Chiến Thần Hắc Ám

Chương 146: Cô không phải cô ấy

Ở phía khác, Liễu Phi Tuyết đang làm việc thì nhận được điện thoại của Liễu Thụy Hoa.

“Alo? Thụy Hoa?”

Cô nhấc máy lên nghe, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

“Alo?”

Cô lại nói một câu, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào như cũ.

“Thụy Hoa? Em nói gì đi!”

Chỉ có sự im lặng kéo dài, bất chợt Liễu Phi Tuyết cảm nhận được một sự bất an mạnh mẽ, giọng điệu cũng dần trở nên gấp gáp.

“Thụy Hoa? Em đừng dọa chị, Em mau nói gì đó đi!”

Liễu Phi Tuyết ngắt điện thoại, gọi lại cho Liễu Thụy Hoa, nhưng không có ai bắt máy.

Cô lại gọi điện thoại cho lớp của Liễu Thụy Hoa, nhưng tin tức nhận được lại là Liễu Thụy Hoa đi thực tập rồi.

Tim cô càng ngày càng chìm xuống, Liễu Phi Tuyết vội vàng chạy xuống tầng, chạy đến đơn vị thực tập của Liễu Thụy Hoa.

Nhưng, đi được nửa đường thì cô dừng lại.

Cô nhìn thấy điện thoại của Liễu Thụy Hoa, và một đôi giày cao gót.

Cô run rẩy nhặt điện thoại của Liễu Thụy Hoa lên, sắc mặt Liễu Phi Tuyết trong chốc lát trở nên trắng bệch như một tờ giấy, cô vội rút điện thoại ra, gọi cho Huỳnh Nhân.

Trong lúc khẩn cấp, người cô nghĩ đến đầu tiên luôn là Huỳnh Nhân.

“Phi Tuyết?”

Giọng nói dịu dàng của Huỳnh Nhân truyền qua điện thoại, nhưng đáp lại anh, lại là giọng nói run rẩy của Liễu Phi Tuyết.

“Huỳnh Nhân, Thụy Hoa bị bắt cóc rồi, Anh mau nghĩ cách…”

Sắc mặt Huỳnh Nhân trong chốc lát trở nên u ám, nhưng rất nhanh lại an ủi: “Phi Tuyết, em đừng gấp, em đến chỗ anh trước đã.”

Liễu Phi Tuyết đem theo đôi giày cao gót dưới đất, chạy lên tầng cao nhất tòa nhà Quốc tế.

Phòng làm việc vô cùng xa hoa, nhưng Liễu Phi Tuyết không còn tâm trạng quan tâm đến những thứ này, đặt điện thoại và đôi giày cao gót của Liễu Thụy Hoa lên bàn Huỳnh Nhân.

Huỳnh Nhân nheo mắt lại, đôi giày cao gót này, quả thật là đôi mà sáng nay Liễu Thụy Hoa đi.

”Có phải là bọn họ không?” Vẻ mặt Liễu Phi Tuyết lo lắng hỏi.

Huỳnh Nhân do dự một lúc, sau đấy bác bỏ suy đoán này.

“Không thể là bọn họ được, mục đích của bọn họ chỉ muốn khiến chúng ta ly hôn, và con gái của chúng ta mà thôi, bắt cóc Liễu Thụy Hoa làm gì?”

Không phải là hoàng tộc Yên Lăng, tự nhiên cũng không cần động đến mười vạn đại quân đang đợi lệnh.

Đúng lúc này, Huỳnh Nhân nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

”Anh là ai?” Huỳnh Nhân lạnh giọng hỏi.

Trong điện thoại truyền ra một trận cười cứng nhắc.

“Haha, không tồi, nhanh vậy đã đoán ra được đây là chuyện gì?”

Ngừng lại lát, giọng nói đó lại vang lên.

“Vợ anh ở trong tay bọn tôi, nếu không muốn cô ta bị hàng chục tên vô gia cư chà đạp, thì trong vòng một giờ, một mình đến khu công nghiệp bỏ hoang.

