Thích Không Thể Giấu

Chương 30

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Đường Tịnh Châu dừng bước, hai người lại gần một hẻm nhỏ, xung quanh bốn phía đen đặc, chỉ có ánh trăng và những vì sao lấp lánh rải rác trên người bọn họ.

Doãn Hoan đã lâu không chạy nhanh như vậy, cô dựa vào góc tường thở hổn hển, mảnh liệt, thậm chí cô còn cảm thấy phổi của mình như muốn nổ tung.

Thấy động tác của cô Đường Tịnh Châu cũng đi qua theo, đứng sát góc tường hơi cúi đầu, ánh mắt chăm chú dừng lại trên mặt cô, sau khi hít thở đều, cậu cười nói:

“Hot thì càng tốt, tôi trực tiếp dắt cậu ra mắt công chúng, ký hợp đồng với công ty của tôi làm đàn em của tôi, tôi sẽ che chở cho cậu.”

Doãn Hoan nghe vậy “haizz” Một tiếng, liếc mắt ý vị thâm trường nhìn cậu nói:

“Tôi sợ người đại diện của cậu sẽ ăn tôi, tôi vẫn thành thành thật thật làm một người thường thôi, ở giới giải trí các cậu quá sâu không thích hợp với tôi.”

Đường Tịnh Châu nghe vậy thì mấp máy môi, sắc mặt khẽ cứng lại, giải thích nói:

“Tôi với chị ta không hề có quan hệ gì, hơn nữa tôi đã xin công ty đổi người đại diện rồi.”

Doãn Hoan xua tay, không chút để ý trả lời:

“Ơ kìa tôi chỉ nói như vậy thôi, cậu gấp cái gì?”

Nói xong cô cũng trở lại bình thường được rồi, đứng thẳng chuẩn bị xoay người rời đi.

Lúc này Đường Tịnh Châu vẫn không thấy rõ sắc mặt đột nhiên ngẩng đầu, một phen nắm lấy cánh tay Doãn Hoan, kéo cô dựa vào tường lần nữa, mà tay kia của anh nhanh chóng áp vào bức tường bên kia cô, trình diễn một màn kabedon (*).

(*) Kabedon hay còn là Kabe-don là kết hợp giữa từ ‘kabe’ – bức tường và ‘DON’ – tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường. Kabe-don trở thành hình ảnh lãng mạn đối với nhiều cô gái, hy vọng rằng một chàng trai dễ thương (tốt nhất là cao hơn nhiều so với họ) sẽ giữ họ lại sát với tường và đến gần một cách lãng mạn.

Trong nháy mắt Doãn Hoan cảm thấy kinh ngạc.

Cô hoảng sợ nhìn Đường Tịnh Châu từ từ cúi đầu, ngay khi môi anh vừa chạm vào môi mình, cô đột nhiên rút tay ra đẩy cằm cậu, đầu gối phía dưới nâng lên đá thẳng vào chỗ hiểm………..

Trong nháy mắt Đường Tịnh Châu đau đớn ôm bụng dưới ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, cả ngày mới dịu lại, hai mắt ngấn lệ nhìn Doãn Hoan.

Doãn Hoan: “……… Rất xin lỗi, tôi chỉ là làm theo bản năng thôi, không phải cố ý đâu!”

Đường Tịnh Châu rất muốn nói không sao, nhưng mà cảm giác đau đớn khiến ngay cả một câu hoàn chỉnh câu cũng không nói được.

Lát sau, Doãn Hoan cũng bình tĩnh lại, nhớ lại hành động của Đường Tịnh Châu, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, cô nhìn Đường Tịnh Châu ngồi xuống thành một quả bóng, môi dẩu lên, suy nghĩ một chút cuối cùng mở miệng nói:

“Tôi không biết hành động của cậu là cố ý hay vô tình, nhưng mà tôi đều phải giải thích, tôi vẫn coi cậu là như một người bạn và một người anh, lúc trước ở nước Mỹ chúng ta chăm sóc cho nhau không phải là giả, nhưng tôi đã có bạn trai, tôi cũng rất yêu anh ấy, mong cậu hãy tôn trọng tôi đồng thời cũng tôn trọng chính bản thân cậu.”

