Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 144: Không lối thoát

Dịch: Niệm Di

Cả khuôn mặt của Quách Quân Kiệt bị đè sát mặt đất, trước mặt nó là chiếc giày phát ra mùi sình lầy hôi thối của Tiết Phi.

"Đọc lẹ lên!" Tiết Phi nắm lấy tóc của nó, tựa như đang bắt nạt một con chó hoang bệnh tật, ốm yếu vậy.

Nhưng Quách Quân Kiệt cũng không phản kháng lại, mà nhắm chặt mắt, để mặc cho Tiết Phi đấm đá nó túi bụi.

"Mẹ mày! Đọc cho tao nghe!" Không ngờ cái thằng Quách Quân Kiệt yếu mềm thường ngày lại không chịu nghe lời ngay lúc này, Tiết Phi vô cùng giận dữ. Nó cảm thấy mình bị mất mặt trước đám bạn học: "Mày muốn chơi cứng với tao phải không?"

Nó đá một phát vào cằm Quách Quân Kiệt, sau đó đạp mạnh vào ngón tay của thằng nhóc gầy còm này, tăng dần lực đạp: "Mày đọc hay không?"

Cơn đau tột độ khiến mặt Quách Quân Kiệt vặn vẹo hẳn đi. Tiếng xương tay bị giẫm mạnh, kêu lên ken két, thậm chí tôi cũng có thể nghe thấy từ một khoảng cách khá xa.

Trong khi ẩn nấp tại hành lang thoát hiểm, bỗng tôi nổi lên lòng đồng tình với Quách Quân Kiệt. Nó chịu đựng bao nỗi khuất nhục như vậy, thì gϊếŧ người có lẽ là điều hiển nhiên.

"Tao đọc..."

Cuối cùng, Quách Quân Kiệt vẫn chọn cách khuất phục. Nó nằm trước mặt Tiết Phi, nằm trước mọi sự nhạo báng, dùng ngón tay đã bị biến dạng kia để nâng lá thư tình mà nó viết cho Trầm Mộng lên: "Nếu tình yêu là một lời tự sự..."

Giọng nói non trẻ vang lên, cực kỳ đặc biệt giữa một ngọn sóng cười đùa ác ý, tựa như dã tràng xe cát, vô cùng xa lạ, nhỏ bé, đáng thương.

"Đây là thơ nó tự viết à? Nghe chướng tai quá, myốn ói ghê!"

"Tình yêu à? Thằng con hoang như mày mà cũng xứng đáng đòi yêu sao? Mày có biết cha mẹ mày là ai đâu?"

"Trầm Mộng đâu rồi? Gọi cô ấy đến đây nghe thư tình nè! Dù gì cũng là tâm ý của người ta nha! Ha ha ha!"

Giữa những giọng nói dối lừa chối tai kia, cuối cùng Quách Quân Kiệt đã đọc xong lá thư. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên nó bị thế này. Biểu tỉnh trên mặt nó, thay vì đáng lý là tức giận, thì thực tế đó là một gương mặt chết lặng đi.

Có lẽ đang có một ngọn lửa đang bùng cháy dần trong nội tâm nó. Nhưng từ bề ngoài mà xem, chẳng qua là ánh mắt của nó vô cùng tối tăm. Nó siết chặt bàn tay bị tổn thương nghiêm trọng, không hề rơi một giọt nước mắt nào.

"Bất cứ chuyện gì xảy ra, đã có nhân, ắt có quả. Sự bắt nạt và nhục mạ này đã khiến một đứa nhỏ vốn dĩ có tinh thần đã vặn vẹo càng lúc càng bị biến dạng đi." Tôi nhìn Quách Quân Kiệt nơi cửa lớp học, biết rõ đây là một giấc mơ, nhưng vẫn muốn quan sát chuyện xảy ra tiếp theo.

Sau khi Quách Quân Kiệt đọc lá thư tình xong, nó còng lưng ngồi dậy, định đứng lên, nhưng bị Tiết Phi đạp thật mạnh vào lưng.

"Tao cho mày ngồi dậy à?"

Sống lưng bị đạp, Quách Quân Kiệt nằm rạp trên mặt đất. Nó không dám đối mặt với Tiết Phi, chỉ biết bấu chặt đầu ngón tay xuống mặt đất.

"Mày nghe kỹ cho tao! Trầm Mộng là của tao! Thằng con hoang như mày, muốn liếʍ giày cho em ấy cũng không xứng. Sau này, tao không cho mày đến gần cô ấy hơn 10 mét! Mày rõ chưa?"

Tiết Phi oan phong, giọng nói từ trên cao vang xuống. Sau đó, nó vươn tay, nắm đầu Quách Quân Kiệt, tựa như đối đãi với một con súc vật: "Mày là thứ được sinh ra mà không ai dạy dỗ!"

Cuối cùng, Tiết Phi nhấc chân của nó ra, Quách Quân Kiệt vịn vào vách tường, từ từ đứng lên. Vẫn tưởng mọi chuyện đã kết thúc, tôi không ngờ rằng, màn trình diễn "xuất sắc" mới vừa bắt đầu.

