“Hình trẻ con à?” Tôi tùy tiện nhặt một tờ lên rồi cúi đầu nhìn xuống, sau đó hai mắt tôi đột nhiên trừng to, một cảm giác ớn lạnh chạy xộc đến tận đầu.
Giữa tờ giấy A4 có một bóng ma mờ ảo, đó là hình bóng của một con quỷ em bé đang trườn ra ngoài, như muốn khoan thủng tờ giấy để chui ra.
Các đường nét trên mắt, mũi và ngũ quan đều rất rõ ràng; dù nhìn thế nào, tôi đều cảm thấy nó đang cười với mình.
Tiếp đến, tôi lại nhặt một tờ khác từ dưới đất lên. Đó vẫn là hình bóng một đứa bé trên trang giấy A4; nhưng sau khi so sánh, tôi chợt nhận ra hình ảnh hai đứa bé ấy vẫn có phần khác nhau.
Đó không phải là sự khác biệt về ngoại hình, mà là hành động, như thể hình bóng in trên giấy này là vật sống vậy.
Nó vẫn luôn chuyển động, và những gì tờ giấy này in ra chính là từng động tác của nó ở từng thời điểm khác biệt.
“Cậu nói xem, liệu có một đứa bé nào trong cái máy này hay không?” Vẻ mặt của cô streamer tái mét; cô dựa cả cô thể vào máy thu tiền, nhón chân lên, như thể những thứ nằm rải rác trong căn phòng này không phải là những từ giấy trắng, mà là bọn Quỷ nhỏ.
“Nhìn thử là biết mà?” Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé này rất quỷ dị. Nếu nói không có quỷ ở đây, tôi là người đầu tiên không tin.
“Nhìn bằng cách nào?” Chưa trả lời lại cô streamer, ta đã tiện tay tháo nắp trên máy in và nắp lưng ra.
“Cậu không sợ bên trong thật sự có thứ gì đó à?”
“Sợ hãi không thể giải quyết được vấn đề. Bên cạnh đó, hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm kinh khủng nhất.”
Vừa tháo máy, tôi vừa quay lại rồi nói, “Nếu tôi rút phích cắm ra rồi mà máy in vẫn tiếp tục in và giấy vẫn tiếp tục chạy ra... thì đó mới là điều đáng sợ nhất.”
Không gian bên trong máy hẹp đến mức không thể đủ chỗ cho một em bé chui vào được. Thứ duy nhất mà tôi tìm ra là 2 quả dâu tây trong các rãnh máy. Chúng thối rữa nghiêm trọng, chẳng biết bị bỏ vào đây từ khi nào.
Tôi quan sát hàng loạt các tờ giấy trắng trên mặt sàn, im lặng suy nghĩ. Vẫn chưa đến 12:00 khuya, ấy thế mà những thứ dơ bẩn đang lẫn trốn trong bóng tôi kia đã bắt đầu gấp gáp ròi.
“Cô là người chứng kiến đầu tiên. Khi đến quầy thu ngân, cô có phát hiện điều gì bất thường không?” Muốn có thêm manh mối, tôi chỉ có thể hỏi Trần Tiểu Thương.
Cô lắc đầu: “Tôi không thấy gì cả. Nếu không phải vì tìm chìa khóa, tôi cũng đâu có đến quầy thu ngân làm gì.”
“Tìm chìa khóa? Lý do của cô gượng ép quá. Có nhiều cách để rời khỏi tòa nhà này. Và khi một người đang hoảng loạn, rơi vào trường hợp tính mang đang bị đe dọa, sẽ không bao giờ áp dụng phương thức nhẹ nhàng như vậy.” Tôi chắn người trước của ra vào: “Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với nhau một chút rồi. Sự nguy hiểm thực sự của tòa nhà này sẽ xuất hiện sau 12:00 khuya. Cho đến lúc đó, tôi sẽ không bao giờ cho phép những nhân tố bất ổn như cô tồn tại xung quanh mình.
Nếu cô đến đây vào giữa đêm thế này chỉ để livestream, tôi mong cô rời đi ngay lập tức. Từ ban đâu, cô đã thét toáng lên 2 lần, hành vi ấy đã phá hỏng kế hoạch của tôi, tiêu tốn thời gian điều tra quý giá của tôi. Tôi giúp cô cũng là vì lá bùa ấy. Nhưng quá tam ba bận, chuyện này không được phép xảy ra nữa. Lần sau, dù cô có gào vỡ cổ họng, ta vẫn chỉ làm ngơ mà thôi. Hy vọng cô đừng làm chuyện ngu xuẩn.””
Cầm cây gậy nhựa trong tay, vẻ mặt của tôi vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt.
“Chắc chắn sẽ không phiền cậu nữa, tôi sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ.” Nữ streamer có vẻ hơi bối rối khi thấy tôi bắt đầu thay đổi sắc mặt và ngăn chặn lối ra duy nhất.
