Anh Chỉ Muốn Em

Chương 29

Edit: PG

Beta: Meiyu

Ngày thứ hai không có hoạt động gì được thông báo cả, đến ngày thứ ba mới có lịch thu âm cùng với quay quảng cáo.

Tần Dã cảm thấy cuộc đời này của anh ta chưa bao giờ mong đợi việc gì như đợi một thông báo đến như vậy.

Sự kiện bắt đầu lúc mười giờ sáng, nhưng mới rạng sáng khoảng năm giờ hơn, Tần Dã đã không ngủ được.

Bình thường Hạ Thụ và mấy người Tiểu Na sẽ tới căn hộ của anh ta sớm hơn ba tiếng so với thời gian diễn ra sự kiện. Anh ta nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, từ năm giờ rồi lại đến sáu giờ, cuối cùng cho đến khi ngoài cửa có tiếng động vang lên.

Sau lần gặp nhau không mấy vui vẻ với Hạ Thụ đó, Tần Dã đã không gặp lại cô lần nào nữa. Anh ta không biết sau đó cô thế nào, cũng không biết số điện thoại của cô, nên đã cố ý gọi cho A bel hỏi.

Bây giờ gặp mặt, trong lòng anh ta không biết tại sao lại hơi kích động như vậy nhưng cũng không dám nhìn mặt cô. Ở trong nhà đi qua đi lại hơn nửa ngày, anh ta quyết định giả bộ vào phòng nằm ngủ.

Tiếng cánh cửa chính đã được mở ra, có người vào nhà.

Tần Dã đắp chăn kín từ đầu tới chân.

Cho đến khi có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, tim anh ta bất giác đập nhanh hơn, cố gắng mím môi không cho mình cười.

Một lực thật lớn kéo mạnh cái chăn trên người anh ta, tiếp theo bên tai truyền đến tiếng sư tử rống: “Dậy đi! Giờ này mà vẫn còn ngủ à!”

Tần Dã mơ màng, trợn tròn mắt nhìn người trước mặt: “Chết tiệt! Abel, tại sao lại là anh?”

“Nếu không thì là ai?” Abel tận giận nhìn anh ta.

Tần Dã nhìn phía sau anh ấy: “Cô ấy đâu?”

“Ai cơ?” Abel cố ý hỏi.

“……..” Trong lòng anh ta đột nhiên khó chịu, lại hơi khó mở miệng, nghiến chặt răng mơ hồ nói: “Hạ Sấu.”

Abel hừ lạnh một tiếng: “Đi rồi.”

“Đi rồi?!” Tần Dã từ trên giường nhảy lên: “Đi đâu vậy?”

“Còn có thể đi đâu, đương nhiên là bị cậu chọc tức, từ chức, nghỉ việc rồi.”

“Anh anh anh anh!” Anh ta nóng nảy, vò đầu bức tóc, âm điệu cao hơn ba nốt: “Tại sao anh lại để cô ấy đi? Cô ấy mới tới có vài ngày!”

“Trách tôi ư? Dù sao tôi cũng không phải là người chọc giận cô ấy.”

“Shit!” Trong lòng anh ta gấp đến không còn suy nghĩ được cái gì, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Mới đi ra khỏi phòng ngủ, anh ta đột nhiên dừng chân lại.

Trong phòng khách có một cô gái.

Cô đứng trước khung cửa sổ sát đất, đang sắp xếp lại trang phục và nội dung của sự kiện. Ánh nắng sớm bình minh chiếu xuống sườn mặt cô tạo thành một lớp mờ ảo, vàng nhạt dịu dàng.

Nhìn thấy cô, nhịp tim đang đập điên cuồng của Tần Dã bỗng im lặng trong chớp mắt, sau đó biến thành một niềm vui sướиɠ không tả được.

Abel đi ngang qua người anh ta, lắc đầu xem thường.

Hạ Thụ nhìn qua.

“Khụ…..” Anh ta hơi muốn cười, nhưng lại hơi xấu hổ, vì vậy xoa xoa mũi rồi cúi đầu đến gần hơn: “Cái kia… Abel nói cô đi rồi, tôi còn tưởng……..”