Nói xong cô cụp mắt, che đi chút buồn trong mắt, tiếp tục nói:

“Tôi đồng ý sẽ đưa cậu đi ăn món đặc sản, đưa cậu đi dạo xem phong cảnh và tôi đều đã hoàn thành, cho nên cứ như vậy đi, sau này cậu bận việc của cậu tôi sẽ không quấy rầy, tôi đi về đây, tạm biệt.”

Nói xong cô vẫy tay với cậu, sau đó xoay người rời đi không chút lưu luyến.

Nhìn bóng dáng của cô đi càng lúc càng xa, Đường Tịnh Châu từ từ đứng dậy, muốn gọi cô nhưng lại không có dũng khí, lúc này cậu đột nhiên hâm mộ cái người luôn được cô đặt trong lòng kia, có thể có được cô, anh ta phải có bao nhiêu may mắn?

Doãn Hoan về đến nhà, đầu cô như muốn nổ tung, chỉ cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ, cho đến bây giờ cô cũng chỉ coi Đường Tịnh Châu là bạn tốt là người anh tốt, không ngờ cậu vậy mà lại có suy nghĩ khác với mình.

Nhưng mà trong nháy mắt cô mất đi một người bạn mà mình rất quý trọng, cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Cô cởϊ qυầи áo chưa kịp tâm sự với ba mẹ, lập tức vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra thì bình tĩnh được một chút, lại càng lúc càng cảm giác cong đi.

Cũng chính lúc này, cô nhớ Lục Hoài Vũ đến điên, còn nhớ anh hơn so với lúc ở nước ngoài!

Cô lấy điện thoại ra ấn một dãy số rồi gọi qua, chưa đến một lát đầu bên kia đã nhấc máy, âm thanh của Lục Hoài Vũ mang theo tiếng khàn khàn buồn ngủ truyền tới.

Doãn Hoan suy nghĩ, bây giờ ở bên chỗ anh cũng đã gần tám giờ sáng rồi, sao còn đang ngủ?

“Anh đang ngủ sao?”

Lục Hoài Vũ “ừ” Một tiếng, “Cả đêm mở cuộc họp đường dài, vừa mới đi ngủ, nhớ anh sao?”

Âm thanh của Lục Hoài Vũ xoa dịu trái tim đang nôn nóng của Doãn Hoan như một kỳ tích, cô khẽ gật đầu, “Rất rất rất rất nhớ anh, phải làm sao bây giờ?”

Lục Hoài Vũ nghe vậy môi mỏng khẽ cong lên, anh nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài phủ bóng lên khuôn mặt anh, hồi lâu anh mở miệng nói:

“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Quả thật anh rất hiểu Doãn Hoan, Doãn Hoan im lặng vài giây, sau đó cười nói: “Làm sao em xảy ra chuyện được, chỉ là đột nhiên nhớ anh nên mới gọi điện cho anh, sao anh lại nghĩ nhiều vậy.”

Lục Hoài Vũ gật gật đầu, “Không có chuyện gì thì tốt, có chuyện gì không được giữ lại trong lòng, nói cho anh anh gánh giúp em nhé.”

Đôi mắt Doãn Hoan đỏ lên, hoàn toàn bị anh làm cho cảm động.

“Được, em đã biết, vậy anh tiếp tục nghỉ ngơi đi, chờ khi anh có thời gian em lại gọi cho anh.”

Lục Hoài Vũ gật đầu, “Được, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói chuyện điện thoại xong tâm tình Doãn Hoan tốt lên không ít, bỏ đi những buồn phiền cả người chỉ còn lại những mệt mỏi, vì thế cô chui vào trong ổ chăn, chỉ một lát sau liền nặng nề thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau Doãn Hoan bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc, tiếng chuông di động reo lên không ngừng đinh tai nhức óc giống như lời thúc giục, Doãn Hoan từ trong ổ chăn đi chui ra, lần mò nửa ngày mới lấy được điện thoại từ dưới gối ra.

