Nụ cười tà mị này, giữa hai hàng lông mày mang theo cuồng vọng* không kềm chế được, trang phục Trạng Nguyên đỏ thẫm kia, càng khiến cho hắn còn kiều mỵ hơn so với nữ nhân, nhưng Nạp Lan Tĩnh sẽ không nhận lầm, người như vậy, trừ Nguyệt Nhất còn có thể là ai!
*cuồng vọng: tự cao, kiêu ngạo, kiêu căng, ngạo mạn
Kiếm cùng Liễm gần giống nhau, nghĩ đến Nghiêu chính là tên của Nguyệt Nhất, gọi là Kiếm Nghiêu, nhưng mà chữ Nghiêu này của hắn đoán rằng cũng không phải ý tứ vì thay Quân Vương phân ưu, sợ rằng Đức Thuận Vương hi vọng con hắn, có thể thay thế vị trí kia, nhưng mà việc Liễm Nghiêu dám khảo thủ công danh, nghĩ rằng ở Hộ bộ đã xử lý tốt lắm, để cho người ta chắc chắn tra không được manh mối gì!
Hình như cảm nhận được ánh mắt quan sát của Nạp Lan Tĩnh, Liễm Nghiêu hơi nhíu mày, khi nhìn tới Nạp Lan Tĩnh, hình như còn mang theo vài phần hài lòng!
"Liễm ái khanh tài hoa hơn người, là nhân tài hiếm có của Đại Dong!" Kiếm Thiếu Phong ngồi ở ghế chủ vị gương mặt nở nụ cười, giống như Liễm Nghiêu này đã là người của hắn !
"Hoàng thượng khen nhầm, vi thần không dám nhận!" Liễm Nghiêu hơi chuyển con mắt, cũng hiển lộ ra vẻ mặt trời sanh Hồ Mị này, hắn giống như đang nói lời khiêm tốn, hơi ôm quyền, nhưng mà ngay cả Kiếm Thiếu Phong cũng khen Liễm Nghiêu như vậy, đại thần phía dưới lại càng khen không dứt miệng!
Trên mặt Nạp Lan Tĩnh nở nụ cười, trong lòng của nàng cũng không có lo lắng Kiếm Thiếu Phong có thể lôi kéo Liễm Nghiêu, hắn chí ở ngôi vị Hoàng đế, chỉ là Nạp Lan Tĩnh ngược lại tò mò, Kiếm Thiếu Phong này sẽ an bài chức quan gì cho Liễm Nghiêu, tuy nói hiện tại chức Lễ Bộ Thượng Thư còn có chỗ trống, nhưng hắn là một tân khoa Trạng Nguyên mới, chắc chắn không có tư cách đảm đương được trách nhiệm này!
Mọi người tán gẫu một lúc, lúc này vũ nữ chậm rãi đi vào, không khí trong điện này cũng tính là vui vẻ hòa thuận!
"Thân thể Tiêu Dao Vương phi không tốt, thấy hôm nay có thể qua, thân thể chắc đã chuyển biến tốt hơn!" Lúc này các nam nhân thì đàm luận chuyện triều đình, làm Hoàng hậu Mạnh Vi cũng không nhàn rỗi, ngược lại nàng sẽ quan tâm mọi người! Chỉ là, trong mắt của nàng cũng không có mấy phần thân thiện, hôm nay Tân Khoa Trạng Nguyên, Kiếm Thiếu Phong muốn lôi kéo, Kiếm Thiếu Niệm cũng muốn, nàng cũng biết Nạp Lan Tĩnh là một người không an phận, nhất định muốn tới đây nhìn một chút, sau đó giúp Kiếm Thiếu Niệm lên chủ ý!
"Đã khiến Hoàng hậu nương nương quan tâm, ngược lại thân thể này có chút chuyển tốt!" Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt cười một tiếng, chỉ là giọng nói cũng đè rất thấp, giống như nàng nói chuyện cũng phải phí hơi sức rất lớn, vừa nói xong, liền vội lấy nước trà, nhấp một miếng!
