Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 225: Lý Mạn Mạn

Dịch: Thỏ Thỉnh Thần

Biên: Niệm Di

***

Bóng đêm dài, cho ta cặp mắt đen.

Dưỡng thanh tâm, ta dùng tìm ánh sáng

Xem ra câu nói này sinh ra là để chỉ tình cảnh lúc này của tôi rồi. Một tay cầm chiếc kìm sắt đã rỉ, lẩn quẩn bên trong căn nhà ma.

So với gã bác sĩ đáng sợ đeo mặt nạ kia, tôi chính là chàng thợ săn điêu luyện, đã trải nhiều cuộc săn nguy hiểm. Từ lâu, tôi đã quen với việc đặt mình vào góc nhìn của hung thủ mà suy nghĩ vấn đề, trong đầu tôi cũng từng nảy sinh ra những kế hoạch giết người. Nếu tôi là hung thủ, tôi giết người như thế nào, ắt sẽ thoát thân một cách hoàn hảo như thế.

Tôi bước chậm, điều hòa lại nhịp tim, cúi người đi về phía trước.

“Có khi gã vẫn chưa biết đến sự tồn tại của mình, phải tận dụng lợi thế này mới được.” Tay nắm chặt kìm sắt, dựa lưng vào tường, chậm rãi bước tới không một tiếng động. Đề cao cảnh giác, cho dù có gặp tên bác sĩ đó ở góc ngoặt tiếp theo, tôi cũng liền có thể phản ứng trong nháy mắt.

“Mình không thể giết gã, nhưng cũng không thể tha cho gã được, mình chỉ có duy nhất một cơ hội, phải tận dụng nó.”

Ghi nhớ bản đồ đường đi, tôi bước cầu thang bên trái lên tầng ba. Những vật linh tinh, những bình thuốc bị bỏ quên trên mặt đất ngày càng nhiều, có lúc tôi còn nhìn thấy một số thứ kì quái.

“Quần áo phụ nữ?” Tôi nhặt bộ quần áo dưới đất lên, xem chừng nó đã cũ lắm rồi, ngửi qua vẫn thấy mùi hôi hôi.

Đây là quần áo của một người con gái, chiếc váy liền áo đỏ nhạt, bên góc còn đính một bông hoa xinh xắn.

“Người thiết kế căn nhà ma này từ giây phút đầu tiên đã cho tôi cảm giác họ là người rất chăm chút vào chi tiết, chiếc váy của con gái này xuất hiện ở đây mang ý nghĩa gì? Chẳng lẽ, chúng dùng để ám chỉ một thứ gì đó sao?” Đáng lẽ ra ở một bệnh viện như này thì thứ phải xuất hiện là bộ quần áo bệnh nhân chứ, việc cái váy này nằm ở đây, quả thật rất bất ngờ.

Tôi tiện tay lật chiếc váy theo thói quen nghề nghiệp, nhưng lại khám phá những chi tiết mới theo cái cách không ngờ được.

Trong chiếc váy bỗng rơi ra một bức ảnh đã ố vàng một góc, trong hình là cô gái ấy đang đứng cùng với mẹ mình, nở một nụ cười rất tươi xem ra có vẻ hạnh phúc vô cùng.

“Bức ảnh này là? Nó rơi từ trong chiếc váy sao? Việc hai thứ này xuất hiện chung với nhau thì thật ra không có gì bất thường cả, chỉ là, có chút kì lạ.”

Tôi cầm chiếc váy đỏ, tiếp tục đi phía trước. Càng ngày tôi càng tìm thấy những thứ kì lạ, trong chiếc thùng rác ở hành lang lại phát hiện ra có một mùi rất kì lạ, mở ra thì phát hiện bên trong có đồ lót phụ nữ bị cháy một ít, cùng một đoạn dây điện ngắn bị đứt.

“Bắt cóc?” Miếng bông nhân tạo trong bộ đồ lót đã bị hỏng, chỉ cần chạm nhẹ tay vào liền thủng một miếng to, nhìn qua thì có vẻ như món đồ này đã từ mấy năm trước rồi.