Điện thoại vừa kết nối thì Đinh Đinh có giọng nữ vô cùng cao kia liền rống lên:

“Hoan Hoan ~ cậu hot rồi!”

Doãn Hoan vẫn chưa tỉnh, mơ mơ màng màng nghe câu không quan trọng của cô ấy, hỏi ngược lại:

“Hot cái gì, bây giờ mới có mấy giờ, cậu không ngủ được sao?”

Đinh Đinh: “……….”

“Đã đến lúc này vậy mà cậu còn ngủ được? Cậu dám lén lút nɠɵạı ŧìиɧ cậu không sợ bị mấy chục triệu fan hâm mộ xé cậu thành mảnh nhỏ à?”

Doãn Hoan nghe vậy càng lơ mơ, “Ngoại cái gì tình chứ, chúng mình chỉ là………”

Quan hệ bạn bè.”

Bốn chữ này còn chưa nói ra trong đầu cô bất giác nhớ tới cảnh tượng buổi tối hôm qua, sau đó nghĩ đến câu Đinh Đinh vừa mới nói, sợ hãi nuốt nước miếng.

“Chỉ là cái gì? Cậu không sợ fan xé xác cậu, vậy cậu không sợ Lục Hoài Vũ nhà cậu xé xác cậu sao? Cậu thật sự can đảm đấy Doãn Hoan!”

Lục Hoài Vũ………

Vừa nghe đến ba chữ này Doãn Hoan lại sợ hãi.

Cô đột nhiên gào lên, vừa khóc vừa hỏi Đinh Đinh: “Hôm qua mình chỉ cùng Đường Tịnh Châu ăn bữa cơm, sau đó bị fan đuổi, chúng mình thật sự không có gì, mình nên làm cái gì bây giờ? Lục Hoài Vũ sẽ không thật sự xé xác mình chứ?”

Doãn Hoan khóc như vậy trái lại giọng nói của Đinh Đinh hạ thấp xuống, cô ấy bình tĩnh phân tích nói:

“Có xé xác cậu hay không cũng phải xem anh ấy có tin lí do thoái thác của cậu không nữa, lợi dụng lúc anh ấy không ở nhà đi hẹn hò với người tình nhân nhỏ, dù sao nếu A Triệt nhà mình dám làm như thế mình chắc chắn sẽ cắt con gà nhỏ của anh ấy!”

Cô ấy nói xong Doãn Hoan cả kinh.

“Chỉ là bạn bè, sao lại là tình nhân nhỏ được chứ? Cậu đừng suy nghĩ hồ đồ.”

Đinh Đinh bĩu môi: “Ở trong mắt mình tất cả con gái đều là tình địch của mình, cho nên thà gϊếŧ nhầm một nghìn người cũng không thể bỏ qua một người.”

Doãn Hoan: “……….”

Vậy thật sự mình có thể sẽ sắp chết đó!

Đinh Đinh cũng lười nhiều lời với cô, vì thế thúc giục nói: “Được rồi được rồi, cúp đi mình còn muốn xem tin tức mới nhất trên Weibo nữa, hôm nay là một ngày bận rộn đối với mình.”

Nói xong cô ấy cúp máy.

Doãn Hoan suy nghĩ mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra máy tính bảng khởi động máy, sau đó mở Weibo.

Quả nhiên, lại hot rồi.

Bây giờ vậy mà ngay cả trên hotsearch cũng là cô, cái gì mà # Đường Tịnh Châu đêm khuya cùng cô gái đang đi học #, # Một blogger thật sự là bạn gái nhiều năm của Đường Tịnh Châu # một fan blogger thượng vị #, # Một nam minh tinh ngủ với fan # các loại, toàn bộ đều là hình ảnh hai người các cô buổi tối hôm qua cùng nhau chạy trốn khỏi ống kính.

Bình luận dưới Weibo của cô phần lớn đều mắng cô, mắng cô lợi dụng Đường Tịnh Châu để tạo scandal, còn có nói cô không xứng với Đường Tịnh Châu, có hơn một triệu tin nhắn như thế.

