Giáo Thảo Cao Lãnh Mau Lên Giường Với Tôi

Chương 19: Dùng thủ đoạn để nam thần đưa cô về nhà

Nhưng tương lai còn dài, Lâm Tiêu Vân miễn cưỡng bò dậy, giật giật tứ chi mềm mại vô lực, ngã vào trong lòng ngực Tịch Thụy, làm nũng: “Thầy Tịch, em không có sức, thầy mặc đồ giúp em, được không?”

Có sức làm nũng như vậy? Rõ ràng còn có sức lực, còn giả bộ để hắn mặc đồ cho, Tịch Thụy không nói lời nào nhìn trần nhà, được thôi, hắn đã ngủ với cô, mặc quần áo cho cô thì đã sao.

Tịch Thụy tới một phòng khác mang tới Lâm Tiêu Vân tới khi xuyên kia thân giáo phục, ánh mắt hồ nghi ở Lâm Tiêu Vân trên người đảo quanh, lạnh giọng chất vấn nói: “Lâm Tiêu Vân, tôi lấy thân phận thầy giáo hỏi em, nội y và qυầи ɭóŧ của em đâu?”

Ra cửa không mặc nội y và qυầи ɭóŧ, còn không phải là thiếu thao sao? May là không có gặp được một đám côn đồ cưỡиɠ ɠiαи cô.

Tịch Thụy không hề biết, ngày đầu tiên Lâm Tiêu Vân gặp lại hắn, bởi vì quá muốn hắn nên đã mang khiêu đản đi học bị mấy tên côn đồ chà đạp, người đàn ông đầu tiên của cô chính là em trai hắn.

“Em” Lâm Tiêu Vân gương mặt đỏ rực, lời nói nỉ non nhỏ nhẹ: “Em không có mặc……”

Trước khi tới cô nghĩ vạn nhất nam thần thú tính quá độ đem cô làm ngay lập tức, vậy nội y và qυầи ɭóŧ còn không phải là đồ vật vướng bận sao? Huống chi nội y và qυầи ɭóŧ của cô đều là kiểu bảo thủ, lỡ như làm ảnh hưởng tới du͙© vọиɠ của nam thần thì sao.

“Tôi tính……” Tịch Thụy thở phì phì, nguyên bản hắn muốn cầu cô cầu xin hắn không cho phép cô mặc qυầи ɭóŧ đi về nhà, kết quả người ta đã sớm chuẩn bị, tình thú a, thật là người lớn lên bình thường, chỉ số thông minh cũng bình thường, hắn hừ lạnh trào phúng: “Kia nếu không, em cũng đừng mặc quần nữa, để trần nửa người dưới đi về nhà.”

“A” Lâm Tiêu Vân nhất thời nóng nảy, kinh hoảng thất thố bắt lấy cánh tay Tịch Thụy, nói năng lộn xộn: “Thầy, em, em là học sinh của thầy, trần trụi đi về không phải là làm mất mặt của thầy sao, không không không, không phải, thân thể của em chỉ là cho một người là thầy xem, em không mặc là vì để thầy thuận tiện làm em, thầy, thầy ngàn vạn lần đừng muốn ta không mặc quần, tiện nghi những người khác, đúng không a”

“Phải không? Bạn trai em không phải người?” Nhắc tới cái này Tịch Thụy liền cười lạnh, hắn ngủ với nhiều phụ nữ như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cùng một người đã có bạn trai yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, Lâm Tiêu Vân này đúng là có mị lực thật lớn.

“Em” Lâm Tiêu Vân nói không nên lời lời, chẳng lẽ muốn cô nói những dấu vết trên người ngày hôm đó là do bị cường bạo? Cô làm sao có thể nói ra khỏi miệng a, đặc biệt là hôm nay cô ở trên giường rất dâʍ đãиɠ, lúc đến đây còn không có mặc nội y và qυầи ɭóŧ, hắn chắc chắn sẽ cho rằng là do cô xứng đáng bị cưỡиɠ ɠiαи.

“Được rồi, câm miệng đi, tôi mặc quần áo cho em, đưa em về nhà.” Tịch Thụy không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Lâm Tiêu Vân, tùy tiện mặc quần áo cho cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến cái tiểu âʍ ɦộ chặt chẽ này đã bị người đàn ông khác làm qua, liền nổi lên lửa giận.

Diệu Du nằm liệt ở một bên nhìn Tịch Thụy đối Lâm Tiêu Vân thực đặc biệt, trong lòng chua lòm, khó tránh khỏi ăn dấm muốn vô cớ gây rối với Tịch Thụy, nhưng thân mình kiều mềm bị Tịch Thụy và người phụ nữ kia ép tới tê mỏi cứng đờ, căn bản chính là không thể động đậy, trơ mắt nhìn người đàn ông của mình ôm một người phụ nữ khác rời đi.

Tịch Thụy ôm Lâm Tiêu Vân đi tới cửa, mới phát hiện bản thân đã xem nhẹ bạn gái, vì thế lại đi vòng trở về, một bàn tay sờ gương mặt bạn gái ôn nhu nói: “Diệu Du, anh đưa học sinh của anh về nhà trước, lát nữa anh lại trở về tìm em, nếu như em sốt ruột liền tự mình trở về nhà trước được không?”

Diệu Du giật giật môi, ủy khuất nhìn Tịch Thụy, hiển nhiên không muốn, nhưng do lúc ở trên giường cô ta kêu to còn kêu quá lâu nên dẫn tới cổ họng đau nhức nói không nên lời.

“Như thế nào, anh còn không có uy no em sao a?” Nhìn bạn gái giống như con mèo nhỏ làm nũng, Tịch Thụy bật cười.

Lâm Tiêu Vân ở trong lòng ngực Tịch Thụy, đố kỵ đỏ mắt, rõ ràng đã đi tới cửa, còn phải quay về tới quan tâm người phụ nữ này, chẳng lẽ nam thần muốn để cô tự mình về nhà, ở lại bồi cô ta?

Lâm Tiêu Vân sợ hãi vội vàng nắm lấy tay Tịch Thụy đặt vào đáy quần của mình, phóng đãng cầu hắn sờ: “Ngô ngô, thầy, chờ thầy trở về lại thỏa mãn chị Diệu Du, hiện tại có thể đưa em về nhà hay không?”

Đem tất cả thời gian còn lại đều dành cho em, những lời này Lâm Tiêu Vân nói không nên lời, cô lo lắng để lại ấn tượng không tốt cho Tịch Thụy.

Tịch Thụy chính là loại đàn ông giống như một cơn gió, không có người phụ nữ nào có thể giữ được hắn, Lâm Tiêu Vân có thể tự mình hiểu lấy.

Nhưng chỉ cần có một trong phần trăm hy vọng trong một vòng tuần hoàn vô hạn điểm 0, cô đều nguyện ý nỗ lực.