Gả Chồng Thay Em

Chương 15: Quan tâm

Tác giả: Ninh Ninh

Chương 15: Quan tâm

Cả buổi sáng tôi nằm trên giường không muốn xuống giường, cậu ta hết đi ra lại đi vào khiến tôi đau đầu lắm. Buổi trưa cậu ta đi mua phở cho tôi ăn, buổi tối tôi vừa ăn xong đi tắm rửa lại lên giường nằm úp mặt vào tường. Muốn nhắn tin với bọn Đào Đào hỏi chuyện. mới gõ được vài chữ lại xóa.

Chuyện này tôi ngu cực kỳ, tôi chẳng biết gì về nó mà hỏi thì ngại, sĩ diện lắm. Tôi lại xoá để điện thoại ra chỗ khác. Tôi nhắm mắt mà lòng càng rối rắm, càng nghĩ càng tức giận, chết tiệt cái tên hâm nằm cạnh tôi đây cậu ta chẳng nói gì cứ nhìn tôi.

Tôi chỉ cần nhúc nhích là cậu ta cười. Cậu ta thật muốn đánh, tôi mà gan to hơn là tôi quay lại tát cho cậu ta phát rồi. Nhưng giờ tôi đuối lý, tôi bị cậu ta gài lên giường rồi, tôi giờ mà quá đà cậu ta lại kéo tôi lên giường thì chết. Tôi sợ lắm.

May hôm qua tôi say chứ tôi mà ngây ngây tỉnh dậy nhớ hết khéo tôi phát sốt vì chuyện đó mất. Mất mặt chết được, ai đời chung giường buổi thứ hai đã lên giường với nhau rồi. Anh hai tôi mà biết ông không cười nhăn răng tôi chui đầu xuống đất luôn đấy.

“Còn mệt sao?”

“Không!”

“Vậy ngủ đi.”

“Đang ngủ.”

“Ngủ mà trả lời.”

“Ai bảo hỏi tôi?”

“Thích vậy.”

“Đáng ghét!”

" Haha!!"

Cậu ta cứ như điên lại cười, tôi cay cú lắm mà phải nằm im. Cứ một lúc cậu ta lại hỏi tôi mệt không? Còn đau không mà tôi chỉ muốn xuống đất đào luôn cái hố mà nằm xuống luôn cho nhanh.

Tôi chưa biết cậu ta lại có cái tính nhây như hôm nay.Tôi được mở mang tầm mắt chỉ sau một đêm bị cậu ta hố!

"Liệu chúng ta có thể yêu nhau như bao cặp đôi, cưới trước yêu sau không?"

“…”

Sáng sớm tôi dậy cậu ta đã dậy trước, tôi theo thói quen đi vào nhà tắm thay đồ.

Xong đi ra ăn sáng, bữa sáng đầu tiên tôi ăn mà cúi đầu mọi người ạ, tôi đến khổ, giá chưa xảy ra chuyện gì tôi còn nghênh ngang được, giờ cứ thấy là ngại ngại sao đấy. Ăn xong tôi chạy mất dép xuống tầng hầm để xe trước, cậu ta xuống sau, chúng tôi cùng đi làm.

Một ngày đầu tuần công việc chồng chất, tôi đến công ty là không nghĩ ngợi gì nữa. Tặc lưỡi cho qua mọi thứ, giờ hối có được nữa đâu, sống vẫn phải sống, ngủ chung vẫn phải ngủ, đi cùng vẫn phải đi!

Chúng tôi phải làm một cặp vợ chồng hạnh phúc trước mặt mọi người.Ghét để trong lòng thôi, đứng dậy để sống, tôi cần phải nhìn ba mẹ cùng gia đình. Đứa em gái của tôi, con bé đã hai mươi còn ngây ngô như đứa trẻ, hàng ngày cần người bên cạnh.

Tôi nhìn con bé mà sống, tôi phải sống luôn cuộc đời cho em, cuộc hôn nhân này vốn dành cho con bé, chỉ vì nó như vậy tôi mới phải thay em gả đi. Tôi không trách con bé, tất cả đều duyên phận sắp đặt rồi!!!

Mỗi ngày chúng tôi vẫn đóng cặp như thỏa thuận, vợ chồng thương yêu nhau. Cậu ta thường xuyên đưa tôi về bên nhà ba mẹ chồng, cùng ba mẹ tôi chơi. Tần xuất cậu ta đi chơi tối cũng ít đi, chúng tôi cũng không còn hở ra là cãi nhau nữa.

Chỉ có việc trên giường cậu ta hỏi tôi luôn từ chối. Tôi không ghét, tôi đã tìm hiểu việc đó, cuộc sống vợ chồng sau một tháng tôi dần tiếp thu nếu chúng tôi có thể sống trong hoà bình thì tôi không cần ly hôn.

Cậu ta đã xé hai bản hợp đồng giờ giữa chúng tôi chỉ còn tờ giấy đăng ký kết hôn. Đừng ai bảo tôi ngu ngốc nhé! Tôi làm vậy vì em gái, vì gia đình tôi, có ba mẹ tôi luôn lo lắng.

Bà đã từng gọi tôi nói chuyện riêng, bà không muốn tôi lấy chồng rồi ly hôn vì cái lý do không hay. Nếu có thể thử sống chung được thì sống. Mẹ tôi đã khóc khi nói về em gái tôi, mẹ tôi đã khổ vì con bé, bà không muốn khổ vì tôi nữa.

Việc Hoàng An trước kia sống buông thả ba mẹ tôi đều biết, khi quyết định liên hôn ba mẹ tôi cũng suy nghĩ nhiều lắm. Nhất là mẹ tôi, bà đã khóc rất nhiều. Chỉ vậy một tháng qua tôi không muốn làm ba mẹ lo lắng tôi quyết định tập sống chung, tập làm quen với cách sống của các cặp đôi khác.

