Tướng Phủ Đích Nữ

Quyển 4 - Chương 27: Nữ trên nam dưới

"Chuyện xảy ra khi nào?" Nạp Lan Tĩnh khẽ cau mày, trong lòng cuối cùng là tò mò, rốt cuộc là ai dám động thủ vào lúc này, lại nói người nào có năng lực vào lúc này ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy!

"Thưa tiểu thư, một canh giờ trước, Thái hoàng Thái hậu hạ chỉ hiểu dụ lục cung (báo rõ cho lục cung), nô tỳ thấy Vương Gia không có phần tâm tư kia, nên không cho mama này tới đây quấy rầy!" Lưu Thúy trả lời một tiếng, nếu như ở trong ngày thường tất nhiên nàng sẽ không làm như vậy, dù sao Thái hoàng Thái hậu cũng là chủ tử, nhưng bây giờ không giống trước, Kiếm Thiếu Niệm tay cầm binh quyền, chỉ cần hắn muốn làm Hoàng đế, ngôi vị Hoàng đế này liền nhất định là hắn, ai dám nói nửa câu không thể, tự nhiên Lưu Thúy cũng sẽ lấy mọi chuyện của chủ tử mình làm chủ!

"Hả? Có biết làm sao mà chết không?" Nạp Lan Tĩnh cũng mệt mỏi suốt một ngày rồi, chăm sóc Kiếm Thiếu Niệm ngủ, thân thể cũng cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng ấn mi tâm, nhanh chóng tìm cái ghế ngồi xuống!

"Nghe nói là chết chìm, đến cuối cùng là như thế nào Thu Nguyệt ở bên ngoài hỏi thăm vẫn chưa về!" Lưu Thúy thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt Nạp Lan Tĩnh, vội vàng bóp vai cho Nạp Lan Tĩnh!

Nạp Lan Tĩnh hơi cúi thấp đầu, Lưu Thúy hầu hạ nàng như vậy, nàng mới cảm thấy được thoải mái không ít, chỉ là, trong lòng của nàng cũng đang phỏng đoán, suy cho cùng là người nào ra tay, hôm nay Kiếm Thiếu Niệm xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ không đi lên ngôi vị Hoàng đế, mà Kiếm Thiếu Huyền lại rời đi, hơn nữa thân thể của hắn vốn yếu ớt, tự nhiên sẽ không phải người thích hợp ngồi lên đế vị, mặc dù hôm nay Kiếm Thiếu Phong bị nhốt, nhưng không có bị phế đế vị, cho dù tuyên Tương Bình vương vào kinh thành, y theo tính tình của Tương Bình vương, hiện tại sợ rằng ông ta đối với đế vị cũng không cảm thấy hứng thú!

Mà mục đích Thái hoàng Thái hậu tuyên Tương Bình vương vào cung, chỉ sợ cũng vì áp chế những đại thần có ý định phản nghịch thần đi, hôm nay tính ra cũng chỉ có Kiếm Thiếu Khang cùng Kiếm Thiếu Phong tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, hôm nay Kiếm Thiếu Khang đột nhiên chết chìm, chuyện này nhất định không đơn giản như vậy, sợ là có người âm thầm giúp Kiếm Thiếu Phong, Tiên đế không nhiều con cháu lắm, hiện tại tính tính toán toán cũng chỉ có Kiếm Thiếu Phong tiếp tục làm Hoàng đế của hắn rồi, đến tột cùng ai có phần tâm tư này, thừa dịp lộn xộn này mà ra tay, Nạp Lan Tĩnh híp mắt, người đầu tiên nghĩ tới chính là Vận Ninh, dù sao nàng ấy có tâm cơ này, cũng có cái năng lực này, nhưng nàng lại cảm thấy nếu là Vận Ninh, quyết sẽ không làm rõ ràng như vậy!

"Để cho Thu Nguyệt chú ý động tĩnh của bọn họ, chuyện này xem Thái hoàng Thái hậu xử lý như thế nào!" Nạp Lan Tĩnh vốn định đứng dậy đi nhìn bên ngoài một chút, nhưng lại cảm thấy không có cần thiết, nàng hơi ngẩng đầu phân phó một tiếng, trong triều mới vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, chung quy Thái hoàng Thái hậu sẽ không để cho chuyện này ầm ĩ lớn, nhưng bà ấy cũng sẽ không dễ dàng tha thứ người khác ở dưới mí mắt mình mà có phần tâm tư đùa giỡn này, cho dù không tự mình ra tay, Thái hậu Thái hậu cũng sẽ tra rõ chuyện này 1

Về phần Kiếm Thiếu Phong, ngược lại Nạp Lan Tĩnh cũng không vội, hôm nay ngôi vị Hoàng đế đã tương đương với ở trên tay của bọn họ rồi, trước mắt quan trọng nhất là để cho Kiếm Thiếu Niệm thoát khỏi nỗi khổ trong lòng!

