Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 22

Trong rừng đá, không biết qua bao lâu, Tần Ninh từ trong bi thương tỉnh lại.

Quay đầu, phát hiện mình đang nằm trong đá vụn, nước róc rách chảy qua, nửa người đã bị tẩm ướt.

Tần Ninh ngồi dậy, cào cào tóc.

Đá xám trong lòng chẳng biết đi đâu, khả năng lớn nhất, chính là như hài cốt phượng hoàng đen vậy, phong hóa thành tro, xuôi dòng trôi đi.

Khóc quá lâu, đầu có chút đau.

Dùng sức xoa xoa thái dương, trong đầu vẫn là một mảnh lộn xộn.

Xác định bản thân sinh ra ở dưới miệng núi lửa, lại không biết đi ra ngoài như thế nào. Đáp án có thể nhất, sông ngầm dưới lòng đất thật sự liên thông với hải đảo, sau khi phá xác, trực tiếp “chảy” xuôi dòng ra ngoài.

Sau đó thì sao, lại xảy ra cái gì?

Ký ức xuất hiện gián đoạn, phỏng đoán chỉ có thể là phỏng đoán.

Cẩn thận nhớ lại, số phận của cậu, vốn hẳn là phải giống như con chim non đã chết đi kia.

Dùng sức nhắm mắt, lại mở ra, Tần Ninh phát ra một tiếng cười khổ.

Tình hình trước mắt, cho dù điều kiện cho phép, cậu cũng không thể quay về địa cầu, trừ khi muốn bị cắt miếng nghiên cứu.

Vậy thì, yên tâm làm chim bản xứ?

Nếu như vậy, tất cả kế hoạch đều sẽ bị phủ định.

“Trái phải đều là khó xử.”

Không đợi được đáp án, bụng đã bắt đầu kêu vang.

Cá nướng đã sớm ăn hết, nửa cái xương cá cũng không còn. Tầm mắt đảo quanh, dừng trên mấy mảnh vỏ trứng còn sót lại.

“Không phải đâu?”

Năm giây qua đi, Tần Ninh nhịn không được nghi ngờ, có phải bản thân ở dưới đất lâu lắm, thần kinh bắt đầu rối loạn hay không?

Ăn?

Thứ này có thể ăn sao?

Trong lòng nghi ngờ, du͙© vọиɠ bản năng lại càng thêm mãnh liệt.

Mu bàn tay lau qua khóe miệng, thiếu chút nữa thì chảy cả nước miếng.

“Thử xem?”

Bạch tuộc còn ở trong thiết bị chứa vật, không ai có thể cố vấn cho cậu.

Tần Ninh cầm lấy một mảnh vỏ, nhìn hai giây, thật sự không ngăn được mê hoặc, rửa rửa trong nước, nhắm mắt lại, trực tiếp đưa vào miệng.

Rắc rắc giòn vang, Tần Ninh sửng sốt.

Vỏ trứng như ngọc thạch, có vẻ cứng rắn, thực ra tương đối xốp giòn. Vào miệng không có hương vị gì, trực tiếp hóa thành nhiệt lượng, theo thực quản, chảy vào dạ dày.

Gặm xong cả mảnh vỏ trứng, uể oải bị quét sạch, thể lực đã tiêu hao nháy mắt khôi phục.

“Thứ tốt!”

Mắt Tần Ninh sáng rực lên.

Vỏ trứng còn sót lại, một mảnh tiếp một mảnh, được thu gom lại, ngon lành nuốt vào bụng.

Lúc này, trên mặt Tần Ninh còn nước mắt chưa khô.

Treo nước mắt gặm vỏ trứng, nhìn thế nào cũng có chút kỳ quái.

Ăn liền bốn mảnh vỏ trứng, thân thể ấm lên.

Đồ đằng trên vai trên cổ sinh ra biến hóa, màu sắc càng thâm, nồng đậm như mực.

