Cảm ơn các bạn đã yêu thích bộ truyện này!!!“Không phân biệt được ư?” Tôi cau mày. Vừa nghe qua, giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại rất bình tĩnh, không giống như bị tâm thần. Thế nhưng, chuyện có rất nhiều đứa trẻ đang đứng cạnh giường lại khá là quái dị: “Xin hỏi riêng một câu nhé, cô là giáo viên mẫu giáo hay nhân viên trường mẫu giáo nào đó à?”
“Tôi là y tá.” Người phụ nữ trả lời câu hỏi của tôi một cách đơn giản và gọn gàng.
“Tại sao lại có một đám trẻ con đứng cạnh giường y tá? Bây giờ cô đang ở đâu? Phòng khám ngoại trú cho trẻ em à?” Tôi chỉ coi cô ấy như một khách hàng chung, không hề phân biệt đối xử dù có là cuộc gọi do Âm Gian Tú Tràng nối máy.
Vì nếu không thể hoàn thành ủy thác, nhiệm vụ livestream sẽ luôn luôn tiếp tục. Do đó, tôi phải tạo dựng thái độ thật chuyên nghiệp.
“Hôm nay là ca trực đêm của tôi. Thật kỳ lạ, chẳng có ai khác trong cả tòa nhà ngoại trừ những đứa trẻ này.” Nói xong, người phụ nữ đột ngột dừng lời: “Nè nè, anh có nghe gì không? Hình như có ai đó ngoài cửa đang gọi tên tôi. Chắc chắn là con trai tôi đã quay lại!”
Cô ta vẫn chưa cúp điện thoại; tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang di chuyển. Tuy nhiên, điều khiến tôi cảm thấy kinh hãi chính là, những gì vang lên từ loa điện thoại lại không giống như tiếng bước chân đơn độc của một người. Chúng lào xào, tập tễnh, tựa nhưng có rất nhiều thứ gì đó đang bám theo sau lưng cô ta vậy.
Ngay khi cửa phòng được mở ra, cuộc gọi bị ngắt.
“Chẳng thể hiểu nỗi...”
Khi cuộc gọi kết thúc, một tin nhắn văn bản được gửi đến hộp thư điện thoại ngay lập tức:
“Sự nghi ngờ chính là một tấm gương soi rọi mọi mặt xấu xí của thế giới này.”
“Nhiệm vụ livestream: Đến Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn trước nửa đêm (lưu ý: Không được livestream với bất kỳ sinh vật sống nào).”
“Nhiệm vụ tùy chọn 1: Tìm đứa con bị mất tích, thưởng 05 điểm.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 2: Tìm ra hung thủ thật sự, thưởng 05 điểm.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 3: Cứu sống thêm một người, thưởng thêm 01 điểm.”
“Chú ý: Chức năng đặc biệt “xin giúp đỡ” trong điện thoại của Âm Gian Tú Tràng đã được kích hoạt. Khi gặp phải trường hợp không giải quyết được, có thể gọi đến số này. Người nhận cuộc gọi có thể giúp bạn thoát nạn, cũng có thể sẽ đẩy bạn xuống hố sâu tuyệt vọng. Cuộc gọi đầu miễn phí, kéo dài 03 phút; mỗi cuộc gọi từ lần tiếp theo đều sẽ tốn 10 điểm tích lũy/lần.”
Sau khi đọc sms của Âm Gian Tú Tràng xong, tôi hơi ngạc nhiên khi địa điểm livestream lại là Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn. Khi quay livestream trên chuyến xe tang số 14 lần trước, tôi từng đi ngang qua đó, còn nhớ là đã gặp mấy đứa trẻ ném một chiếc rổ tre chứa một em bé sơ sinh lên xe nữa.
“Mình phải cẩn thận mới được. Chương trình livestream chính thức sẽ khác với chương trình livestream khi thử việc. Chắn chắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều và có rủi ro nằm ngoài tầm kiểm soát.” Tiếp theo, tôi mở máy tính để tra thông tin về Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn, nhưng chỉ tìm thấy một vài thông tin trên trang web chính thức của nơi đó.
“Làn gió xuân mang đến sự ấm áp, nhằm đáp ứng yêu cầu chấn chỉnh và cải cách ngành y tế, khoa sản phụ và trung tâm tầm soát bệnh cho trẻ sơ sinh tại Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn đã được sửa chữa và cải tạo mới lại. Bệnh viện tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc hoạt động trong việc chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, tập trung vào nhiệm vụ cốt lõi là ‘một luật và hai nguyên tắc’...”