Sáng sớm hôm sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào mặt Nạp Lan Tĩnh, nàng cũng đã tỉnh lại, hôm qua coi như là ngủ sớm, cho dù mệt mỏi, hôm nay cũng tỉnh lại vô cùng sớm đấy!

Nạp Lan Tĩnh hơi nghiêng thân thể, nhìn Kiếm Thiếu Niệm còn an nhiên nằm ở trên giường, trong lòng của nàng liền cảm thấy thỏa mãn khác thường, từ khi thành thân đến giờ Kiếm Thiếu Niệm hình như rất bận, không có bao nhiêu cơ hội có thể ở thời gian này nhìn thấy dáng vẻ hắn ngủ, nghĩ đến chắc vì đêm qua uống một ít rượu đi!

Lông mi Kiếm Thiếu Niệm rất dài, sau khi hắn nhắm mắt lại, cũng không khỏi nhiều thêm mấy phần hơi thở của thư sinh, hào hoa phong nhã, tay Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng sờ gương mặt của hắn, thì ra gò má của hắn lại mê người như vậy, Nạp Lan Tĩnh không khỏi nghĩ đến hắn trong ngày thường, trong lòng giống như muốn hóa ra nước vậy!

Thế nhưng ma xui quỷ khiến khiến nàng lấy môi mình che lên đôi môi màu đỏ mềm mại kia, Nạp Lan Tĩnh híp mắt, thời điểm khi môi chạm môi, nàng thế nhưng muốn thoải mái thở dài, lúc Nạp Lan Tĩnh còn đang hưởng thụ loại cảm giác này, bất chợt có một con bàn tay giữ chặt lấy đầu Nạp Lan Tĩnh, đầu lưỡi ướŧ áŧ, diễn bài văn sáng sớm mê người nhất!

Thật lâu sau, Kiếm Thiếu Niệm mới hài lòng thả Nạp Lan Tĩnh ra, Nạp Lan Tĩnh thở hổn hển tựa vào trên người của hắn, trên mặt mang mấy phần tức giận, Kiếm Thiếu Niệm nhìn dáng vẻ của Nạp Lan Tĩnh, giống như là nhận không ra người, không khỏi cười khẽ một tiếng!

Nạp Lan Tĩnh cảm nhận được l*иg ngực người này khẽ phập phồng, trong lòng càng tức giận, ngón tay ngọc cũng hóa thành vũ khí hung ác nhất, véo mạnh ở trên cánh tay Kiếm Thiếu Niệm, cho đến khi nghe được tiếng Kiếm Thiếu Niệm đau hítt không khí mới thả ra!

"Nương tử thật hung dữ, nương tử phi lễ với người ta!" Hình như trong lúc nhất thời Kiếm Thiếu Niệm không nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, tự nhiên trêu chọc Nạp Lan Tĩnh vui vẻ!

"Người nào phi lễ với ngươi, rõ ràng là cố ý giả bộ ngủ!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi nghiêng người ngồi dậy, giống như tính toán cùng hắn lý luận một phen, nhưng ngẫm lại cũng thấy không đúng, nếu Kiếm Thiếu Niệm giả bộ ngủ, như vậy nhất định cảm nhận được động tác của mình, Nạp Lan Tĩnh kêu lên một tiếng, trên mặt thế nhưng lại nóng vô cùng!

"Nương tử, người ta thích nương tử phi lễ với người ta!" Kiếm Thiếu Niệm nhìn dáng vẻ Nạp Lan Tĩnh xấu hổ như vậy, càng thêm yêu, không nhịn được trêu nàng một chút, Nạp Lan Tĩnh còn muốn nói gì nữa, Kiếm Thiếu Niệm cũng đã đè nàng ở phía dưới, Nạp Lan Tĩnh mê mang, càng không nhịn được lâm vào dịu dàng trong mắt hắn!