Hạ Thụ hạ mắt xuống, không thèm nhìn anh ta: “Làm anh thất vọng rồi.”

“Ừm, khá thất vọng.” Anh ta ngạo kiều lẩm bẩm một câu, lén ngắm sườn mặt của cô, liếʍ môi cười trộm.

Lát sau anh ta nói: “Ừm… Chuyện hôm trước, rất xin lỗi, cô đừng để ý nha.”

Hạ Thụ: “Ồ.”

Đợi hai giây, trên mặt Tần Dã hơi không nhịn được: “Chỉ… Chỉ vậy? Không có gì khác?”

“Nếu không thì sao?” Cô ngước mắt lên nhìn anh ta: “Vậy… Tôi viết cho anh một bài luận văn cảm ơn nữa được không?”

Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào mắt anh ta, Tần Dã cảm thấy tim anh ta như muốn nổ tung, ngẩn người nhìn cô.

Đôi mắt của cô thật sự rất đẹp, màu trà rất trong, giống như hổ phách, trong trẻo không pha lẫn tạp chất.

Người càng đẹp hơn.

Tần Dã lén lút đến gần hơn một chút, chống tay vào tường phía sau cô: “Này, tôi muốn thương lượng với cô chuyện này, hôm nay giúp tôi một việc!”

Hạ Thụ lùi về phía sau nửa bước, đề phòng nhìn anh ta: “Chuyện gì vậy?”

Anh ta cười: “Sau sự kiện hôm nay, cô không bận gì đúng không? Buổi tối cô đi theo tôi gặp vài người đi.”

Hạ Thụ mơ mơ màng màng: “Hả?”

“Nhưng, chuyện là……”

Anh ta cũng không biết nên giải thích như thế nào, vò đầu suy nghĩ, thuận miệng bịa chuyện: “Tôi có mấy người anh em thân thiết, bọn họ luôn chế giễu tôi là cẩu độc thân, tôi chỉ muốn dẫn một cô gái đến để cho bọn họ nhìn, tôi có rất nhiều bạn gái! Nhưng hiện tại không tiện lắm, nên cô giả bộ là bạn gái và theo tôi đi gặp bọn họ đi.”

“Không đi.” Cô cảm thấy việc này rất nhảm nhí, lắc đầu dứt khoát từ chối.

“Chỉ gặp một chút thôi mà!” Anh ta van xin, nhìn cô nửa ngày cũng không chịu đồng ý, dứt khoát chơi xấu: “Không được, cô phải đi! Hôm đó sau khi cô rời đi tôi đã phải làm thông báo thay cho cô, coi như đây là cô bồi thường cho tôi.”

Hạ Thụ khó tin: “Thông báo vốn là chuyện mà anh phải làm, sao lại thành tôi làm? Còn muốn tôi bồi thường?”

“Đúng!” Anh ta gật đầu thật mạnh, giống như đứa trẻ không biết nói đạo lý: “Dù sao cô phải đồng ý với tôi, nếu cô không đi thì hôm nay tôi sẽ không đi làm.”

“Anh!” Cô trừng anh ta.

Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười đắc ý, nhìn cô nhướng mày: “Sao? Đi thôi đi thôi! Cô đồng ý với tôi đi, tôi đảm bảo về sau tôi sẽ làm việc chăm chỉ, cô nói gì cũng nghe!”

Hạ Thụ mím môi nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt như chú heo nhỏ nổi giận, hầm hừ.

Tần Dã rất muốn đưa tay nhéo mặt cô một lúc.

Bình tĩnh lại trong chốc lát, cô liền bước chân đi ra ngoài.

“Này!” Tần Dã không biết ý cô là gì, gọi: “Có đi hay không vậy?”

Giọng điệu Hạ Thụ không tốt: “Chuẩn bị trang điểm cho anh.”

Đây là đồng ý, Tần Dã thả lỏng một chút, nhìn bóng lưng của cô, nhếch miệng cười khẽ.

Cho đến khi sau gáy bị bàn tay của ai đó vỗ một cái.

Tần Dã hoàn hồn: “Chết tiệt Abel! Sao lại đánh tôi!”