Doãn Hoan cũng lười mở từng cái ra, cô chỉ xem đại khái về tin tức của hai người, tất cả đều là nói xằng nói bậy, cái gì vừa ôm vừa mạnh mẽ hôn chứ.

Nội dung này thật khó coi, mô tả hiện trường như thể đã tận mắt nhìn thấy.

Doãn Hoan đau lòng lại lùi vào ổ chăn, nếu Lục Hoài Vũ nhìn thấy chủ đề bài viết mới này, cô không chết mới là chuyện lạ!

Cô lén gửi cho Lục Hoài Vũ một tin nhắn, chỉ có ba chữ: “Đang làm à?”

Cô muốn thăm dò một chút, lỡ như anh tức giận thì có phải bản thân đã sớm chuẩn bị rồi không?

Nhưng mà tin nhắn gửi đi rất lâu cũng chưa nhận được câu trả lời, điều này khiến trong lòng Doãn Hoan càng hoảng sợ, có phải Lục Hoài Vũ đã nhìn thấy tin tức Weibo rồi không? Không phải anh tức giận chứ? Nếu anh thật sự tức giận thì mình nên làm sao bây giờ?

Ngay khi cô đang rối rắm thì Đường Tịnh Châu gọi điện cho cô.

Ban đầu cô đang phiền lòng vì chuyện của cậu, lúc này căn bản không muốn để ý đến cậu, vì thế trực tiếp cúp điện thoại, ai ngờ Đường Tịnh Châu không từ bỏ, cô cúp anh liền gọi tiếp.

Hai người giằng co nửa tiếng, sau đó Doãn Hoan thật sự khó chịu, liền nhấc máy:

“Chuyện gì nói, có rắm mau thả.”

Đây là lần đầu tiên cô cư xử thô lỗ với người khác như vậy, Đường Tịnh Châu cũng giật mình sửng sốt một lát, sau đó cười nhẹ hỏi:

“Xem Weibo rồi? Vậy mà có thể khiến một cô gái thùy mị tức giận thành như vậy, thật sự không dễ dàng, có muốn tôi an ủi cậu một lát không?”

Doãn Hoan hít sâu một hơi, sau đó phẫn nộ nói:

“Nếu cậu có thời gian thì thà rằng lên Weibo làm rõ đi, cậu làm nghệ sĩ không phải am hiểu cái này nhất sao? Hơn nữa chúng ta căn bản không có gì, cậu cũng biết rõ hơn ai hết.”

Đường Tịnh Châu lại cười, “Tôi cũng không rõ mà, cậu chắc chắn không có quan hệ với tôi chứ? Nếu không thì cậu thuận theo ý dân trực tiếp làm bạn gái tôi là được rồi.”

Doãn Hoan bùng nổ, cô không ngờ vậy mà Đường Tịnh Châu lại có thể khốn nạn như vậy, vì thế cô gào to:

“Đường Tịnh Châu, tôi cảnh cáo cậu nếu cậu còn như vậy nữa thì chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm.”

Đường Tịnh Châu nghe vậy cuối cùng cũng không giữ được ý cười trên khóe miệng, vì thế chỉ nói một câu:

“Ngoan đừng làm loạn, tôi vẫn phải luyện tập tối nay gọi cho cậu.”

Nói xong cậu vội vã cúp điện thoại.

Nghe âm báo bận trong điện thoại Doãn Hoan chỉ cảm thấy bản thân như đánh trên bông vải, không nhận được câu trả lời còn làm mình bị thương nữa.

Bây giờ phải làm sao đây?

Tự cô lên mạng làm rõ có hiệu quả không?

Doãn Hoan tưởng tượng đến Lục Hoài Vũ đang tức giận cảm thấy mình sắp ngạt thở, thế giới này sao lại nhiều khó khăn như vậy, nếu biết như vậy có đánh chết cô cũng sẽ không gặp Đường Tịnh Châu, tên kia thật sự không đáng tin cậy!

Hết chương 30.