"Ta! Ta!" Nạp Lan Tĩnh khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhưng mở miệng chỉ là thưa dạ, bộ dáng này hành hạ Kiếm Thiếu Niệm càng thêm cầm giữ không được, môi của hắn mạnh mẽ đặt ở trên môi Nạp Lan Tĩnh, mang theo nồng đậm đoạt lấy, không ngừng mυ'ŧ vào, Nạp Lan Tĩnh cảm thấy thân thể mềm nhũn, giống như không còn một chút hơi sức, chỉ biết theo hắn đi lêи đỉиɦ cao vô tận kia!

Cái gọi là kìm lòng không đậu, chắc là để nói đến dáng vẻ lúc này, thế nhưng thời tiết ngày mùa thu trời mát thoải mái cũng không bằng nóng bỏng ở bên trong nhà này, nhưng cố tình thời điểm còn thiếu một bước cuối cùng, Kiếm Thiếu Niệm đột nhiên ngừng lại, hắn nằm ở trên người của Nạp Lan Tĩnh, nặng nề thở dốc, Nạp Lan Tĩnh có chút không hiểu ngẩng đầu lên, không hiểu vì sao hắn ngừng lại, nàng rõ ràng cảm thụ được, lửa nóng trên người Kiếm Thiếu Niệm, đang chậm rãi thối lui!

"Thật xin lỗi!" Kiếm Thiếu Niệm ôm thân thể Nạp Lan Tĩnh, lúc lâu sau chỉ có một câu nói như vậy, ở thời điểm mấu chốt nhất đó, hắn đột nhiên nghĩ tới lời nói của Thái hoàng Thái hậu, hắn nhất định là một người vô hậu (không con nối dõi), cho dù là cùng Nạp Lan Tĩnh làm chuyện phòng the nhiều hơn nữa, cũng bù đắp không được tiếc nuối ngày sau Nạp Lan Tĩnh không thể có đứa bé!

Nạp Lan Tĩnh nghe thấy ba chữ này, trong lòng chợt lạnh vô cùng, trong mắt nổi lên nồng đậm tức giận, nàng chợt đẩy Kiếm Thiếu Niệm ra, không để cho hắn đè ở trên người của mình, Kiếm Thiếu Niệm vốn đuối lý, tất nhiên cảm thấy Nạp Lan Tĩnh là ghét bỏ hắn, trong mắt lóe lên một tia đau đớn, lại đè nén không biết nên mở miệng như thế nào!

"Kiếm Thiếu Niệm ngươi cái đồ hèn nhát!" Nạp Lan Tĩnh không chút suy nghĩ tát một cái vào trên mặt Kiếm Thiếu Niệm, Kiếm Thiếu Niệm sững sờ trong chốc lát, một tát này Nạp Lan Tĩnh đánh cực kỳ dùng sức, trên mặt Kiếm Thiếu Niệm đau rát, nhưng thế hắn vẫn chưa kịp phản ứng đến tột cùng là vì cái gì!

"Cũng chỉ là không thể có con, lão nương cũng không nói gì, ngươi ở nơi này già mồm cãi láo cái gì, hài tử thì sao, chỉ cần lão nương nguyện ý đập vàng, có rất nhiều người nguyện ý đưa hài tử cho lão nương nuôi, lão nương còn tiết kiệm mười tháng hoài thai đau đớn rồi!" Nạp Lan Tĩnh đột nhiên lật người đè lên Kiếm Thiếu Niệm, lúc này miệng nói đầy ngôn ngữ thô tục kiêng kị, nơi nào còn có phong phạm tiểu thư khuê các ngày thường!

"Ta!" Kiếm Thiếu Niệm cũng sợ không nói ra lời, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra một chữ như vậy!

"Ta cái gì ta, ngươi câm miệng cho lão nương!" Nạp Lan Tĩnh không khỏi rống lên một câu với Kiếm Thiếu Niệm, thế nhưng phía dưới cũng mò mẫm Kiếm Thiếu Niệm bỏ vào trong thân thể của mình, một khắc kia nàng có chút khó chịu, nàng nhắm mắt thật chặt, cố gắng để cho mình thích ứng với phân thân của Kiếm Thiếu Niệm, hồi lâu, nàng đột ngột mở hai mắt ra, lòng Kiếm Thiếu Niệm thế nhưng cả kinh, Nạp Lan Tĩnh thừa dịp Kiếm Thiếu Niệm ngốc lăng (ngẩn ngơ) chốc lát, lấy ra thắt lưng của mình, cột cánh tay Kiếm Thiếu Niệm vào trên đầu giường!