"Tiết Phi, chị dâu bị thằng này theo đuổi, anh có thấy bực không? Kiểu như một đống phân đặt gần miếng bánh ngọt. Khi anh ăn miếng bánh ngọt, anh có thấy lợm miệng hay không?"

Tôi nhận ra giọng nói vừa rồi cũng là một giọng quen thuộc, một cái tên hiện ra trong đầu ngay lúc này. Đó là Tú Mộc.

Đây chính là nhóm người mà tôi gặp một cách tình cờ khi làm livestream tại trường trung học Tân Hỗ. Bọn chúng bị Thần sát Nguyên Thần nhắm vào, mỗi buổi tối đều phải trải nghiệm một cơn ác mộng lặp đi lặp lại.

"Mày bớt ở đó châm dầu vào lửa đi!"

Tiết Phi lườm Tú Mộc một cái. Nó giật mình, lùi ra sau đám người: "Em vì anh thôi mà. Anh nghĩ đi, có phải anh thấy khó chịu lắm không? Em còn nghe người ta đồn là thằng nhãi này giấu chúng ta, lén nắm tay Trầm Mộng. Thương cho bàn tay mềm mại của chị dâu đã bị nó chạm vào mất rồi!"

"ĐM!" Tiết Phi có tính cách bá đạo, rất dễ xung động. Vừa bị vài lời nói ra nói vào của Tú Mộc, nó đã tức điên người lên, đấm đá túi bụi lên người Quách Quân Kiệt.

Đánh xong, thế mà vẫn chưa chấm dứt. Giữa những tiếng ồn ào xung quanh của bọn học sinh, bọn chúng ép Quách Quân Kiệt dùng viết mực tự viết những lời chửi rủa bản thân lên mô hình thí nghiệm.

Mãi cho đến khi một tiếng chuông quỷ dị báo hiệu đến giờ học vang lên tại cuối hành lang, có một người phụ nữ xinh đẹp, dáng dấp thướt tha đi đến gần nơi này. Bọn học sinh ác độc kia mới chịu ngừng tay.

"Cô giáo tới kìa, chạy mau!"

Mọi người tản ra, chỉ còn lại mỗi Quách Quân Kiệt với tấm thân tàn, máu me ứ đọng lại tại chỗ. Nó quỵ xuống đất, nắm chặt lá thư tình trong tay, nhìn chằm chằm vào mô hình với những dòng chữ ô uế dày ở ngay trước mặt.

Người phụ nữ tóc dày kia đi sấn tới đám đông, thấy Quách Quân Kiệt bị như thế cũng không hề lấy lại công bằng cho nó. Cô ta cũng chẳng thèm nói một câu an ủi nào, mà chỉ nhìn bằng một ánh mắt lạnh lùng rồi quay lưng bước đi.

Bọn học sinh xung quanh thấy vậy, càng vùi mừng hơn: "Thằng con hoang hôi thối, ngay cả mẹ kế của mày cũng không lo cho mày kìa!"

"Đúng là thứ chẳng để ai thương mà!"

Bọn chúng vây quanh Quách Quân Kiệt lân nữa, chuẩn bị đánh trận đòn hội đồng tiếp theo. Ngược lại, tôi phát hiện một chi tiết nhỏ. Mặc dù cô gái tóc dài đi ngang qua đám học sinh rất nhanh, nhưng tôi vừa kịp nhìn thấy một đồ vật đặc biệt mà cô ấy đang đeo: "Dây chuyền Song Diện Phật!"

Tôi đang xem say mê, bỗng cảm giác áo mình bị giật nhẹ.

Hoàng Tuyết với vẻ mặt hồi hộp nói lắp bắp: "Anh xem riết rồi nghiện à? Chờ bọn chúng đánh xong, kẻ bị bao vây sẽ là chúng ta đó!"

Cuộc sống của Quách Quân Kiệt tại thời trung học phổ thông đã hoàn toàn bị phá nát, không chỉ bởi những hình ảnh trước mắt như thế này. Tôi thì thầm với Hoàng Tuyết: "Được, chúng ta đi ngay."

Muốn xuống tầng dưới, chúng tôi phải băng ngang hành lang. Đừng nghĩ rằng khoảng cách chỉ có 2 - 3 mét, nhưng cũng hơi khó nếu muốn bọn quỷ hồn kia không phát hiện ra.

Bọn chúng đang đứng giữa hành lang chật chội, đầu ngó nghiêng nhìn xung quanh. Tôi phải bắt được thời cơ hợp lý.

Trộm nhìn một chốc, bọn học sinh đó vẫn tiếp tục mắng chửi, tựa như chẳng ai nhận ra có hai kẻ lạ mặt chúng tôi đang lấp ló nơi cuối dãy hành lang này.

"Anh chạy qua trước!" Nhắm chuẩn cơ hội, tôi lách mình qua cửa thoát hiểm, xuyên qua phía bên kia của hành lang, may mắn không bị phát hiện.

Tôi cố gắng dằn xuống trái tim đang hồi hộp, vẫy tay gọi Hoàng Tuyết.