Nói xong, cũng không cho Huỳnh Nhân bất kỳ cơ hội nào để nói, trực tiếp cúp điện thoại

“…”

Sau khi cúp điện thoại, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết đều ngẩn người ra, đưa mắt nhìn nhau.

Liễu Phi Tuyết vẫn còn an toàn đứng ở bên cạnh anh, đối phương sao lại nói vợ mình ở trong tay bọn họ?

Rất nhanh, Huỳnh Nhân đã hiểu ra, sắc mặt lạnh lẽo nói.

“Mục tiêu của bọn họ là em, chỉ là hôm nay Thụy Hoa mặc trang phục công sở, bọn họ tưởng nhầm là em, cho nên mới bắt cóc em ấy!”

Liễu Phi Tuyết vẻ mặt đau khổ.

“Là em hại em ấy rồi…”

“Đây không phải là lỗi của em, em đi đón Tiểu Như trước đi.”

Huỳnh Nhân lắc lắc đầu, an ủi Liễu Phi Tuyết, ánh mắt đồng thời cũng lạnh đi: “Anh sẽ khiến bọn chúng trả giá.”

Nói xong, anh đi về phía cửa.

“Huỳnh Nhân…”

Liễu Phi Tuyết gọi anh lại.

Huỳnh Nhân dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy đôi mắt đỏ rực của Liễu Phi Tuyết.

“Nhất định phải đưa Thụy Hoa về, còn nữa…”

Ngừng lại một lúc, rồi cô tiếp tục nói.

“Còn sống quay về.”

Huỳnh Nhân ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười.

“Đương nhiên.”

Bước ra khỏi tòa nhà Quốc tế, gương mặt Huỳnh Nhân sớm đã trở nên lạnh lùng.

Đối phương nói chỉ được một mình Huỳnh Nhân đi, nên anh cũng không định đem theo Lưu An.

Bắt một chiếc xe, rồi vội vàng đến khu công nghiệp bỏ hoang.

Không ai phát hiện ra, một chiếc Porsche màu đen vẫn luôn lặng lẽ đậu bên đường, trong xe vẫn luôn có người.

Mắt nhìn theo phương hướng Huỳnh Nhân biến mất, chủ nhân của chiếc Porsche mỉm cười, cũng khởi động xe, đuổi theo.



Cùng lúc đó, tại khu công nghiệp bỏ hoang.

30 năm trước, nơi này vốn dĩ vẫn là một khu công nghiệp sầm uất, nhưng khi Minh Châu dần dần lọt vào hàng ngũ những thành phố hạng nhất, nơi này liền bị bỏ hoang.

Trên đỉnh tòa nhà, có 3 tên đàn ông, 2 tên đàn ông trong số đó sốt ruột hút thuốc không ngừng, chính là Thiều Hải Hà và Diệp Tư Truy.

Người còn lại rõ ràng là đàn em của Diệp Tư Truy, đến cả tư cách ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng một bên cười.

“Đại ca, tụi em về rồi…”

Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hô.

Bốn tên đàn ông đi vào.

Bọn họ vội vàng hỏi.

“Thế nào? Bắt được người chưa?

“Đương nhiên.”

“Ở đâu?”

Tên đàn ông nhìn về phía sau bốn người, trống không không một bóng người.

“Người đã được đưa vào phòng rồi.”

Người đàn ông nghe xong hết sức vui mừng, quay đầu nhìn Diệp Tư Truy.

“Lão đại, đã bắt được người rồi.”

“Rất tốt, tiếp theo, chỉ cần đợi tên Huỳnh Nhân đó tự chui đầu vào lưới thôi.”

Diệp Tư Truy cười ha hả nói.

“Đã trói vào chưa?”

“Trói rồi!”

Diệp Tư Truy hài lòng gật gật đầu, nói.

“Bọn mày phải hiểu, bọn mày là bệnh nhân tâm thần, mà người tâm thần gϊếŧ người, không phạm pháp, một lát nữa, đợi người đến rồi, đánh anh ta mạnh bạo vào, đánh chết cũng không sao.”

“Vâng, lão đại”

Ở mỗi góc của nhà máy, đều truyền đến tiếng vang lớn.

Những người này, mặc dù đều là bệnh nhân tâm thần đã được xuất viện, nhưng đều tuân theo mệnh của Diệp Tư Truy.