Bên dưới hàng chục lý do thoái thác của chính phủ đưa ra, vẫn còn một số comments chưa kịp xóa bỏ: “Đồ bệnh viện ác độc! Trả mạng lại cho con tao! Bọn này cấu kết với Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Giang Thành, vi phạm đạo đức cơ bản nhất của nhân viên ngành Y, lợi dụng nhãn mác là một bệnh viện công lập để thu lợi nhuận vào túi mà thôi, trong khi làm ăn gây tổn hại đến sức khỏe bệnh nhân đấy!”
“Chính cái bệnh viện này trộm mất con tôi đấy!”
“Chúng nó mở dịch vụ nạo phá thai, suýt nữa gây chết người! Tạo nghiệt đấy! Bọn mày sẽ bị nghiệp quật thôi!”
“Nghe nói viện trưởng mất tích rồi, đáng đời! Ngay cả ông trời cũng không tha cho chúng mày nữa, đi chết đi!”
...
Tất cả các câu bình luận trên trang chủ bệnh viện đều nghiêng về một chiều, nội dung đều là các tin phốt và tiêu cực.
Tôi bèn kiểm tra từ các nguồn khác, nhận thấy khu bệnh viện này cũng không có vấn đề gì quá lớn cả, tất nhiên chữ “vấn đề” ở đây là so với trường trung học Tân Hỗ và Trung tâm Hỏa táng Cầu số 3.
“Khi livestream trên chuyến xe tang kia, chính bản thân mình đã nhìn thấy một vài đứa trẻ chạy sâu vào bên trong bệnh viện kia. Lúc đó là khoảng 01:00 giờ sáng, chắc chắn bọn nhóc ấy không đến bệnh viện để chơi đùa. Bệnh viện này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó.”
Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng tám buổi livestream đã kết thúc và phần lớn là mình đã dạo khắp cả cái Giang Thành này rồi. Buổi livestream thứ 9 có thể là ở Tân Hỗ hoặc các thành phố khác. Chẳng ngờ rằng, vẫn là livestream tại Giang Thành này.
“Rốt cuộc, thành phố này còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật đây?”
Tám buổi livestream trước đều liên quan đến Song Diện Phật, chẳng biết các kỳ livestream sau này sẽ dính dáng đến bọn đầu trâu mặt ngựa nào nữa đây.
Sau khi kiểm tra thông tin xong, tôi ngồi hút 2 điếu thuốc trong nhà, sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi bắt đầu xem xét lại những vật dụng cá nhân trên người: “Yêu cầu nhiệm vụ cấm livestream kèm sinh vật sống, xem ra đành để Bạch Khởi lại giữ nhà rồi.”
Đây là buổi livestream theo hợp đồng chính thức, tôi không biết mình sẽ gặp phải những nguy hiểm gì. Vì vậy, tôi cất tất cả các lá bùa có thể dùng vào túi: “Bộ bùa Nhị Long Xuất Thủy này vẫn còn hơi ẩm, chẳng biết được vẽ từ chất liệu gì. Thấm nước mà không rách, thậm chí trông chữ viết trên bùa còn sống động hơn khi trước nữa.”
Tôi kiểm tra thiết bị livestream lại lần nữa, gắn kim cài áo vào ngực rồi đặt camera hướng về phía trước. Chuẩn bị xong, tôi xách chiếc túi da màu đen rời khỏi cửa hàng: “Chỉ hơn 8:00 giờ một chút, mình vẫn còn nhiều thời gian. Hay mình nên đến đó để dọ thám tình hình trước nhỉ? Có cái nhìn tổng quan trước khi livestream thì tốt hơn.”
Sau khi lên xe taxi, thậm chí đã đóng cửa xe luôn rồi, nhưng khi tôi nói nơi tôi muốn đến là Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn, tài xế chợt lắc đầu từ chối ngay lập tức, không chịu chở tôi.
“Bác tài, tôi đã ngồi vào ghế luôn rồi, tại sao anh lại không chở?”
“Anh xuống xe đi, tôi vừa mới chuyển công tác đấy. Đây là chuyến đầu tiên mà tôi chạy, thế nên không thể đi tới nơi đó đâu. Xui xẻo lắm!”
Tài xế này đúng là mê tín mà, lại còn treo cả mấy sợi dây ngọc và bùa bình an trong xe nữa.
“Gì mà xui xẻo? Anh không cần lái tới gần quá đâu, thả tôi xa xa cũng được.”
“Anh nên đổi một chiếc xe khác thì hơn. Nếu chúng tôi chở nhầm một phụ nữ đang mang thai, người trong nghề gọi đó là ‘Bào hỉ.’ Nhưng nếu xui rủi chở nhầm một vong hồn con nít đã chết, thì có rủi ro cả chiếc xe này đều bị dính tai nạn tan tành luôn đấy. Chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra!”
Bác tài thở dài: “Anh nên đổi một chiếc xe khác thì hơn.”
Tôi bị tài xế yêu cầu xuống xe, sau đó liên tục bị từ chối khéo khi đón những chuyến xe tiếp theo chỉ vì báo nơi cần đến là Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn.