Hoàng Tuyết gật đầu một cái, lén nhìn ra ngoài. Những bóng người lay động tại đó khiến cô nàng có chút do dự.

"Đừng lần khần nữa! Nhanh lên!" Giọng tôi hơi lớn một chút. Sau khi nói xong, tôi cảm giác sau lưng mình lành lạnh. Nhưng tôi đã đặt mọi sự tập trung của mình vào Hoàng Tuyết rồi, khó mà chú ý những thứ khác.

Hoàng Tuyết nghe tôi nói xong, bèn bước tối một bước, cả thân người xuất hiện giữa hành lang.

Bọn học sinh có thân thể tàn khuyết kia không hề phát hiện ra cô ấy. Hoàng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhón chân định bước thêm bước thứ haim đồng thời quay đầu nhìn tôi một cái.

Bỗng nhiên, Hoàng Tuyết sững người lại, tựa như bị hóa đá. Mặt cô nàng trắng bệch như bị phũ lên một chiếc khăn tang!

"Anh, anh..."

Cô ấy run rẩy chỉ tay về tôi, trong khi tôi cuống cuồng lên: "Em bị ngáo gì vậy? Mau tới đây!"

"Có người sau lưng anh kìa!" Cô ấy nói lắp bắp, rốt cuộc nói đủ cả câu.

Biết chuyện không ổn, tôi chưa kịp xoay người lại, thì bả vai đã bị ai đó đè lên.

Tôi liếc mắt nhìn, đó không phải là một bàn tay lành lặn nữa rồi, mà đầu ngón tay bị cắt đứt, chỉ còn hai đốt ngón tay lộ ra.

"Trông bọn bây không quen lắm!" Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng. Tôi nghiêng đầu chầm chậm, trông thấy một gương mặt nhợt nhạt đang nhìn tôi chằm chằm với dáng vẻ tò mò: "Chẳng lẽ bọn bây từ ngoài vào đây?"

Bỗng nhiên giọng nói của con quỷ hồn học sinh chết thảm này biến cao vυ't lên, đánh động bọn học sinh đang bắt nạt Quách Quân Kiệt giữa dãy hành lang chật chội này. Bọn chúng nghiêng đầu đồng loạt, tựa như một nhóm binh sĩ có kỷ luật nghiêm minh vậy. Hàng chục cặp mắt đúng lúc nhìn thấy Hoàng Tuyết đang đứng giữa hành lang.

"Waoooo... có người mới kìa bây!"

"Cần chào đón nó hay không?"

"Dáng nó ngon quá, để nó biến thành y hệt chúng ta đi!"

"Mặt nó xinh quá, tao muốn xé một miếng để làm kỷ niệm!"

"Bắt chúng nó lại!"

Hàng chục gương mặt nhợt nhạt cười lên một cách vặn vẹo. Mắt của bọn chúng biến thành những hốc nhỏ đen ngòm. Cả đám phóng về bọn tôi một cách điên cuồng!

Hoàng Tuyết đang đứng giữa hành lang, sợ đến nỗi hai chân xụi lơ. Hình ảnh này quá khủng khϊếp. Cô ấy không dám tin rằng, đây chính là giấc mơ của bản thân.

"Chạy mau!" Tôi nắm lá bùa trong tay, xoay người, đấm vào mặt gã học sinh sau lưng, rồi lôi Hoàng Tuyết chạy nhanh xuống tầng dưới. Chạy chưa được mấy bước, thì tôi trông thấy hàng loạt bóng người đang lay động ở tầng dưới, ngay trước mặt con đường mà mình định thoát thân.

"Đáng chết!" Đường đi phía trước bị chặn, tôi và Hoàng Tuyết không còn lựa chọn nào khác, đành quay lưng chạy ngược lại con đường vừa rồi.

...

Trong khi tôi và Hoàng Tuyết đang chạy thục mạng, thì bên trong căn phòng y tế, bỗng nhiên có một cặp anh em song sinh xuất hiện.

Người anh có một vết bớt to lớn trên mặt, trong khi người em lại cực kỳ đẹp trai.

Hai người này đang áp bàn tay vào nhau, sợi dây chuyền Song Diện Phật trên cổ phát ra màn sáng màu đỏ mờ ảo.

"Anh hai, lòng em hồi hộp quá. Em e rằng tầng Giấc mơ Trung dung này đã bị hung linh chiếm giữ rồi."

"Màn sáng đỏ mờ ảo... Ngay cả Phật Đà cũng nhắc nhở chúng ta, giấc mộng này đúng là ác mộng rồi!" Người anh sờ nhẹ vào sợi dây chuyền. Gã mở miệng nói, mảng bớt trên mặt chuyển động theo, tựa như từng cơn sóng lay động: "Đừng trễ nãi thời gian, mau đi kiếm chủ nhân của giấc mơ này nhanh lên. Dùng bất cứ thủ đoạn gì, cũng phải tìm cho ra bức tranh ấy!"

Hai anh em đi một vòng kiểm tra, nhưng bỗng lúc này, bọn chúng nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập bên ngoài hành lang vọng đến.

Hai anh em này nhìn nhau, tự hỏi: "Ai thế nhỉ?"