Diệp Tư Truy quay đầu nhìn về phí Thiều Hải Hà.

“Cậu Thiều, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, cậu mau đi đi, tôi đã đặt sẵn địa điểm cho cậu rồi, bảo đảm cậu hài lòng.”

“Được”

Vừa nghĩ đến người phụ nữ bản thân luôn mong nhớ, một lúc nữa sẽ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, mặc anh ta xử lý, ánh mắt của Thiều Hải Hà lập tức trở nên nóng bỏng.

Đặc biệt, cô còn là người phụ nữ của Huỳnh Nhân, càng làm thỏa mãn sở thích của anh ta.

“Lát nữa các cậu giải quyết xong Huỳnh Nhân, thì bắt anh ta lại, đem anh ta đến phòng của tôi, tôi muốn làm nhục Liễu Phi Tuyết trước mặt anh ta!”

Giọng điệu Thiều Hải Hà uy nghiêm đáng sợ, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, máu nóng trong người anh ta lại sôi sùng sục.

“Được thôi, chỉ là cậu Thiều cũng đừng quên, một số bộ phận khác của Lâm tiểu thư, tôi muốn lấy ra cất giữ.”

Thiều Hải Hà ngẩn ra, vừa nghĩ đến không lâu sau Liễu Phi Tuyết sẽ bị chặt đứt tay chân, thì anh ta lại không nhịn được thở dài một câu, thật là phung phí của trời.

Nhưng vân gật đầu.

“Đều là của cậu cả.”

Nói xong, anh ta lập tức lái xe rời đi.

Cả đường, anh ta đều đang nhấn ga, chỉ tốn có 20 phút, đã đến một căn biệt thự ngoại ô giấu kín.

Đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy một cái bao tải đang không ngừng động đậy trên giường.

Đột nhiên, Thiều Hải Hà nở nụ cười âm u.

“Hahaha…Liễu Phi Tuyết, con khốn suốt ngày tỏ vẻ lạnh lùng, không phải cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi.”

Thiều Hải Hà cũng không vội vàng mở bao tải, mà từ từ rót một ly rượu vang, ừng ực uống xuống.

Rượu vào thêm dũng cảm, trước khi vào chuyện nam nữ, vẫn là cần thêm một chút gia vị.

Nửa bình rượu vang xuống bụng, sắc mặt Thiều Hải Hà trở nên đỏ rực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nhìn bao tải cũng xuất hiện bóng hồng.

“Liễu Phi Tuyết, nhiều lúc tôi không hiểu rốt cuộc là em nghĩ cái gì? Tại sao, em thà chọn một tên phế vật vừa không có tiền vừa không có quyền, mà không chịu ở cùng tôi chứ?”

“Bây giờ tôi nắm được điểm yếu của em, em dám nɠɵạı ŧìиɧ, chứng tỏ em cũng là một người phụ nữ bình thường, cũng có nhu cầu, vậy người giải quyết nhu cầu của em, tại sao lại không thể là tôi?”

Anh ta vừa nói, vừa cởi thắt lưng, đi về phía giường.

Nghe lời của Thiều Hải Hà, bao tải càng giãy giụa dữ dội.

“Em đừng sợ, em không một mình, Huỳnh Nhân đang đến cứu em rồi, đợi một lát nữa, em sẽ nhìn thấy anh ta bị trói mang đến đây, đến lúc đó, tôi sẽ cho em thấy sự lợi hại của tôi trước mặt anh ta!”

Dưới tác dụng của rượu, nụ cười của anh ta dần trở nên hung tợn, một phát mở bao tải ra.

Chỉ nhìn thấy đầu của một người phụ nữ lộ ra, sau đó là toàn bộ khuôn mặt.

Miệng bị chặn lại, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể khóc thút thít, mang theo ánh mắt kinh hãi cực độ, nhìn chằm chằm Thiều Hải Hà.

Nhìn khuôn mặt này, Thiều Hải Hà tức khắc sững sờ.

Ba giây sau, la lên kinh ngạc.

“Cô không phải là Liễu Phi Tuyết.”