Chiến Thần Hắc Ám

Chương 241: Cướp hôn

Sau khi Huỳnh Nhân rời đi, Văn Xảo Như lẳng lặng ngồi trên giường một mình, bồn chồn không nguôi.

Mặc dù Huỳnh Nhân nói rằng sẽ dùng phương pháp riêng đưa Liễu Cảnh Nhiên đi, nhưng Văn Xảo Như hoàn toàn không tin anh có thể làm được.

Sở dĩ nhà họ Văn có thể trụ vững ở Giang Châu không chỉ dựa vào sự giàu có nứt đố đổ vách, mà còn cả sức mạnh của gia tộc quyền thế.

Thậm chí, lai lịch gia tộc vững chắc đã lôi kéo nhiều kẻ mạnh đến cậy nhớ.

Trong hoàn cảnh như thế, việc Liễu Cảnh Nhiên đi xa là điều gần như không thể.

Đúng lúc bà còn đang bồn chồn, một bóng người cao lớn đi tới.

"Hôn lễ sắp bắt đầu, bà ở đây làm gì?"

Văn Xảo Như lập tức đứng lên, sắc mặt đột nhiên trở lại trạng thái tự nhiên, khẽ cười.

"Tôi hơi mệt, trở về phòng nghỉ một chút."

Văn Thành Nam nhìn quanh phòng, đặc biệt sau khi nhìn thấy khăn trải giường bên kia nhăn nhúm, ông ta bỗng lạnh lùng hỏi.

"Có ai đã đến phòng của bà à?"

"Không có."

Văn Xảo Như trở nên bối rối, có phần tái nhợt.

Vừa rồi bà lo lắng nên đã quên xóa những dấu vết này.

Bốp.

Văn Thành Nam lập tức tát Văn Xảo Như thật mạnh, trong mắt lóe lên tia hung tợn.

"Văn Xảo Như, bỏ suy nghĩ riêng tư đi cho tôi, bà đang nghĩ cái gì tôi đều biết cả."

"Cả đời này, bà chỉ có thể là người của Văn Thành Nam tôi, hiểu chưa?"

Văn Xảo Như che mặt, ngoan ngoãn gật đầu.

Văn Thành Nam hài lòng gật đầu, bỗng lấy ra một chiếc vòng ngọc tinh xảo bằng thép không gỉ, đưa cho Văn Xảo Như.

"Đi, đưa chiếc vòng này cho con dâu chúng ta."

"Cái này là cái gì?"

Văn Xảo Như mở to mắt, chưa đưa tay ra lấy.

"Cảnh Nhiên đã gả đến nhà chúng ta. Một người ba vợ như tôi vẫn vẫn chưa tặng quà cho nó, lấy vật này thay thế vậy."

Văn Thành Nam ra lệnh.

"Đi mau."

Người Văn Xảo Như run rẩy, vội vàng cầm lấy vòng tay, chạy đến phòng của Liễu Cảnh Nhiên.

Vừa đi, vừa tỉ mỉ quan sát chiếc vòng.

Toàn bộ được làm bằng kim loại, tay nghề tinh xảo, nhưng ai lại tặng một chiếc vòng tay kim loại chứ?

Điều khiến Văn Xảo Như khó hiểu nhất chính là chiếc vòng này lớn đến mức cổ tay đeo vào rất rộng, giống như đeo trên cánh tay hơn.

Bán tín bán nghi, Văn Xảo Như vén tay áo lên, đeo lên người mình rồi quay trở về.



Sau khi đi khỏi phòng của Văn Xảo Như, Huỳnh Nhân không ra dự tiệc cưới ngoài trời, mà đi tới phòng nghỉ của cô dâu, gõ cửa phòng.

Liễu Cảnh Nhiên mở cửa, khi nhìn thấy Huỳnh Nhân trong bộ vest chỉnh tề, trên mặt cô tràn đầy vui mừng.

"Mau vào đi."

Cô ta kéo Huỳnh Nhân vào phòng và nhìn anh đầy mong đợi hỏi.

"Huỳnh Nhân, anh tới đây để đưa tôi đi sao?"

Huỳnh Nhân lắc đầu.

Sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên lập tức trở nên thất vọng.

"Không phải anh đã hứa với tôi là sẽ không để tôi kết hôn sao? Chẳng lẽ anh định gạt tôi?”

Vào lúc này, Huỳnh Nhân mới nhận ra gương mặt cô ta đã giàn giụa nước mắt, hẳn là đã khóc lúc chỉ có một mình trong phòng.

Thế là Huỳnh Nhân nói.

"Tôi không gạt cô. Tôi đã nói sẽ đưa cô đi thì nhất định đưa cô đi, nhưng không phải bây giờ."

"Vậy thì khi nào?"

Anh mắt Huỳnh Nhân trở nên nghiêm túc, nói ra hai chữ.

"Lễ cưới.”

"..."

Ánh mắt Liễu Cảnh Nhiên liền đờ đẫn, miệng nhỏ khẽ mở.

Một lúc lâu sau, cô ta mới tỉnh táo lại, bất giác kinh ngạc thốt lên.

"Anh điên rồi sao? Anh muốn cướp hôn?"

Huỳnh Nhân không trả lời, anh chỉ gật đầu.

Trái tim Liễu Cảnh Nhiên lập tức đập thình thịch, cảm thấy suy nghĩ này quá điên rồ.

"Nhưng, anh đã kết hôn rồi mà?"

