Tiểu Mỹ Nhân Đáng Thương Bị Cưỡng Chế Yêu

Chương 10-3: ℕô ᒪệ

Phó Y Hành thấy kế hoạch đã thực hiện được thì lập tức cười nói: “Đã không kiên trì tới cùng mà còn nói dối, nhưng dù sao thì cha vẫn hy vọng Tiểu Mộc sẽ giữ đúng lời hứa...”

Đôi mắt Phó Ý Hành tối sầm lại, l*иg ngực rung lên khiến tâm trạng của Tang Mộc rối bời, cậu buồn bã thu mình lại và nghe theo mệnh lệnh của hắn.

"Vậy thì sau này con sẽ là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© nhỏ của cha vậy."

Tang Mộc không biết nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© là gì, nhưng luôn có những người dạy con người ta bằng gương mẫu, ngay cả Phó Thính Tuyết - một đứa con rơi sau này cũng được hưởng một miếng bánh.

Mà vị công tử ngàn kiều vạn sủng trong miệng người khác lại không được tính là người nhà họ Phó.

——

Vài tháng kể từ đêm đầu tiên, ngày Phó Thính Tuyết được mẹ ruột đưa đến nhà họ Phó là ngày sinh nhật của Tang Mộc, nhưng không ai trong gia đình họ Phó biết về điều đó, hơn nữa Phó Thính Tuyết còn lớn hơn Tiểu Mộc tận bốn tuổi.

Nửa tiếng trước khi Tang Mộc nhìn thấy Phó Thính Tuyết thì cậu đã phải quỳ dưới bàn của Phó Ý Hành rồi khẩu giao cho hắn, mà vì cuối cùng không nuốt hết vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên đã bị người đàn ông dùng thắt lưng đánh tới tấp vào mông đến mức nó sưng đỏ cả lên, ngay cả đi đứng cũng vô cùng khó khăn.

Đợi đến lúc về tới nhà, Tang Mộc nhìn thấy có một người anh trai cao lớn đẹp trai, dáng vẻ trong sáng thì vô cùng vui mừng, dù cho cậu có biết thân phận của người anh trai này cũng không hề ảnh hưởng đến Tang Mộc một chút nào.

Bởi vì bà Tang đã sớm nói cho Tang Mộc biết: Nếu có một ngày cha con đưa người khác về nhà, thấy nhiều anh trai không quen biết thì cũng phải lễ phép một chút, còn lại con không cần nghĩ cái gì nữa hết, cứ sống có trách nhiệm là vui vẻ là tốt rồi.

Nhưng mà Tang – người muốn Tang Mộc sống hạnh phúc đã chết, cho nên Tang Mộc đã bị cha với anh trai của mình ăn tới mức không còn miếng xương.

Tang Mộc là một nhóc con rất nhạy cảm trong mọi khía cạnh, cậu cảm thấy người anh này có ác cảm với mình, nhưng hắn không có bất kỳ hành động thực sự nào nên Tang Mộc không quan tâm. Cậu ngồi trong vòng tay của Phó Tu Trúc và ăn nho, thỉnh thoảng còn đút cho hắn ăn vài trái.

Phó Tu Trúc không thích ăn nho nhưng hắn vẫn sẽ tóm lấy quả Tang Mộc đang ăn mà cắn một cái, sau đó còn giúp Tang Mộc lột vỏ.

Câu đầu tiên là những gì mẹ ruột của Phó Thính Tuyết nói với Phó Thính Tuyết, và câu thứ hai là những gì Phó Thính Tuyết tự mình nhìn thấy.

Tang Mộc rất thoải mái cho đến khi ăn tối, hiếm khi cậu không bị ném lên giường ngay khi về đến nhà.

Tang Mộc chỉ ăn thức ăn lỏng, và tập trung múc cháo, trước mặt cậu đột nhiên Phó Thính Tuyết rêи ɾỉ rồi nước mắt anh lập tức rơi xuống.

Bà vυ' đứng một bên sợ tới mức vội vàng đưa nước vào phòng, ba người đều dừng hết động tác lại, Phó Thính Tuyết rót đầy một ly rồi uống trong nước mắt, anh nói: “Bên trong canh có mù tạt, a, chắc là vô tình rớt vào.”

Máu Tang Mộc như sắp đông lại, tô canh hôm nay là do cậu bưng ra nhưng cậu không làm gì nó cả, ai cũng tin tưởng cậu nhưng cố tình lại có hai người thích giả bộ hồ đồ.

Bà vυ' sững sờ một lúc rồi quay lại bếp kiểm tra, vừa đi vừa nghĩ: Kỳ lạ thật, lúc nãy ông Phó có uống một ngụm canh rồi mà có nói gì đâu, không đúng, trong nhà làm gì có ai ăn mù tạt....

Bà vυ' này năm nay đã ngoài năm mươi tuổi và đã phục vụ cho nhà họ Phó hơn hai mươi năm, trường hợp nào cũng thấy hết rồi, mấy cái kỹ xảo nho nhỏ này làm sao mà bà không hiểu được, hơn nữa đứa nhỏ Tang Mộc kia quá ngoan khiến cho lòng bà chỉ muốn quay lại ngay lập tức nói ra chuyện này.

Nhưng Phó Y Hành đã lạnh giọng mắng Tang Mộc rồi để cho cậu trở về phòng mình, Phó Tu Trúc còn không thèm nhìn cậu một cái mà lấy một tờ khăn giấy lau nước mắt cho Phó Thính Tuyết.

Phó Ý Hành lạnh lùng nói: "Sau này trong nhà không được phép có mù tạt nữa."

Bà vυ' thẳng thừng nói: "Tôi chưa bao giờ mua mù tạt".

Đôi mắt Phó Ý Hành sắc như dao lại liếc mắt nhìn Phó Thính Tuyết cười một cái, người anh ngập tức cảm thấy ớn lạnh nhưng Phó Y Hành lại không nói gì cả.

Vì Phó Y Hành giữ Tang Mộc lại làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© nên cả hai sẽ cố tình tìm ra lỗi sai của Tiểu Mộc, sau đó sẽ trừng phạt cậu một tuần không được xuống giường, họ còn bắt cậu phải tách mông ra cầu xin dươиɠ ѵậŧ hai người đàn ông cùng đυ. vào lỗ da^ʍ của cậu.

Lần này cũng vậy, ngoại trừ đêm nay họ để Tang Mộc cắm gậy mát xa đến xin lỗi Phó Thính Tuyết.

Phó Tu Trúc đứng ở góc nhìn Tang Mộc loạng choạng bước tới, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen quá khổ nhưng không thể che hết được dấu hôn và tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữa hai chân.

Tang Mộc nói với nức nở xin lỗi, khóc tới mức bị Phó Tu Trúc ôm đi, mà gã cũng không hề liếc mắt nhìn Phó Thính Tuyết một lần nào.

Mà Phó Thính Tuyết không có thời gian để quan tâm, anh nhìn thấy một nhóc con nhỏ hơn anh vài tuổi, mắt cá chân mảnh mai, đầu gối đỏ rực mê người, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt, và đôi mắt mù sương của Tang Mộc rồi cả nơi bí ẩn mềm mại kia.

Cậu khoác lên người bộ quần áo của người lớn, người đầy gợi cảm hệt như vết son phấn rơi vãi ở gác mái ở thế kỷ trước, hương thơm dày đặc bay lượn khiến cho người khác chỉ muốn nhào tới cướp đi.