi làm chốn dung thân!" Sở Nhị hoàng tử cười trong trẻo, trên mặt không thấy được một chút tạp chất!

Nạp Lan Tĩnh nhìn chằm chằm ở trên mặt Sở Nhị hoàng tử, nhưng trước sau đều nhìn không ra có chỗ nào không ổn, tuy nói lý do này của Sở Nhị hoàng tử quá mức gượng ép, thế nhưng nhất thời Nạp Lan Tĩnh cũng nghĩ không ra lý do khác!

Khi Nạp Lan Tĩnh ngồi trở lại trên xe ngựa, mắt nhắm thật chặt, dường như đang nghỉ ngơi lấy lại sức!

"Không ngờ hắn lại là Sở Nhị hoàng tử, hắn nhận biết thân phận của tiểu thư, nghĩ đến cũng không có làm khó tiểu thư chứ?" Lưu Thúy tựa vào trên xe ngựa, giọng nói mang theo vài phần mềm mại, giống như là thuận miệng hỏi thăm một tiếng!

Nạp Lan Tĩnh nghe được giọng nói Lưu Thúy, không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn im lặng!

"Tiểu thư, vậy hắn có nhìn ra người chết thật sự là Sở thái tử không?" Thu Nguyệt càng nghĩ càng kinh hãi, chuyện giữa hai nước này cũng không phải là trò đùa, nàng vội vàng hỏi ra tiếng!

Tay Lưu Thúy không tự chủ run lên, đột nhiên trên mặt cũng hiện ra mấy phần hốt hoảng !

"Không có!" Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng, Thu Nguyệt thấy Nạp Lan Tĩnh không muốn nhiều lời, mặc dù trong lòng còn có nghi ngờ, cũng không dám lên tiếng nữa!

Trở lại Vương phủ, Nạp Lan Tĩnh chẳng biết tại sao, nhưng trong lòng thì rất phiền não, hôm nay đại quân chưa bình loạn xong, Sở quốc lại tham dự vào, chuyện này rốt cuộc là rất khó giải quyết rất, chỉ có thể mong chờ ca ca sớm đánh lui quân phản loạn mới tốt!

Vẻ mặt Thu Nguyệt nặng nề từ bên ngoài đi vào, liền thấy Nạp Lan Tĩnh chỉ mặc áo trong ngây ngốc ngồi ở nơi đó, nàng không khỏi tiến lên, hơi hành lễ một tiếng, "Tiểu thư!" Thu Nguyệt nhẹ giọng gọi, thấy Nạp Lan Tĩnh xoay đầu lại, Thu Nguyệt mới đưa đồ trên tay trình lên, "Tiểu thư đây là tin phía dưới chặn được!"

Nạp Lan Tĩnh nhíu nhẹ mày, lấy một tờ giấy từ trong tay Thu Nguyệt tới, phía trên thế nhưng viết Sở thái tử đã chết, sắc mặt Nạp Lan Tĩnh cũng không khỏi nặng nề chút!

"Thu Nguyệt ngươi đi đưa tin cho Thôi Nguyên, để cho hắn phái người giám thị dịch quán Sở quốc, bất luận kẻ nào, bất kỳ tin tức gì cũng không thể từ bên trong truyền ra!" Nạp Lan Tĩnh suy nghĩ một chút lại nói một câu, "Còn có lập tức cho người ra roi thúc ngựa đi biên quan, dặn biểu ca nhất định phải chú ý Sở quốc, sợ Sở quốc ngày gần đây sẽ có cái động tác gì!" Hôm nay mặc dù bắt được tin tức này, ai cũng không thể bảo đảm có còn tin tức khác được truyền ra bên ngoài hay không!

Thu Nguyệt đáp một tiếng, nhanh chóng rời đi, Nạp Lan Tĩnh ngồi ở mép giường, cho dù đêm ngày càng sâu, lại không buồn ngủ!

Sáng sớm ngày thứ hai, ngược lại Nạp Lan Tĩnh cảm thấy có chút mệt mỏi, thế nhưng Lưu Thúy đã đi vào giúp Nạp Lan Tĩnh rửa mặt, nàng cũng dứt khoát đứng dậy!