“Rìu, kìm sắt tất cả đều là đồ thật, cả tờ giấy niêm phong ngoài cửa chính cũng chính là tờ giấy niêm phong mà cảnh sát hay dùng để phong tỏa hiện trường, xem ra, mấy năm trước ở đây đúng là đã xảy ra án mạng.”

Lí do mà 5 năm trước công viên đóng cửa liệu có giống như những lời truyền thông đưa tin?

Tôi nhớ tờ giấy niêm phong kia đã sắp rơi xuống, đôi khi sự thật cũng bị chôn vùi, vừa là để làm giảm sự hoang mang của dân chúng, vừa là để che giấu sự kém cỏi trong khả năng phá án của cảnh sát.

Khi đến đây, tôi càng khâm phục những người thiết kế căn nhà ma quỷ này. Họ đã dám biến hiện trường giết người thành Ngôi nhà của quỷ. Việc này không chỉ yêu cầu sự quyết đoán và lòng can đảm, mà cần cả trí tưởng tượng nhất định cùng khả năng chịu áp lực từ bên ngoài.

Tầng ba là tầng cao nhất, tôi đã kiểm tra rất kĩ. Phòng bệnh được chia thành rất nhiều khu vực, nhưng nhờ có Truy Nhãn, tôi có thể đi qua dễ dàng mà không chạm phải bất kì khu vực nào.

“Không gặp gã bác sĩ, cũng không tìm được chìa khóa và vị trí phòng mật thất.” Tôi nghi ngờ Thiết Ngưng Hương và Y Y lúc này đang bị bắt ở trong phòng mật thất, nhưng tôi lại không thấy lối vào phòng.

Từ tầng ba, tôi đi xuống dưới, nhưng chưa kịp đến cầu thang, bỗng nghe thấy tiếng xích sắt vang lên.

“Gã bác sĩ tới!” Tôi nhìn quanh, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ném chiếc váy đỏ trong tay, chỉ kịp giấu vội bức ảnh vào trong túi, lắc mình trốn vào phòng bệnh bên cạnh.

Chỉ chừng mười giây sau, gã đàn ông mang mặt nạ hề kia giơ đèn pin bước trên hành lang tầng ba.

Gã kia một câu cũng chẳng nói, hình như là đang tìm kiếm thứ gì, chân cứ đá mấy cái hồ sơ bệnh án với mấy lọ thuộc trên mặt đất.

“Nên ra tay không đây?” Tay tôi nắm chặt kìm sắt, tay kia nắm chặt tay đấm cửa, chỉ chờ gã xoay người, lập tức lao ra.

Tôi đang chờ đợi thời cơ, vậy mà gã bác sĩ kia như cố tình chống lại tôi, gã nhìn xuống mặt đất một hồi, sau mới cúi người nhặt chiếc váy màu đỏ kia lên.

“Tại sao nó lại ở đây?” Gã lẩm bẩm, chừng như gã bị sự xuất hiện của chiếc váy kia làm cho bất ngờ.

Gã kẹp chiếc đèn pin vào nách, đôi tay run rẩy giũ chiếc váy đỏ, hành động này của lão khiến tôi nhận ra đây chính là cơ hội của mình.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, không phát ra tiếng động, tay giơ cao chiếc kìm sắt, nhắm vào gáy gã bác sĩ.

Mấy bộ phim kinh dị điển hình nay được tái hiện lại trong căn nhà ma này, chỉ là gã thợ săn lần này lại trở thành con mồi.

Gã còn không xoay người lại, có vẻ gã không ý thức được sự nguy hiểm đang tới ngày càng gần gã.

- Mặt anh streamer lúc này nhìn đáng sợ thế, làm em nhớ lại vụ giết người của gã hung thủ biến thái bí ẩn năm xưa.

- Hành động rất chuyên nghiệp, kẻ tao vừa thấy chính là một tên kẻ giết người, đậu xanh! Chẳng lẽ thằng streamer này chính là tội phạm đang bị truy nã?!

- Anh streamer mà dám livestream cảnh giết người, là tao donate trăm vạn à nha!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như này, vậy mà tay tôi vẫn cầm điện thoại của Âm Gian Tú Tràng di động. Xem ra, qua một khoảng thời gian dài như vầy, nó đã thành thói quen của tôi.

