Tiếng báo động ngân dài, cánh cửa sắt phía sau tủ bát không ngừng bị đập vào nghe “ầm ầm”, khiến ai nấy đều cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
“Số 6, tới phiên mày kìa.” Tôi tựa lưng vào ghế, thả lỏng cả người.
“Mày là thằng cuối cùng nên không vội là đúng rồi.” Gã số 6 nghiến răng nghiến lợi, vừa gian nan đứng dậy vừa nhìn chiếc ghế điện. “Lần chỉ điểm đầu tiên vừa kết thúc, ai mà biết cái máy này đã tự điều chỉnh xong chưa? Nếu tao bị xử quyết vì bị xem như là Sát Thủ thì quá oan uổng rồi! Không được, đã vậy tao chờ thêm 3 phút nữa.”
Gã vừa dứt lời, những người ngồi quanh bàn tròn lập tức trở nên mất kiên nhẫn. Bọn họ chờ được, nhưng những thứ đang đứng ngoài cửa kia có chịu chờ theo không?
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn hơn. Đáng sợ ở chỗ, giữa những tiếng đập lại có thêm tạp âm khác, dường như có một số thứ khác vừa kéo đến trước cửa.
“Tiếng báo động sẽ hấp dẫn rất nhiều thứ khác tới đây! Số 6, mày muốn hại chết mọi người à?” Vương Sư là số 1, lại cách tủ chén gần nhất. Một khi cửa sắt mở ra, gã sẽ là kẻ đầu tiên gặp nạn.
“Nói không chừng chức năng của Sát Thủ là phá hư quy tắc, gϊếŧ hết mọi người rồi một mình nhận thưởng.” Tôi nói tỉnh rụi với tên số 1. “Hơn nữa, chúng ta không biết ngoài kia có thứ gì nên mới sợ hãi. Một khi nhìn thấy rõ ràng rồi thì có khả năng sẽ không còn kinh hoảng nữa đâu.”
“Số 12! Tao xé nát miệng mày!” Số 6 trừng mắt, hung tợn nhìn tôi. Gã nghe ra được ẩn ý trong lời nói của tôi, rằng gã chính là Sát Thủ hoặc là kẻ chủ mưu của vụ này.
“Tao đang ngồi đây đây. Có ngon thì tới mà xé?” Tôi nhàn nhã quay đầu đáp lời.
“Đừng có vội đắc ý. Tối nay tao sẽ không để mày chết dễ dàng đâu!” Số 6 huơ bàn tay gầy đét như khỉ lên, lưỡi dao sắc bén cũng theo đó biến mất trong lòng bàn tay, không biết đã bị gã giấu ở nơi nào.
“Mạnh mẽ thế? Chẳng lẽ ngươi nắm bí mật nào đó trong tay?” Tôi nhìn số 6 tỏ vẻ kinh ngạc.
Gã biết còn lắm lời nữa sẽ nói hớ nên bèn im lặng tiến đến cạnh ghế điện rồi đội nón sắt lên đầu.
“Tôi tên Trương Bắc, năm nay 34 tuổi. Trước đây, tôi làm công nhân phổ thông nhà máy chế biến thức ăn gia súc ở thôn Tiền Liên, chứ không so bì được với đám tác gia, minh tinh như mấy người. Lần đầu tiên tôi gϊếŧ người là vào lúc 18 năm về trước, nếu tính không sai là năm tôi 16 tuổi.
Nguyên nhân gϊếŧ người cũng rất buồn cười. Nơi này không có cách nào để nói dối nên tôi đành đem bí mật ẩn giấu nhiều năm nói ra cho mọi người biết vậy.
Người bị gϊếŧ là học sinh cùng trường với tôi. Tôi không biết tên của cô ta, cũng không có thù oán gì. Hôm đó vì hoàn toàn ngoài ý muốn nên tôi mới gϊếŧ người.
18 năm trước, Giang Thành đâu có giống như bây giờ. Vùng ngoại thành rất hẻo lánh, hơn nữa thưa người. Các thôn trang cách nhau bằng cả một cái ao cá lớn và mấy miếng đất trồng rau.
Đêm hôm đó mưa rơi lất phất, trời tối sớm. Cô gái kia ở thôn Hậu Liên, khi đi xe đạp về nhà phải chạy ngang qua cả thôn của chúng tôi.