"Khỏe hơn chưa?" Nạp Lan Tĩnh không khỏi mở miệng hỏi thăm, suy cho cùng Lưu Thúy đi theo nàng lâu như vậy, cũng không thể làm quá tuyệt tình, nhìn bên trên cái trán kia còn có chút sưng đỏ, nữ hài tử nhà ai mà không để ý thể diện chứ!

"Cảm ơn tiểu thư nhớ thương, nô tỳ đã không có gì đáng ngại!" Lưu Thúy vội vàng hành lễ, ngay cả nói chuyện cũng có chút xa lạ, Nạp Lan Tĩnh nhớ, lúc Lưu Thúy mới đi theo mình, cũng cẩn thận như vậy, nàng khẽ thở dài, cũng không xé rách kết cục bây giờ!

"Tiểu thư không xong rồi!" Lưu Thúy vừa muốn vấn tóc cho Nạp Lan Tĩnh, liền nhìn thấy Thu Nguyệt mặt hốt hoảng đi vào, giống như đã xảy ra đại sự!

"Buổi sáng sớm , cũng không biết chững chạc chút!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi nói một tiếng, cho dù vô luận xảy ra chuyện gì, mình cũng không thể rối loạn trận cước!

"Tiểu thư, đêm qua thư khẩn cấp từ tám trăm dặm, sáng nay trong cung đầu truyền tới!" Thu Nguyệt nói xong liền giao phong thư cho Nạp Lan Tĩnh, "Sở quân đánh lén Biểu thiếu gia, biên quan báo nguy!"

Tay Nạp Lan Tĩnh dừng lại, trong lòng không khỏi thầm mắng Sở Hoàng lòng dạ thật sự độc ác, xem ra ông ta cũng không có tính để cho hai đứa con trai này sống sót, ông ta phái sứ thần tới, cũng chỉ để ổn định lòng dân, sau đó sẽ tới đánh lén, biên quan báo nguy sợ rằng nơi đó đã không chống đỡ nổi rồi!

"Một lát vào cung nói cho Phụ vương, nếu như Sở Hoàng độc ác chúng ta cũng không cần nhân tử, để cho người bắt toàn bộ sứ thần Sở quốc đến biên quan, ngay cả thi thể Sở thái tử cũng mang theo, khích lệ tinh thần của binh sĩ!" Nạp Lan Tĩnh nói xong, giọng nói ngày càng lạnh lẽo!

"A!" Nạp Lan Tĩnh bị đau, không khỏi kêu ra tiếng, cũng thấy Lưu Thúy vốn đang chải đầu cho Nạp Lan Tĩnh, chẳng biết tại sao trên tay vừa dùng lực, quấn đau Nạp Lan Tĩnh!

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!" Lưu Thúy vội vàng quỳ xuống, trên mặt có một chút hốt hoảng, cái lược bí kia cũng theo đó mà rơi xuống!

"Thôi!" Nạp Lan Tĩnh giống như có chút không kiên nhẫn khoát tay áo, "Có lẽ thân thể ngươi còn chưa có tốt lên, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, một lát để Thu Nguyệt theo ta vào cung là được!" Nạp Lan Tĩnh nói xong, để Thu Nguyệt tới vấn tóc cho mình!

Lưu Thúy đáp một tiếng, thấy Thu Nguyệt đã bắt đầu vấn tóc, mình ngây ngô cũng không có chỗ dùng, liền lui xuống, Nạp Lan Tĩnh khẽ híp mắt, nhìn bóng lưng Lưu Thúy, trong mắt hiện lên mấy phần hung ác!

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tự nhiên Nạp Lan Tĩnh rất nóng nảy rất, tóc cũng được vấn tốt, Nạp Lan Tĩnh ngay cả đồ ăn sáng cũng không dùng, liền dẫn Thu Nguyệt vội vàng rời đi!

Thấy họ đã đi xa, một bóng người mới từ chỗ tối đi ra, trong lòng giống như nghĩ tới điều gì, đi nhanh đến bên ngoài sân viện của Ngữ Yên, nàng ta không khỏi quay đầu lại, thấy bốn bề vắng lặng, vội đi vào, thận trọng đóng cửa lại, nàng lấy ra bút mực, viết xong phong thư, đưa tay vào trong một cái hốc tối, thế nhưng lấy ra một con chuột, cột phong thơ cột vào trên chân con chuột!