Sau đó, tôi thay đổi chiến lược, báo nơi đến là một vị trí mà phải chạy một quãng ngắn nữa mới đến Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn.
Lúc này mới có tài xế đồng ý chở tôi. Người kia còn ân cần thuyết phục tôi vài câu nữa chứ: “Chỗ đó hẻo lánh lắm, anh không nên đi về phía trước một mình như thế này đâu!”
Bác tài này cũng không lớn tuổi cho lắm, có vẻ trạc tuổi tôi. Thấy vậy, tôi một điếu thuốc, giả vờ nói bóng nói gió: “Sợ gì chứ? Mới 08:00 – 09:00 giờ tối, chẳng lẽ bọn cướp dám ra tay giờ này?”
“Là bọn cướp còn đỡ nha! Của đi thay người mà thôi! Ngộ nhỡ, anh gặp phải cái thứ mà cần mạng, không cần tiền ấy chứ.” Cậu tài xế trẻ vừa lái xe, vừa nói với tôi như thế.
“Thứ nào mà cần mạng, không cần tiền?” Ta tỏ vẻ không tin: “Anh đừng hù tôi như vậy chứ! Tôi có tánh tò mò nghiêm trọng lắm nha, thích hỏi tận gốc mọi chuyện đấy. Nếu ánh không nói, lát nữa tôi tự đi tới đó xem coi thế nào!”
“Đừng có chơi dại!” Bác tài lo lắng nhìn tôi: “Một lát xuống xe, anh mà đi thẳng tới nữa chính là Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn đấy. Gần đây, có rất nhiều tin đồn về nơi đó, ví dụ như người viện trưởng mất tích bấy lâu đã bị gϊếŧ, y tá ăn cắp trẻ con,...”
“Tại sao tôi không nghe ai nói về nó hết vậy? Cảnh sát biết mấy vụ này không?” Tôi nheo mắt, chú ý đến từng lời mà người lái xe nói.
“Cảnh sát lo bận bịu vụ của tên tội phạm truy nã Cao Kiện rồi, đâu có rãnh tay. Nghe lời khuyên của tôi đi, người anh em, ngàn lần đừng đến đó.”
Dường như nghĩ đến một ký ức khủng khϊếp nào đó, bác tài chợt nói: “Anh đừng cười tôi nhé, nói thật chứ... Những ngày gần đây, mỗi khi tới lúc đầu giờ khuya, sẽ có một người phụ nữ điên trong bộ váy đỏ trắng đứng gọi taxi, đòi đi đến Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ đó là do mấy anh em đồng nghiệp chém gió mà thôi, chẳng hề suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Cho đến tối hôm qua, tôi chở khách đến khu chung cư Mật Vân Công Quán; trên đường trở về, tôi thực sự gặp một người phụ nữ mặc váy màu đỏ trắng!
Cô ấy bảo mình cần đến Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn. Trước khi lên xe, cô ta nói chuyện rất ôn hòa và lịch sự, trông không giống một người điên. Do tuổi trẻ gan lớn, tôi không thèm nghe theo lời khuyên của bạn mình, cho cô ấy lên xe.
Kết quả là, sau chi lái được một đoạn thì tôi tôi nhận ra có gì đó không ổn. người phụ nữ này ngồi sau. Cô ta ngồi ngay vị trí chính giữa của ở băng ghế sau. Không những thế, ngồi xe ô tô mà cô ấy chụm hai đầu gối lại với nhau, như thể có thứ gì đó đang ngồi trên đầu gối của cô ấy vậy.
Chưa hết nha, người phụ nữ đó thực sự là một kẻ tâm thần. Cô ta liên tục nói chuyện với không khí, thỉnh thoảng quay đầu sang hai bên trái phải, y như xung quanh cô đang có rất nhiều người đang ngồi cùng nhau.
Khi lái xe đến Bệnh viện Chăm sóc Sức khỏe cho Mẹ và Bé Tề Thôn, cô ấy trả tiền xe rồi rời đi. Lúc đóng cửa xe lại, anh đoán xem tôi đã nhìn thấy thứ gì?”
“Kể lẹ đi đại ca, nhấp nhả hoài vậy?”
Người tài xế trẻ cười ảo não, “Trên cả băng ghế sau, là cái băng ghế mà anh đang ngồi đấy... dính hàng loạt dấu chân của trẻ con.”
Vừa nghe bác tài nói đến đây, tôi vô thức sờ nhẹ vào ghế tựa bên cạnh: “Anh có nhớ đặc điểm nào của người phụ nữ đó không? Có gì đặc biệt hay khác với người thường không đấy?”
“Cũng không có gì khác biệt cả! Tôi chỉ nhớ người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy có hai màu đỏ trắng đan xen mà thôi.”