"Thật khó có được, bệnh tình của Tiêu Dao Vương phi còn có thể chuyển tốt, Bổn cung lại nghe nói bệnh hoa liễu này chính là bệnh nan y!" Lời của Nạp Lan Tĩnh vừa dứt , tiếng nói chói tai của Ngọc Quý nhân liền vang lên, nhìn móng tay được sơn đỏ thẫm, ăn mặc cũng cực kỳ yêu mị, cũng xứng với tên Phượng Kiều của nàng!
Chỉ là, lời của Ngọc Quý nhân vừa dứt, đại điện vốn đang huyên náo liền yên tĩnh trở lại, chứng bệnh hoa liễu này chỉ những người không đứng đắn mới có thể dính phải, Nạp Lan Tĩnh này nếu như bị bệnh hoa liễu thật, chỉ có hai khả năng, một là Nạp Lan Tĩnh lén ở sau lưng Kiếm Thiếu Niệm vụиɠ ŧяộʍ, sau đó mới nhiễm chứng bệnh này, hoặc do Kiếm Thiếu Niệm mắc bệnh này, lại truyền cho Nạp Lan Tĩnh, nhưng vô luận hai khả năng này là loại nào, đều là bê bối của Hoàng gia, không nói bậy được!
"Càn rỡ, Ngọc Quý nhân, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Nét mặt Kiếm Thiếu Phong trầm xuống, cho dù đang khiển trách Ngọc Quý nhân, nhưng hắn lại không có ý định thật sự xử trí như thế nào, cũng chỉ muốn Ngọc Quý nhân lấy ra một ít bằng chứng thôi! Đối với Ngọc Quý nhân này, đối với Kiếm Thiếu Phong mà nói nghĩ đến là một người đặc biệt, hậu cung của Kiếm Thiếu Phong này cùng một dạng với Tiên đế, Phi tử được phong tước hiệu cũng không nhiều, ngay cả ban đầu Vu Tần cũng không có, nàng cũng chỉ là một Quý nhân nho nhỏ sao có thể được phong hào!
"Bẩm Hoàng thượng, chuyện này tần thϊếp chắc chắn không dám nói bậy, là tần thϊếp đúng lúc nghe thấy Thái y đàm luận, lúc này mới biết!" Ngọc tần đối với việc Kiếm Thiếu Phong sẽ hỏi cái gì, đoán rằng đã sớm biết, ngược lại lúc này đáp trôi chảy!
"Lam càn, Vương phi của Bổn vương, một quý nhân nho nhỏ như ngươi có thể bêu xấu sao!" Vẻ mặt Kiếm Thiếu Niệm chợt trầm xuống, vốn đang dùng thiện (ăn uống) tay dùng quá sức, chiếc đũa trên tay xẹt qua bên tai
Ngọc Quý nhân, cắm thật sâu vào gậy trúc sau lưng Ngọc Quý nhân!
Ngọc Quý nhân sợ tới mặt trắng bệch, nàng chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, hình như có thứ gì đó chảy xuống, dùng khăn nhẹ nhàng lau, thứ đỏ bừng này không phải máu còn có thể là cái gì, Ngọc Quý nhân hơi há hốc miệng, nhưng nhìn sắc mặt Kiếm Thiếu Phong rất khó coi, cũng không có dám nói một tiếng, chỉ có thể dùng khăn che tạm thời!
"Hoàng đệ bình tĩnh chớ nóng vội, Trẫm cũng tin tưởng Tiêu Dao Vương phi trong sạch, Ngọc Quý nhân, nếu để cho Trẫm biết ngươi có nửa câu nói dối, Trẫm tuyệt sẽ không nhẹ nhàng tha thứ!" Kiếm Thiếu Phong nhíu mày thật chặt, dù sao Kiếm Thiếu Niệm động thủ ngay trước mặt Kiếm Thiếu Phong, thế nhưng hắn lại không có làm gì được Kiếm Thiếu Niệm, chỉ đành phải rống giận về phía Ngọc Quý nhân!
"Tần thϊếp không dám!" Ngọc Quý nhân vội vàng quỳ xuống, thân thể cúi rất thấp, biểu hiện nàng thành kính bao nhiêu, nàng sợ Kiếm Thiếu Niệm sẽ ra tay với nàng!