“Tôi vẫn chưa nói xong. Qua những giây phút tiếp xúc ngắn ngủi giữa chúng ta, tôi nhận ra cách diễn xuất của cô không quá giống như một streamer trên Internet. Hoặc là, các biểu hiện của cô đã vượt quá mức chịu đựng mà một streamer bình thường vốn dĩ phải nên như vậy. Mặc trang phục thời thượng, lẻ loi một người tiến vào bệnh viện bị niêm phong với tin đồn bị quỷ ám để livestream. Quá bất thường! Rõ ràng là cực kỳ bất thường.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Thương, “Cô có mục đích khác à? Có phải chương trình livestream của cô khác với những chương trình livestream trên Internet không?”
Câu hỏi cuối cùng của tôi đã rất rõ ràng, thiếu điều là chưa xác mình lại xem cô có phải là streamer của Âm Gian Tú Tràng hay không.
Người nữ streamer biết mình không thể trả lời qua loa lấy lệ được, sau khi bối rối một hồi bèn trả lời: “Thật ra, tôi cũng rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ. Tôi vào nghề tương đối muộn, cũng hơi lớn tuổi rồi. Tôi không thể so bì được với những con bé mới lớn chỉ cần ngồi chém gió, ca hát, show chân dài, ngồi uốn éo một hồi là kiếm được hàng đống đô la. Do đó, tôi đành phải đi đường tắt.”
Trần Tiểu Thương kể cho tôi nghe câu chuyện của cô. Trong năm nay, để gia tăng sự nổi tiếng, cô lươn chọn những địa điểm mang tính chính truyền thuyết nơi đô thị nhằm tiến hành các màn khám phá tâm linh.
Các tiết mục của cô rất hút khách khi vừa mới bắt đầu. Vào lúc đỉnh điểm, có khi lượt view vượt quá con số 800.000 người. Sự kết hợp giữa nét xinh đẹp quyến rũ và sự phấn khích của các câu chuyện ma quái đã thu hút vô số fan hâm mộ cho Trần Tiểu Thương trong một khoảng thời gian ngắn. Với một khoản lợi nhuận kếch xù từ livestream, cô đã có thể mua nhà và xe bằng cách trả góp.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chừng vài tháng thì khán giả cũng chán dần với trend đấy. Hơn nữa, thực tế thì mỗi lần các chuyển livestream khám phá tâm linh kia đều là công cóc cả thôi. Chưa bàn đến chuyện ma quỷ, ngay cả một tên côn đồ cũng hiếm khi xuất hiện ấy chứ. Vì không trông thấy các hiện tượng ma quỷ vượt khỏi sự nhận thức trong những kỳ livestream đó, khán giả cũng cảm giác nản dần, chỉ còn biết thay nhau than thở về hoàn cảnh trị an trong nước.
Lượt view của cô giảm sút liên tục; từ bảng top view, cô dần dà rớt khỏi danh sách top tuần. Sau đó, nhằm tăng views một lần nữa, Trần Tiểu Thương đã chi tiền thuê diễn viên đóng giả ma quỷ. Đáng tiếc thay, sự việc bị phanh phui khiến lượt views lại giảm mạnh lần thứ hai. Thậm chí, bên chủ quản App livestream đã từng có ý định chấm dứt hợp đồng với cô.
Livestream là toàn bộ nguồn thu nhập của cô ấy. Một khi cô mất luôn nghề làm streamer này, ngân hàng sẽ lấy lại cả nhà và xe ô tô. Hết cách, cô đành cắn răng cắn cỏ đi đến những nơi xa xôi, hẻo lánh và nguy hiểm hơn để để thực hiện công tác khám phá tâm linh, chỉ mong một ngày được trông thấy ma quỷ thật sự.
Cô biết đến tin đồn về Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn từ một khán giả có ID là Phượng mao Lân giác. Đối tượng này cũng chính là người trung gian đã bán bùa chú của Diệu Chân quann cho cô. Kẻ ấy cam đoan rằng, dù cô có gặp ma quỷ thật sự thì vẫn an toàn nếu giữ những lá bùa này trong người.
Mỗi nhà mỗi cảnh, đằng sau vẻ hào hoa ấy, Trần Tiểu Thương đang mang một áp lực nặng nề không thể nói ra.
Do đó, dù biết là rất nguy hiểm, cô ấy vẫn phớt lờ lời cảnh báo của tôi và chọn ở lại bệnh viện để tiếp tục livestream.
…
Tôi không hoàn toàn tin vào câu chuyện của cô streamer này. Nếu cô ấy thực sự là streamer cho Âm Gian Tú Tràng, ắt hẳn nội dung vừa rồi là do chuẩn bị sẵn. Không thể phán đoán những người từng sống sót qua các kỳ livestream của Âm Gian Tú Tràng theo lẽ thông thường được.