Huỳnh Nhân cười hờ hững.

"Ai nói nếu kết hôn rồi thì không thể cướp hôn? Tôi chỉ không để cô rơi vào miệng cọp, chứ không nói là chịu có trách nhiệm với cô."

Đôi mắt đầy hy vọng của Liễu Cảnh Nhiên nhạt dần, Huỳnh Nhân tiếp tục. "Hơn nữa, trong lễ cưới, vợ và con gái tôi cũng sẽ đến."

Vẻ mặt của Liễu Cảnh Nhiên lại trở nên kinh ngạc lẫn một chút kỳ lạ.

Vợ của Huỳnh Nhân?

Cô ta chỉ biết Huỳnh Nhân đã có gia đình, nhưng không biết vợ của anh là ai, là thần thánh phương nào. Để tìm hiểu xem vợ anh là ai, nhà họ Liên đã không ngần ngại bảo cô ta dụ dỗ Huỳnh Nhân, kết quả lại bị tát một cái đau điếng.

Bây giờ, người vợ bí ẩn của anh cuối cùng cũng lộ diện rồi ư?

Vì lý do nào đó, Liễu Cảnh Nhiên đầy hồi hộp.

"Hôn lễ sắp bắt đầu, đừng quá sợ hãi, tôi sẽ đưa cô đi trước khi Văn Duy Thần cầu hôn."

Nhìn vào đôi mắt kiên quyết và nghiêm túc của Huỳnh Nhân, tâm trạng vốn dĩ gần như tuyệt vọng của Liễu Cảnh Nhiên dần trở nên ổn định hơn.

"Được."

Huỳnh Nhân rời đi, Liễu Cảnh Nhiên ở một mình trong phòng, bắt đầu trang điểm lại.

Phụ nữ là kiểu người tự làm hài lòng mình, lát nữa thôi sẽ có người đến cướp hôn, cô ta nhất định phải đón nhận bằng tâm thế tốt nhất.

...

Từng giây từng phút trôi qua, thời gian đã nhanh điểm 6 giờ 08 phút tối.

Còn cách hôn lễ của Liễu Cảnh Nhiên và Văn Duy Thần mười phút.

Ở nơi tổ chức đã phát một loạt ca khúc tân hôn nhẹ nhàng, thảm đỏ cao quý kéo dài từ phía nam khách sạn đến phía bắc khách sạn, xa hoa vô cùng.

Ở bốn góc của hôn lễ còn có nhiều máy quay được xếp đặt, để tiến hành quay phim.

Hôn lễ trọng đại của nhà họ Văn, thu hút sự chú ý của toàn thành phố sẽ được truyền hình trực tiếp.

Sau một số bài phát biểu hào phóng, người chủ trì tuyên bố bắt đầu lễ cưới và mời cô dâu chú rể bước vào.

Bốp bốp.

Lập tức có loạt tiếng vỗ tay như sấm, người tán thưởng nhiệt liệt nhất chính là nhà họ Chu. Liên Thúy Na, Liên Truyền Quốc, Liên Hồng Vân đều vỗ đến muốn nát tay.

Bởi vì đây là cột mốc lịch sử của nhà họ Chu, kết thông gia với nhà họ Văn ở Giang Thành, thì nhà họ Liên cũng sẽ một bước lên trời.

Ầm ầm ầm.

Pháo mừng đồng loạt bắn ra, đèn của cả lễ đường đã tắt.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một chùm ánh đèn chói lọi chiếu về một hướng. Nơi ánh đèn hội tụ, Văn Duy Thần mặc vest chú rể, dáng đứng thẳng tắp, khí chất ngời ngời, rất có mùi vị của một thiên tử.

Và cô dâu Liễu Cảnh Nhiên, cuối cùng cũng xuất hiện ở đầu cầu bên kia trong chiếc váy cưới màu trắng tinh, đeo găng tay dài bằng ren màu trắng kiểu quý tộc, với vẻ mặt điềm tĩnh.

Hai người chậm rãi đi về phía nhau.

Huỳnh Nhân nhìn thời gian, nheo mắt, sắp đến giờ rồi.

Văn Duy Thần đến bên Liễu Cảnh Nhiên, quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, nhìn cô một cách trìu mến.

"Cảnh Nhiên, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ em là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này, em có đôi môi yêu kiều nhất. Từ đó về sau, anh biết rằng em chính là nửa kia mà anh tìm kiếm."

Nói xong, anh ta lại nhìn về phía hàng ghế khách.

"Hạnh phúc của chúng tôi không thể thiếu lời chúc phúc của mọi người. Tôi hy vọng rằng mỗi vị khách có mặt đều có thể chân thật chúc phúc cho chúng tôi."

Bùm.

Dưới sân khấu bùng lên loạt tiếng hoan hô nồng nhiệt, mọi người đều đang vỗ tay tán thưởng, chỉ có Văn Xảo Như lại lo lắng nhìn tất cả.

“Vẫn trễ quá rồi.” Bà ta khẽ lắc đầu, có vẻ tiếc nuối.

"Hai người sẽ không hạnh phúc được đâu."

Bất thình lình, một giọng nói cực kỳ bất hòa vang lên giữa các vị khách.

Âm thanh không lớn nhưng ai cũng có thể nghe được.

Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt của Liễu Cảnh Nhiên sáng lên, còn sắc mặt của Văn Duy Thần đã hoàn toàn trở nên u ám.