Tôi đi làm về sẽ về nhà ăn cơm tối, đi ngủ không còn lời ra tiếng vào với cậu ta nữa. Chúng tôi không tranh chấp ai ngủ thế nào nữa. Bữa cơm ăn cũng không còn cãi nhau.Đi xe không còn có không gian ngột ngạt như trước nữa.

Hoàng An thay đổi rất nhiều, cậu ta khiến tôi suy nghĩ khác về cậu ta nhiều hơn. Có lúc tôi ngồi làm việc những tin nhắn hỏi han tôi ăn cơm trưa chưa? Hay làm có mệt lắm không? Đừng làm nhiều, nếu mệt quá thì về nghỉ!

Tôi lần đầu biết cười từ khi cưới cậu ta. Cậu ta quay trở về con người như năm năm trước, luôn quan tâm tôi, giống tri kỷ.Chồng hờ, bạn thân nhiều lúc nó lạ lẫm mọi người ạ.

Tôi là con gái, tính tình sáng nắng chiều mưa, đang cười cũng khóc được.Tôi nhìn như mạnh mẽ lắm thực tế tôi rất yếu mềm. bốn tháng lấy nhau tôi luôn gồng mình để mình mạnh mẽ, hơn không muốn gục ngã, không muốn người khác cười mình.Tôi không muốn cho ba mẹ, anh hai luôn bận tâm.

Hôm nay là thứ bảy, ngày cuối tuần ngày mai tôi được nghỉ nữa rồi, ngồi trước máy tính làm việc, tôi luôn tập trung cao độ nhất có thể, tiếng điện thoại truyền đến, là chuông báo tin nhắn.Tôi mở tin đọc.

[Em ăn cơm chưa?]

Là Hoàng An hỏi tôi đi ăn chưa? Tôi nhìn đồng hồ đã mười một giờ trưa tôi cười nhẹ gõ phím trả lời:

"Chưa!"

[Vậy anh đặt đồ ăn cho nhé!]

“Ừ!”

[Em uống trà sữa hay nước ép?]

" Trà sữa!"

[Ok, vậy đợi 20 phút có người giao hàng.]

“Ừ.”

[Sao toàn ừ vậy?]

“Không ừ chẳng lẽ nói gì?”

[Phải nói “Cảm ơn chồng yêu” biết chưa?]

" Buồn nôn!"

Tôi tắt máy ngồi làm tiếp, chúng tôi cứ vậy, cậu ta quan tâm tôi nhưng tôi chưa thể nói cảm ơn được. Tôi chỉ cho cậu ta cơ hội sửa sai mà thôi. Tôi không cao thượng đến mức chồng đưa gái về nhà ngủ mà bình thường được.

Ai nói tôi thù dai tôi chịu, là phụ nữ ai cũng giống tôi thôi, chồng mình không tôn trọng mình liệu có thể tha thứ ngay không? Chắc chắn phải có thời gian để chứng minh họ đã thay đổi và biết lỗi sai.

Đúng như cậu ta nói hai mươi phút ship giao cơm trưa cùng trà sữa cho tôi. Tôi nhìn ly trà sữa miệng cười ngọt ngào như nó vậy. Tôi không biết sao mấy ngày nay tôi thích uống đồ ngọt ngọt, béo béo, ăn nhiều hơn bình thường.

Đến chị Kim còn hỏi tôi sao dạo này tôi ăn nhiều vậy? Tôi chỉ cười nhẹ cái cho qua chuyện, tôi cũng thắc mắc nhưng người tôi vẫn bình thường không có ốm nên tôi chủ quan.

Tôi tắt máy đi ăn cơm trưa, sau nghỉ trưa chiều vào làm tiếp. Chiều lại về nhà ăn rồi ngủ như thường ngày.

Một chủ nhật chỉ có hai đứa, Hoàng An làm phó tổng giám đốc, cậu ta luôn rảnh rỗi vì có anh chồng cùng ba chồng tôi lo lắng hết rồi. Cậu ta lên công ty làm chỉ lo những hợp đồng đã được ba chồng tôi duyệt qua rồi. Tôi cũng thấy nhà chồng tôi lo lắng cho cậu ta nhiều quá.

Có lẽ cậu ta ham chơi, vẫn còn trẻ mới như vậy. Thời gian trôi qua thêm một tuần nữa, tôi vẫn ăn nhiều, uống nhiều trà sữa, hay đồ uống ngọt, đến cả bánh kem tôi cũng ăn.

Cả người tôi béo thêm một vòng, chị Kim lần này không nói nhẹ nữa, chị nhăn mày nói tôi về nhà đi khám xem chứ ăn ngọt nhiều không tốt cho sức khỏe. Tôi gật đầu nghĩ cũng đúng, thế là tôi tắt máy đi báo phòng nhân sự xin nghỉ ngày hôm nay.

Tôi xuống dưới sảnh lấy máy gọi điện thoại cho Hoàng An.

[Alo, anh nghe!]

“Cậu có rảnh đến đón tôi đi khám bệnh được không?”

Tôi vừa nói mình bị bệnh cậu ta cuống quýt hỏi:

[Em bị làm sao?], [Em thấy người thế nào?]

[Em bị đau ở đâu?], [Đợi anh hai mươi phút!]

Cậu ta hỏi liên tục sau tắt máy không để tôi trả lời, tự nhiên thấy cậu trong lòng tôi ấm áp lạ kỳ, có lẽ được quan tâm cảm giác nó vậy!

#Gachongthayem #NinhNinh