“Cái này gọi là thuật gọi hồn về.” Abel nói: “Không phải cậu nhìn trúng Hạ Sấu đó chứ?”

Hôm nay anh ấy theo tới, cảm thấy Tần Dã hơi không đúng. Nói ba câu thì hết hai câu đều liên quan tới Hạ Sấu, còn làm ra dáng vẻ chân chó như vậy.

Tần Dã cười giễu cợt: “Abel, anh đang nói nhảm cái gì đấy.”

Abel nhẹ nhàng thở ra.

Anh ấy rất có thiện cảm đối với cô gái nhỏ này, tuy bề ngoài nhìn yếu ớt nhưng lại rất kiên quyết, làm việc rất nghiêm túc. Cô gái nhỏ như vậy mà ở cùng một chỗ với vị phú nhị đại này, thật đúng là thảm họa.

Tần Dã lại nói: “Bỏ cái này, đem theo cái kia.”

Abel nghẹn lời, tức muốn bốc khói, hét lên: “Cậu có thể để cho người khác nghỉ ngơi được không! Đừng giày vò cô gái nhỏ nhà lành người ta nữa được không!”

Buổi chiều không cần phải đi theo toàn bộ hành trình, Hạ Thụ có thời gian trở về thay quần áo.

Sau khi rời khỏi ga tàu điện ngầm, Hạ Thụ tìm thấy chiếc xe đạp của mình ở vị trí bình thường.

Xe đạp màu hồng phấn, buổi sáng hôm nay trước khi đi, Hạ Thụ đã cố ý nhặt một đóa sơn chi ghim ở giỏ xe, bây giờ vẫn còn ở đó, cánh hoa trắng như tuyết đang bay theo gió.

Chiều tháng ba, ánh hoàng hôn như kẹo quýt tan chảy trên những tầng mây. Gió thổi mát lạnh, tà váy của cô khẽ tung bay.

Xe đạp chạy thẳng vào ngõ nhỏ, tiếng chuông nhẹ nhàng.

Dọa những chú chim bồ câu bay lên.

Khu vực này chỉ toàn là những ngôi nhà một tầng bình thường, vẫn giữ nguyên phong cách thành thị của Đế Đô vài chục năm trước thậm chí cả trăm năm.

Đường phố tuy cũ kỹ, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ. Con đường lát đá xanh phản chiếu ánh mặt trời lạnh, khói bếp nấu nướng đã bốc lên từ đằng xa.

Tới trước sân số 16 thì dừng lại, Hạ Thụ khóa xe trước sân.

Ở cửa sân có một cụ già đang ngồi trên ghế phơi nắng, trong ngực là một con mèo nhỏ chưa cai sữa đang nằm. Nghe thấy tiếng động, cụ già mở mắt ra cười rộ lên: “Là Tiểu Mộc hả?”

“Ông nội Dịch.” Hạ Thụ ngọt ngào gọi.

Bên cạnh ông cụ còn có một đứa bé trai đang cầm điện thoại chơi, ngẩng đầu: “Em chào chị Hạ Sấu!”

Cô nhẹ sờ đầu cậu bé, đi vào cửa sân.

Nhà họ Hạ đã đến đế đô được ba tháng.

Căn phòng này cho thuê, một khu nhà có ba lối ra ba lối vào, nhiều nhà sống cùng nhau. Nhà họ Hạ thuê hai phòng ở phía tây.

Người nhà ở cùng một chỗ.

Ông nội Dịch là chủ nhà, ở phía trước phố còn mở một tiệm cơm.

Đi vào nhà ở phía tây, Hạ Mẫn Quân và Mã Tuấn không ở nhà, chỉ có Hạ Hùng Hải đang tập trung nhìn văn kiện.

“Ba.”

Nghe thấy có người gọi, ông ấy quay đầu nhìn, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc trong chớp mắt liền ôn hòa: “Tiểu Mộc về rồi hả?”

“Dạ, nhưng mà bây giờ con còn phải đi ra ngoài.”

Cô đi vào phòng thay quần áo, khi ra ngoài thì đã thay một bộ đồ chỉnh tề hơn, đứng trước gương soi soi.