"Tốt lắm, hôm nay bữa tiệc đừng trở thành chuyện cười cho các đại thần, thế nhưng suy cho cùng đây là mặt mũi hoàng thất, nô tì nghe nói người mắc bệnh hoa liễu này, trên người sẽ nổi mủ, chuyện này cũng đơn giản, chỉ cần Tiêu Dao Vương phi lộ ra cánh tay, chuyện này cũng sáng tỏ!" Lúc này Mạnh Vi giống như muốn làm người hoà giải, nói nhiều lời đường hoàng, giống như công bằng, thế nhưng muốn để Nạp Lan Tĩnh ở trước mặt mọi người lộ ra cánh tay, cũng đã là vũ nhục đối với Nạp Lan Tĩnh, không tin tưởng với Nạp Lan Tĩnh!
"Hoàng hậu nương nương nói đúng lắm, thế nhưng Bổn Vương phi rất tò mò, đến tột cùng là vị Thái y nào nói lời như vậy, có thể khiến Ngọc Quý nhân nhớ rõ ràng!" Nạp Lan Tĩnh khẽ cong môi một cái, Ngọc Quý nhân quả thật khiến mình thất vọng, ngay cả tìm cớ cũng trăm ngàn chỗ hở như vậy!
"Cái này, tần thϊếp cũng không nhớ rõ!" Ngọc Quý nhân hơi ngẩn ra, tuy nói giọng nói của Nạp Lan Tĩnh rất nhỏ, nhưng lời nói cũng đều nói chỗ mấu chốt, thật sự khiến Ngọc Quý nhân nhất thời không biết nên nói gì!
"Hả? Cái này cũng thật kỳ, Ngọc Quý nhân đối với chuyện hoa liễu này nhớ mãi không quên, ngay cả bữa tiệc này cũng không cách nào khiến Ngọc Quý nhân tạm thời quên, nhưng hết lần này tới lần khác lại quên mất sạch sẽ chuyện này!" Nạp Lan Tĩnh buồn cười, nhưng hình như nói hơi nhiều, nhẹ nhàng ho một tiếng, nhưng ngôn ngữ của nàng cũng vẫn sắc bén như thế, từng bước từng bước ép sát, ám phúng (ám chỉ,ngầm nói) Ngọc Quý nhân có ý định khác, chuyện gièm pha Hoàng gia này, phần lớn là ngầm xử trí, quyết sẽ không để người khác biết được, Ngọc Quý nhân nói ra trước mặt mọi người, rõ ràng là muốn Nạp Lan Tĩnh thân bại danh liệt!
Sắc mặt Ngọc Quý nhân khẽ biến, lại không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng liền nóng nảy, thế nhưng là nàng chủ động đáp ứng chuyện này, hôm nay muốn hối hận cũng không còn kịp rồi! Chỉ là, Nạp Lan Tĩnh như vậy giống như cố ý muốn để cho người khác nhìn, ngược lại khiến Ngọc Quý nhân càng khẳng định, Nạp Lan Tĩnh thật sự mắc chứng bệnh hoa liễu!
Mạnh Vi khẽ liếc Ngọc Quý nhân một cái, đúng là vô dụng, ngay cả Nạp Lan Tĩnh
mói mấy câu cũng không ứng phó được, nàng hơi híp mắt, hôm nay trước mặt các vị đại thần, cho dù Kiếm Thiếu Niệm ngang ngược càn quấy, hắn cũng đừng mơ tưởng toàn thân mà lui!
"Khởi bẩm Hoàng thượng, tần thϊếp cũng nghe thấy có Thái y nói, Hoàng hậu nương nương cũng mắc bệnh hoa liễu! Nếu như Hoàng thượng không tin, đại khái có thể để Hoàng hậu nương nương lộ ra cánh tay, để các vị đại nhân có thể nhìn rõ ràng!" Vận Ninh hơi ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Mạnh Vi, không có nửa phần ý tứ tôn kính!
"Làm càn, ngươi nói lung tung cái gì đấy!" Kiếm Thiếu Phong trợn mắt nhìn Vận Ninh, "Hoàng hậu chính là quốc mẫu, có thể cho ngươi tùy ý vu oan sao!" Hắn tức giận vô cùng, nhưng hắn lại cứ không làm gì được Vận Ninh, đánh không được gϊếŧ cũng không được!