Lúc đó, tôi còn nhỏ nên tính tình bướng bỉnh, lấy đèn pin rọi vào mắt cô ta vài lần. Cô ta đạp xe tới gần bèn nhổ một ngụm nước bọt vào mặt tôi.
Bị như vậy thì ai mà nhịn cho nổi. Tôi bèn rượt theo, nhắm lúc xe đạp đi ngang qua ao cá thì lôi xuống.
Cô ta vừa la lối vừa mắng chửi, tôi cả giận nên nắm lấy tóc rồi dìm vào ao, tiện tay lấy rễ cây khô ven đường đâm liên tục vào người.
Ban đầu tôi chỉ muốn trả thù, ai mà biết cô ta chịu không nổi mấy trò đó chứ? Tới lúc cô ta tắt thở, cả người lạnh toát, tôi mới biết đã xảy ra chuyện.
Tôi ném thi thể sang một bên rồi chạy thẳng về nhà, uống hai bát cháo nóng thì bớt hoảng loạn hẳn. Chỉ là đến ban đêm thì cứ nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.
Xung quanh ao cá cực kì hoang vu, trời thì đang mưa, lại không có đèn đường nên chắc sẽ không có ai phát hiện được thi thể. Đợi đến sáng hôm sau thì khác. Người nhà cô gái kia chắn chắn sẽ báo án. Tôi thấy đã làm thì làm cho trót nên trộm con dao phay và đèn pin trong nhà, sau đó lần mò trở lại ao.
Tôi chưa từng gϊếŧ người, nhưng từng phụ mổ heo không ít lần trong thôn. Mỗi lần lóc thịt cho mỗi nhà phải đến nửa cân thịt heo, vì vậy đây là công việc ưa thích nhất của tôi.
Tiếp đó, tôi chặt cô gái kia ra làm mấy phần, còn đang định chia nhỏ ra nữa thì trời đổ mưa lớn nên đành phải trốn đi.
Tôi lén về nhà, đến rạng sáng ngày thứ hai thì người ta phát hiện được cô gái kia. Cảnh sát tìm thấy toàn bộ những vật đi kèm như cả áo mưa, túi xách và xe đạp.
Tôi đến hiện trường xem xét, thấy có tới đến 10 tay cảnh sát đậu xe vây quanh hiện trường đến vài trăm mét. Dân trong làng đổ xô tới xem, ngay cả thôn trưởng cũng chạy tới.
Tôi thấy quy mô dữ dằn thế này thì sợ tới mức ướt cả đũng quần, vừa lúc chuẩn bị tự thú thì có lão chuyên gia đi ra thảo luận với cảnh sát. Lão nói: Từ thủ pháp gây án, hung thủ định cắt rời nạn nhân, hơn nữa rất thành thạo. Trong tình huống tối mịt không có ánh đèn, ngay cả lão cũng không thể cắt thi thể mà không làm tổn hại đến nội tạng như vậy được.
Tôi nghe xong mấy lời này thì thậm chí còn thấy tự hào trong lòng. Vậy mà suýt chút nữa còn lao ra tự thú!
Sau đó, tôi bị người lớn trong thôn đuổi đi chỗ khác, phía cảnh sát cũng phát thông báo với các thôn xung quanh về đối tượng tình nghi. Bọn họ nghi rằng hung thủ khoảng từ 25 đến 40 tuổi, có kiến thức y học và kỹ thuật ngoại khoa. Là một kẻ có tâm lý biếи ŧɦái!
Họ tìm thì tìm thế quái nào được? 4 năm nhanh chóng trôi qua, nếu tôi bị bắt thì làm gì còn những chuyện về sau được nữa. Đáng tiếc là không có ai đến bắt tôi, thậm chí chẳng có ai hoài nghi tôi cả!
Mọi người có hiểu được cảm giác này không? Giống như vừa gây ra sự kiện đủ để chấn động cả thành phố, nhưng không có người đến thưởng thức!
Trong người tôi ngứa ngáy lắm. Không ai biết đến việc gϊếŧ người thì càng tốt, nhưng bản thân lại không thể cai được.
Chính bản thân tôi cũng không rõ đang trong trạng thái tâm lý như thế nào. Gϊếŧ người không phải vì lợi ích, chỉ là để phát tiết mà thôi. Đúng vậy! Vì khó chịu! Tôi thấy rất khó chịu với những người xung quanh!
