Sau khi ấn vài lần, Tống Cẩm Trình lại cắm ngón tay vào bên trong hoa huyệt Thành Hựu, để hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước còn lại bên trong chảy ra ngoài, nhỏ giọt trên mặt đất, nhìn hỗn hợp đó và cơ thể cường tráng của Thành Hựu hắn đột nhiên cảm thấy da^ʍ mỹ không nói nên lời.
Sau khi rửa sạch xong, Thành Hựu đứng lên, cậu nói bằng chất giọng khàn khàn muốn Tống Cẩm Trình đi ra ngoài, Thành Hựu muốn tắm rửa.
“Tắm cùng nhau đi.”
Tống Cẩm Trình mở vòi hoa sen, để nước chảy hết người mình từ trên xuống dưới.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn còn đang ngẩng cao đầu, Tống Cẩm Trình lại giống như không cảm giác được, Thành Hựu nhìn thứ kia, bên dưới bất giác co rút, có chút ngứa răng.
Tống Cẩm Trình trắng hơn Thành Hựu, nhìn qua cũng tinh tế hơn cậu rất nhiều, dáng người hắn cao gầy có một tầng cơ bắp mỏng phủ trên cơ thể, có một loại cảm giác xinh đẹp sắc bén.
Khi tiếng nước không còn vang lên nữa, Thành Hựu nhìn về phía Tống Cẩm Trình.
“Buổi tối hôm nay, cả ngày hôm qua, tóm lại là những chuyện giữa chúng ta đều không được nói ra ngoài, tất cả dừng lại ở đây, cậu hiểu không.”
Thành Hựu cầm khăn lông xoa tóc nhìn thẳng vào Tống Cẩm Trình.
“Dừng ở đây, muốn tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra hả?”
Đôi mắt Tống Cẩm Trình thâm trầm, mày bất giác nhíu lại.
“Nếu không thì sao, ông đây không muốn to chuyện, tóm lại nếu để tôi biết cậu nói cho người ngoài chuyện này, đừng trách tôi không khách khí.”
Thành Hựu ác liệt uy hϊếp, tình huống bây giờ đã sớm vượt qua mong muốn của cậu, quá mức hỗ loạn, đi ngược lại với ý muốn sinh hoạt bình thường.
“Nhưng rõ ràng cậu cũng rất thoải mái…”
“Cậu cho rằng ông đây thích bị con trai ȶᏂασ sao?”
Thành Hựu không thể nhịn được nữa đánh gãy lời nói của Tống Cẩm Trình, đôi mắt cũng đỏ lên.
Cơ thể rất thoải mái là không sai, bản thân Thành Hựu sướиɠ cũng không sai, cũng không thấy ghê tởm, nhưng những thứ đó không đại biểu cho việc cậu thích bị con trai đè dưới thân ȶᏂασ, Thành Hựu cũng là con trai, lại không phải đĩ dâʍ ɖu͙© cầu bất mãn.
Tống Cẩm Trình sửng sốt mím môi.
“Rất xin lỗi.”
“Cậu cũng không làm việc gì cần phải xin lỗi tôi, nói thật nhìn thấy cậu tôi rất khó chịu, nhưng….Thôi, lải nhải mấy cái này làm gì.”
Thành Hựu gãi gãi tóc, cậu cảm thấy đề tài của mình bị lệch hướng mất rồi.
Nếu không phải là Tống Cẩm Trình, thật ra những người khác rất khó đυ.ng đến người Thành Hựu được.
“Tóm lại, nhớ kỹ những lời tôi nói.”
Thành Hựu chỉ chỉ khăn tắm mà mình dùng cho Tống Cẩm Trình, dù sao trong nhà cũng không có khăn mới.
Thành Hựu trần trụi đi ra ngoài, nhìn một đống hỗn độn trên khăn trải giường, bên trên nó còn có vết máu và tϊиɧ ɖϊ©h͙, cơ thể cậu tự giác nhớ lại cảm giác bị ȶᏂασ, nơi vừa mới được rửa sạch lại bắt đầu ướt.
Trong lòng Thành Hựu mắng gặp quỷ, cậu lấy áo ngủ từ trong tủ ra, rồi kéo quan trải giường ra ném sang một bên.
Cũng may sợi bông bên trong không sao, Thành Hựu lấy khăn trải giường mới ra, vụng về bắt đầu trải giường.
Tống Cẩm Trình lau khô cơ thể, khi đi ra hắn nhìn thấy Thành Hựu đang cau mày trải giường, ánh sáng đánh vào sườn mặt cậu khiến người cảm thấy ôn nhu.
Thành Hựu kéo kéo mãi cũng không thể khiến khăn trải giường bằng phẳng được, lại thấy Tống Cẩm Trình đi ra ngoài, hắn chuẩn bị nhặt giáo phục dúm dó ướt nhẹp từ dưới đất lên, bộ dáng giống như chuẩn bị mặc lên người.
“Cậu làm gì vậy.”
“Mặc quần áo về nhà.”
“Bên ngoài mưa lớn như vậy, cậu trở về như thế nào, không biết ô nhà tôi ở đâu rồi.”