Hạ Hùng Hải hỏi: “Đi chơi với đồng nghiệp hả?”

“Vâng.”

“Xem ra quan hệ của con với đồng nghiệp không tồi.”

“Đó là đương nhiên.” Hạ Thụ thông qua gương nháy mắt với ông ấy: “Còn không xem là con gái của ai.”

Hạ Hùng Hải bị chọc nụ cười, nhìn thấy con gái của mình duyên dáng yêu kiều, cảm xúc bỗng nhiên trở nên lẫn lộn.

“Tiểu Mộc à.” Ông ấy thở dài: “Mấy tháng này thiệt thòi cho con rồi. Con nhịn thêm một chút, chờ hạng mục trong tay ba hoàn thành, ba sẽ đi coi nhà ở nội thành, nhất định sẽ cho con ở một căn nhà lớn.”

Lông mi dài Hạ Thụ khẽ run.

Năm đó sau khi ông cụ Hạ qua đời, nhà họ Hạ nghe theo di chúc của ông cụ Hạ, đổi tên, đổi họ để trốn khỏi sự quấy rầy của mấy người đòi nợ.

Cho đến tháng mười hai năm ngoái, nhà họ Hạ mới trả hết một phần tiền nợ.

Năng lực của Hạ Hùng Hải mạnh mẽ, tìm được công việc làm giám đốc dự án ở Đế Đô, lương không thấp lắm.

Nhưng do ông ấy mới nhậm chức, cho nên vấn đề nhà ở còn chưa có cải thiện gì.

Hạ Thụ cười khanh khách, kéo cánh tay ông ấy: “Con không thấy thiệt thòi! Con thấy sống ở đây rất tốt, nhiều người náo nhiệt, còn có thể chơi đùa với con mèo của ông nội Dịch, con không cần một căn nhà lớn trống rỗng đâu!”

Tâm Hạ Hùng Hải đều mềm nhũn ra, nhìn con gái của mình trong lòng tràn đầy yêu thương.

Khi đi ra từ con ngõ nhỏ, Tần Dã đã hoàn thành xong công việc của mình, anh ta đợi bên trong chiếc siêu xe của mình ở phố đối diện.

Hạ Thụ mới ra khỏi cửa, liếc mắt liền nhìn thấy siêu xe thể thao chói mắt ở phía đối diện.

Cô hơi đau đầu, không muốn đi qua chút nào, nhưng lại cảm thấy sau lưng có rất nhiều ánh mắt khác thường của người qua đường nhìn qua.

Khi tới gần, Tần Dã hạ của kính xe xuống nhìn cô cười khẽ: “Lại đây? Lên xe.”

Hạ Thụ do dự: “Ừm, nói trước, chỉ có lần này……”

“Được được được. Lên xe nhanh lên, tôi không thể xuống xe, sợ bị chụp ảnh.”

Buông tiếng thở dài, Hạ Thụ mở cửa sau ngồi vào.

Tần Dã kỳ lạ: “Tại sao không ngồi ở ghế phó lái.”

Giọng Hạ Thụ buồn bực: “Không muốn ngồi.”

Anh ta cười khẽ một tiếng, cũng không hỏi nữa, khởi động xe.

Đi trên đường, Tần Dã nói: “Tôi nói trước với cô, mấy người bạn này của tôi, mỗi người đều là tinh anh, một người so với một người càng đẹp hơn, sau khi nhìn thấy bọn họ cô nhớ kiềm chế lại! Đừng nói sao tôi không nhắc trước.”

… Anh thì có thể có người bạn tinh anh gì!

Trong lòng Hạ Thụ âm thầm phỉ nhổ, không muốn nói tiếp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy cô không trả lời lại, Tần Dã nói tiếp: “Đương nhiên, người đẹp trai nhất vẫn là tôi rồi! Ha ha ha ha ha…”

“…”

Người ngồi phía sau vẫn không có phản ứng gì, Tần Dã nhìn cô từ gương chiếu hậu: “Tại sao lại không nói câu nào!”

“…”

“Cô bị câm điếc hả?”

“…”

“Hạ Sấu? Hạ Tiểu Sấu, Tiểu Hạ Hạ, Tiểu Sấu Sấu?”