Người thứ hai bị gϊếŧ cũng tương tự, không có liên hệ nào với tôi cả. Tôi còn chẳng biết tên của mụ ta, chỉ biết rằng mụ muốn làm thêm ca đêm tại xưởng nữ công trong khu vực, hàng ngày phải đi qua vài đoạn đường vắng vẻ.
Đã 4 năm rồi, trong thôn cũng có nhiều thay đổi, lắp thêm nhiều camera an ninh nên tôi không thể tùy tiện ra tay được.
Tôi xác định những tuyến đường mụ ta phải đi qua theo thời gian cố định, lén đánh dấu từng nơi sau khi thăm dò rồi cuối cùng mới xác định nên động thủ ở đâu.
Đầu tiên, tôi đem dụng cụ đến địa điểm chôn dưới vườn rau, sau đó bắt đầu mai phục vài tiếng trước khi bắt đầu.
Mụ ta tan ca trưa vào lúc 11 giờ đêm, đi ngang qua chỗ tôi phục kích. Tôi ép mụ xuống rồi đâm vào vị trí chí mạng trên cơ thể.
Gϊếŧ người không khó. Khó ở chỗ phải làm thế nào để giấu xác và phi tang chứng cứ.
Nhờ có kinh nghiệm 4 năm về trước nên tôi chuẩn bị đầy đủ hơn, bao gồm búa, dao cạo, dao mỏng.
Toàn bộ quá trình chỉ tốn có 3 tiếng đồng hồ. Bây giờ tôi nhớ lại mà vẫn còn muốn được tiếp tục.”
Tôi nên bắt đầu từ đâu ấy à? À! Là ngay chỗ thắt lưng giữa xương sống và khối xương hông. Những phần xương xung quanh có liên kết chặt chẽ và có khớp nối phức tạp hơn nên không thể dùng dao mỏng để xử lý được. Tốn thời gian và tốn sức lắm! Lúc đó, tôi dùng búa bổ xuống. Búa tuy không sắc bén, nhưng có thể dùng lực để chặt đôi khớp nối. Tôi dễ dàng bổ ra, sau đó tháo các khớp nối ở tứ chi bằng dao nhỏ. Tháo xương sườn từ phần gốc nối liền với xương sống bằng cách dùng mũi dao cạy khớp nối ra. Dây chằng thì cứ cắt từ dưới lên. Thịt dễ lóc nhất nằm ở xương sườn, tiếp đó là thịt trên tay chân. Đống cơ thịt ở ngay cổ rất đáng ghét, làm mất rất nhiều thời gian ...”
Sắc mặt của mọi người dần trở nên không quá đẹp mắt cho tới lúc gã nam nhân ốm nhom như khỉ dứt lời. Gã nói quá kỹ càng, đến mức mỗi một khối xương phải xử lý ra sao gã đều đề cập qua.
“Tháo rời đâu vào đó hết thảy thì tôi mang theo công cụ rời đi. Thi thể thì chỉ cần vùi lấp qua loa là được.
Vụ án này quả nhiên làm giới cảnh sát chấn động lần nữa. Nhờ đã từng có kinh nghiệm nên tôi cũng không bối rối. Cùng lắm là bị bắt. Thế thôi!”
Gã đàn ông vừa nói vừa thản nhiên cười. Có lẽ nét mặt gã như thế nào thì nét mặt của ma quỷ cũng như thế ấy là cùng.
“Gϊếŧ người sẽ gây nghiện, 2 năm sau tôi lại muốn gϊếŧ thêm người thứ ba, cũng chính là bà vợ hiện tại của tôi.
Tôi mưu đồ việc này từ lâu rồi nhưng vẫn chưa thể động thủ. Lý do đầu tiên là vì tôi chưa nắm chắc một trăm phần trăm có thể chạy thoát. Lý do thứ hai là vì tôi có con gái, nhưng sao tôi cứ thấy dáng dấp của con bé y hệt như cô nữ sinh bị tôi gϊếŧ. Mà thôi, nói gì thì nói, lần hành động này cứ bị trì hoãn cho đến bây giờ.”
Số 6 nói xong thì tháo nón sắt ra khỏi đầu. “Những chuyện này vốn không ai biết được trừ chính bản thân tôi. Không hiểu làm sao Quản Trò có thể tìm ra được nữa?”
Gã cười, tự giễu: “Trừ phi những người bị tôi gϊếŧ hóa thành quỷ và đến báo cáo, nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện đó được?”