Chiếc kìm sắt đã được vung lên cao, lần này nếu như tôi làm thật, không chừng gã bác sĩ kia nhìn thấy cả bầu trời sao. Tôi cứ làm trò cho viewer xem, tay giơ lên cao nhưng không chịu đập xuống.

“Giết người đối với mình xem ra vẫn không dễ chút nào.” Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, tay cầm kìm sắt hơi trơn trơn, tôi từ bỏ ý định làm gã trọng thương, ánh mắt nhìn về chiếc rìu gã đang đặt cạnh tường.

“Trò chơi này nên được gọi là săn kẻ giết người.”

Một chân tôi đá ra, gã bác sĩ không phòng bị, liền ngã về phía trước. Tôi đè lên người gã, nhặt chiếc rìu ven tường, dí lưỡi rìu lạnh lẽo vào cổ gã.

Động tác của tôi nhanh nhẹn, lưu loát, thậm chí còn gọn hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi.

“Gỡ mặt nạ ra!”

Lời nói của tôi vang bên tai gã, một tay tôi ấn cổ, tay kia nắm chặt cán rìu.

Đợi mười mấy giây sau, vẫn chẳng thấy gã nhúc nhích, tôi cau mày, tháo chiếc mặt nạ hề của gã xuống.

Một gương mặt rất thanh tú hiện ra, nhìn bên ngoài chẳng có vẻ gì là giống một tên sát nhân tâm thần cả.

“Này!” Tôi vỗ vỗ khuôn mặt gã, phát hiện ra những tiếng ùng ục từ trong miệng, như thể cổ họng gã bị mắc xương cá vậy, tròng mắt gã đảo liên hồi.

“Sao thế? Tố chất kém vậy?” Tôi không đành nhìn gã sống dở chết dở như vậy, nhưng lại chẳng biết gã có đang giả vở không.

Trong lúc tôi đang do dự, chiếc điện thoại mà gã mang bên mình kêu lên, trên màn hình hiện một số lạ.

Tôi bắt máy, nhưng không nói gì cả, chờ đối phương lên tiếng.

“Tiểu Bắc, anh tìm được du khách không?” Giọng đối phương có vẻ rất gấp rút, nghe không giống đang diễn kịch.

“Là giọng người phát thanh viên mà! Tiểu Bắc? Gã bác sĩ này là Tiểu Bắc sao? Gã là người được đài truyền hình cử đến tìm tôi?” Nhìn gã bác sĩ kia bị dọa đến phát sốc, tôi cởi áo blouse trắng của gã, dùng tay chà sát, lộ ra những vết sẹo, miệng vết thương khâu bằng chỉ trên người gã đều là giấy vẽ dán lên.

“Suýt nữa thì tự bắn vào chân à?” Tôi nhanh chóng nói vào điện thoại: “Tôi đang ở chỗ Tiểu Bắc, tình hình bên cô thế nào rồi? Đã tìm được Thiết Ngưng Hương chưa?”

Lý Mạn Mạn nghe thấy giọng tôi, kinh ngạc vô cùng: “Sao anh lại là người nghe điện thoại? Bỏ qua đi, anh nhanh đến đây, chúng tôi đã tìm được người anh cần rồi.”

“Tìm được rồi sao?” Tôi cao hứng, nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng là tìm thấy Thiết Ngưng Hương trước mười hai giờ đêm, nhất định phải hoàn thành: “Được, tôi tới ngay đây!”

Cúp điện thoại, tôi cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ mặt Tiểu Bắc, ép ngực cậu ta mấy cái.

Cậu ta bị tôi dọa cho như này, không chừng sau này vẫn còn ám ảnh.

“Này, tỉnh dậy!”

Cậu ta mơ màng mở mắt ra, vừa thấy mặt tôi đã hét to lên, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

“Tâm thần anh có vấn đề à, không biết xấu hổ lại chạy đến nhà ma dọa người khác?” Tôi đỡ cậu ấy dậy, nhưng tay vẫn cầm chiếc rìu: “Người mà Lý Mạn Mạn bảo cậu tìm chính là tôi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Nghe lời tôi nói, khuôn mắt trắng bệch của cậu có chút bối rối: “Chị Mạn Mạn gọi điện thoại tới sao? Không phải chứ, vì chị ấy vào cùng tôi mà……”