“…”

Một mình độc thoại một lúc lâu cũng không ai trả lời, Tần Dã bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ra mở nhạc.

Âm nhạc rock heavy metal ngay lập tức vang lên, đầu Hạ Thụ lập tức muốn nổ.

Tiếp theo anh ta lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn bằng giọng nói.

“Haha! Bọn tiểu nhị! Bảy giờ ở Tiểu Phong Hà! Tôi sắp tới rồi, rốt cuộc hôm nay ai mời khách!”

“Đặc biệt là cậu đó Nhị thiếu! Không được phép không tới, có nghe tôi nói không!! Hôm nay nếu cậu không tới, chúng tôi sẽ chuyển địa điểm tới nhà cậu!”

Hạ Thụ cảm thấy anh ta ầm ĩ muốn chết, dùng sức che lỗ tai lại.



Sau khi Hoắc Cận Hành họp xong, ngồi vào trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Mới yên tĩnh được hai phút thì các thành viên của hội đồng quản trị ồn ào đi ra.

Mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đen của người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ, luôn lạnh lùng giống như mưa tuyết vào tháng mười hai.

Ngồi phía trước là tài xế và trợ lý Chu Tung Kỳ.

Thấy anh mở mắt, Chu Tung Kỳ hỏi: “Nhị thiếu, đi chỗ nào tiếp theo?”

“Còn có lịch trình gì đằng sau nữa không?” Anh trầm giọng hỏi.

Chu Tung Kỳ báo cáo: “Tám giờ rưỡi có một cuộc họp video với bên Nam Xuyên, có một cuộc điện thoại lúc mười một giờ hơn, ngoài ra……….”

Anh ta dừng lại một chút, Hoắc Cận Hành nhìn anh ta.

Chu Tung Kỳ: “Cậu Thẩm mới vừa nhắn, Tần Tiểu gia hẹn gặp mặt ba người lúc bảy giờ tối nay ở Tiểu Phong Hà, còn hai mươi phút nữa.”

Vừa nghe lời này, lông mày Hoắc Cận Hành nhíu lại, khẽ xoa trán.

“Từ chối đi.” Giọng anh hơi mệt mỏi: “Nói hôm nay tôi hơi mệt.”

Chưa nói hết lời, tiếng tin nhắn vang lên.

Vừa mở tin nhắn giọng nói, tiếng Tần Dã lập tức truyền ra, còn có tiếng nhạc đinh tai nhức óc xung quanh.

“Haha! Bọn tiểu nhị! Bảy giờ ở Tiểu Phong Hà! Tôi sắp tới rồi, rốt cuộc hôm nay ai mời khách!”

“Đặc biết là cậu đó Nhị thiếu, không được phép không tới, có nghe tôi nói không!! Hôm nay nếu cậu không tới, chúng tôi sẽ chuyển địa điểm tới nhà cậu!!!”

“………..”

Ấn đường Hoắc Cận Hành giật giật, da đầu tê dại. Anh thả lỏng nói: “Bỏ đi.”

Anh thở dài: “Đi thôi, gặp một lát rồi trở về.”

Khi tới Tiểu Phong Hà thì đã hơn bảy giờ. Hoắc Cận Hành đẩy cửa phòng bao ra: “Rất xin lỗi, đến trễ.”

Ở trong phòng chỉ có hai người, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên.

Anh nhìn xung quanh một vòng, khuôn mặt lộ sự kinh ngạc.

Thẩm Hoài Xuyên cười: “Lời nói của người kia mà cậu cũng tin? Đã tới rồi, đợi một chút, ngồi đi.”

Anh bất đắc dĩ ngồi xuống.

Quý Dương rót trà cho anh.

Ba người nói chuyện một lúc, hơn khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng động.

Quý Dương ngồi đó lờ mờ nghe được tiếng của Tần Dã, cười nói: “Ôi trời, đến đây đến đây!”

Anh ấy và Thẩm Hoài Xuyên hào hứng dạt dào nhìn về phía cửa.

Cửa phòng bao bị mở ra từ bên ngoài.

Cuối cùng Hoắc Cận Hành cũng ngước mắt nhìn.