Nàng mở ra một cái hộc tủ để quần áo, ném thứ bên trong ra, mở một tấm ván gỗ lên, lại là một hốc tối, đang lúc nàng chuẩn bị ném con chuột xuống, đột nhiên nàng cảm nhận được một ti sát ý, chỉ thấy được một cây chủy thủ sượt qua chuẩn xác cố định con chuột trong tay nàng trong tay ở trên ván gỗ!

Trong lòng nàng cả kinh, không khỏi quay đầu lại nhìn, một thanh trường kiếm cũng đặt ở trên cổ của nàng, nàng không khỏi trợn to hai mắt, "Thu Nguyệt! Không phải các người, không phải các người?" Nàng nói xong, trong giọng nói cũng không ức chế được run rẩy!

"Không phải đã vào cung sao?" Nạp Lan Tĩnh hơi cất giọng, cũng vào lúc này từ bên ngoài đẩy cửa vào đi! Thời điểm trong mắt nhìn về phía nàng ta, cũng lạnh lẽo như băng giá tháng chạp!

"Tiểu thư!" Nữ tử run lên, khẽ mở miệng như muốn giải thích cái gì, nhưng thủy chung không biết nên nói gì!

"Làm càn, tiểu thư ngươi xứng gọi sao, những năm này tiểu thư đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi thế nhưng lại phản bội tiểu thư!" Thu Nguyệt nói xong, không khỏi im lặng!

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Ta cũng là tình thế bất đắc dĩ!" Nàng không khỏi khóc ra tiếng, nhưng nước mắt của nàng rơi vào trong mắt Thu Nguyệt, cũng chỉ là làm bộ thôi!

"Hay cho một câu tình thế bất đắc dĩ!" Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, "Đoán rằng từ năm năm trước ngươi đã phản bội ta, Sở thái tử bị thương nặng, Ngữ Yên lại rơi xuống vách đá, không có sự trợ giúp của ngươi hắn làm sao có thể chạy ra ngoài, về sau, nhiều ám vệ như vậy lại có thể nói đổi liền đổi, rõ ràng là có nội gián, ta đã cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, Thu Nguyệt cũng nói bóng nói gió nhiều lần, là ngươi khăng khăng một mực!" Nạp Lan Tĩnh oán hận nói, suy cho cùng nàng ta đã đi theo mình lâu, luôn có cảm tình!

"Dạ, nô tỳ đã sớm nên nghĩ tới, từ khi tiểu thử trở lại, luôn có chút chuyện hữu ý vô ý không để cho nô tỳ biết được, nô tỳ nên biết tiểu thư đã đề phòng nô tỳ rồi, nhưng nô tỳ không có biện pháp khác!" Nàng nói xong, hốc mắt hồng hồng, giống như đang hồi tưởng cái gì, "Trước đây nô tỳ cũng không biết rõ thân phận thật của nô tỳ, nô tỳ vốn muốn tìm ra Sở thái tử rồi gϊếŧ hắn, thật, nô tỳ thật sự muốn gϊếŧ hắn rồi, nhưng gặp được hắn nô tỳ mới biết thân phận thật của nô tỳ, năm năm qua, nô tỳ khổ sở, nô tỳ đau lòng, nhưng nô tỳ cũng không có lựa chọn nào khác!"

Nàng dừng một chút, giống như đã quyết tâm đưa ra quyết định gì đó, mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh lóe ra một tia sáng khác thường, "Nô tỳ cũng không cầu xin tiểu thư tha thứ, chỉ hy vọng tiểu thư có thể sống thật tốt!" Nàng cúi thấp đầu, đột nhiên, tay của nàng vừa dùng lực, thanh kiếm đặt trên cổ nàng cũng đâm thủng cổ họng của nàng, thời điểm máu chảy ra, nàng lại cảm thấy có một tia ấm áp, giờ khắc này nàng chợt cảm thấy được giải thoát!