“Tôi hiểu hoàn cảnh hiện tại của cô, nhưng điều tôi muốn nói với cô là: Nếu không gặp ma quỷ, cô chỉ mất đi nhà ở và siêu xe; nhưng nếu gặp chúng thật, cô sẽ đánh mất tất cả. 12 giờ khuya nay, nhanh chóng rời khỏi đây đi nhé. Tôi không muốn bị phân tâm bởi những thứ xung quanh.” Tránh khỏi cửa phòng, tôi liếc nhìn cô streamer đi ngang qua mình. Cô có dáng người rất đẹp, cân đối và đầy đặn, bắp tay và chân không có nhiều cơ bắp, chứng tỏ chưa bao giờ học các môn võ thuật hay kick-boxing...
Để trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, người đó không chỉ phải đối mặt với những hồn ma bóng quỷ, mà còn là nhân tâm hiểm ác. Thế nên, tốt hơn hết là phải học một số kỹ năng tự vệ.
“Cậu xem đủ chưa? Quý ông này!” Cô nhíu mày, trừng mắt nhìn tôi, lại có vẻ như hơi chột dạ, bèn lấy điện thoại ra quay chụp tôi liên tục.
“Tôi dẫn cô ra ngoài.” Đang ngẫm lại tên phòng bệnh mà mình từng bước vào kia, tôi chợt phát hiện có điều gì đó không ổn khi đi khoảng chục mét. Các cánh cửa phòng hai bên hành lang đều nguyên vẹn, không có bất cứ dấu hiệu hư hỏng nào. Hơn nữa, nãy giờ đi lâu như vậy, cớ sao khoảng cách giữa lối thoát hiểm ở cuối hành lang và tôi dường như không thay đổi?
“Bọn chúng đến rồi à?” Tôi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, chẳng ngờ là đã hơn 12:00 giờ từ lúc nào.
“Tiêu rồi! Gặp quỷ đả tường rồi!”
“Quỷ đả tường ừ?” Vừa nghe đến cụm danh từ cực kỳ phổ biến trên Internet này, cô stream rất phấn khích, vội vàng lấy điện thoại di động ra quay lại hoàn cảnh xung quanh.
“Cẩn thận, chú ý phía sau lưng của cô đi.” Tôi luôn cảm giác được có thứ gì đó đang tiến dần đến đây từ nơi tối tăm trong hành lang, nhưng vì ở đó đen đặc như mực nên khó mà trông rõ được.
“Ngoài mình và cô streamer này, hẳn là còn có 2 người khác bên trong Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn. Một người là tên sát nhân bầm thây kia, dường như kẻ đó có ham muốn bệnh hoạn đối với phụ nữ thì phải? Có lẽ đó cũng chính là người đã tấn công Trần Tiểu Thương lúc trước. Người còn lại là bóng đen lấp ló ở cầu thang tầng trên mà mình từng. Khó mà xác định thân phận kẻ đó, đoán chừng chính là đứa trẻ mất tích.” Tôi bèn nhớ đến bóng đen từng tạo dáng bằng một tư thế vô cùng kỳ lạ trên tầng 3. Lúc ấy, nó đứng trên tầng 3, cơ thể ép sát xuống lan can trong khi hai tay duỗi thẳng vuông góc xuống bên dưới... giống như định nhảy xuống để ôm ai đó, lại giống như nó đang dùng tay để bắt lấy thứ gì đó, không để thứ ấy rơi xuống bên dưới.
“Tất cả các cửa trên tầng 3 đều không được khóa lại. Chắc chắn là có vấn đề ở tầng đó. Đến khi đuổi người phụ nữ này đi, mình sẽ đến đó kiểm tra ngay lập tức.” Vừa ngẫm nghĩ xong, tôi đã quyết định rõ ràng đường lối hành động cho những bước tiếp theo, bèn lập tức nắm chặt tay cô streamer bên cạnh: “Đừng quay chụp nữa. Chạy khỏi đây ngay!”
Tôi nhảy lên, đá vào cánh cửa phòng bệnh bên cạnh; cửa gỗ đập mạnh vào tường, tạo ra âm thanh vang vọng đi rất xa.
“Tìm thứ gì đó cứng cứng để đập vỡ cửa sổ đi...” Ngay khi đẩy Trần Tiểu Thương vào phòng, vừa quay đầu nhìn về phía bệ cửa sổ, tôi chợt sững sờ trong thoáng chốc.
Bên ngoài khung cửa sổ trong suốt, có vài đứa trẻ gầy gò đang đứng sóng vai cùng nhau. Chúng không cao lắm, cả cơ thể bị bệ cửa sổ che khuất bên ngoài, chỉ để lộ ra những gương mặt ở đằng kia.