Hai đường hoa văn giống như phượng múa hiện lên, từ trên cánh tay, thẳng đến đầu ngón tay.

Cánh ánh sáng bỗng nhiên mở ra, ánh sáng lưu chuyển. Lông cứng màu đen, so với trước kia lớn hơn không chỉ gấp đôi.

Tần Ninh ăn hăng say, hắc trạc trên cổ tay truyền đến rung động rất nhỏ.

Máy giao dịch rơi vào ngủ đông bỗng nhiên mở ra, ánh sáng trắng biến thành dây mảnh, quấn lên vỏ trứng trên tay Tần Ninh, muốn thu nó vào.

Tần Ninh hoàn hồn, một tay vững vàng túm lấy vỏ trứng.

Ký ức không sai mà nói, đây chính là vỏ của cậu, nói thu liền thu?

Đùa cái gì chứ, tuyệt đối không được!

Vì một mảnh vỏ trứng, kí chủ cùng máy giao dịch rơi vào giằng co.

Cuối cùng, máy giao dịch không đủ năng lượng bại lui.

Ánh sáng trắng trở nên càng mỏng, buông vỏ trứng ra, quấn lên mảnh thạch nhũ rải rác, một khối tiếp một khối, cắn nuốt sạch sẽ.

Lần này, Tần Ninh không ngăn cản.

Để mặc máy giao dịch thu gom năng lượng, bản thân đẩy nhanh tốc độ, ăn hết toàn bộ vỏ trứng.

Xác định không còn một mảnh thất lạc, Tần Ninh đứng lên, vỗ rơi bụi bặm trên tay. Lấy cậu làm trung tâm, trong bán kính năm mét, măng đá đổ gãy bị máy giao dịch quét sạch toàn bộ.

Được bổ sung năng lượng, tia sáng biến thành dây sáng, hệ thống giao dịch rốt cuộc ổn định.

Không tiếp tục trì hoãn, Tần Ninh nâng bạch tuộc nhỏ ra, mở giao diện giao dịch.

Cân nhắc hai giây, bỏ qua Link, trực tiếp định vị tọa độ của Pant. Tuy rằng bình thường đến từ vực Đen, nhưng mặt sâu quá mức xảo quyệt. Vì an toàn, vẫn là người sau đáng tin hơn.

Xác nhận tọa độ không sai sót, Tần Ninh bắt đầu chờ đợi lâu dài.

Qua rất lâu, giao diện giao dịch mới phát ra ánh sáng.

Nhìn thấy anh đẹp trai mặt dài xuất hiện trên màn hình, Tần Ninh rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Định vị tọa độ, cũng là bắt đầu giao dịch.

Cấp bậc của Tần Ninh thấp hơn đối phương, nếu Pant không đáp lại, trực tiếp tắt màn hình, cậu chỉ có thể đợi mười ngày sau.

Thấy là Tần Ninh, Pant hơi cảm thấy giật mình, lại tương đối vui vẻ.

“Xin chào, tộc lông vũ tôn quý.”

“Xin chào.”

Tần Ninh thời gian gấp gáp, không hàn huyên nhiều, trực tiếp nâng bạch tuộc nhỏ đến trước máy giao dịch, nói: “Chúng nó bị thương, xin hỏi, trong tay anh có dược phẩm không?”

Dược phẩm?

Pant kề sát vào màn hình, nhìn kỹ viên cầu trong tay Tần Ninh.

“Nếu tôi không nhìn nhầm, trong tay ngài, hẳn là bạch tuộc lam vực Đen?”

Tộc lông vũ nuôi bạch tuộc?

Quả nhiên không có kỳ quái nhất, chỉ có kỳ quái hơn.

“Chúng nó đúng là đến từ vực Đen.” Tần Ninh gật đầu, “Anh có dược phẩm không? Hoặc là thiết bị trị liệu?”

“Có thì cũng có.”

Pant nhìn nhìn bạch tuộc nhỏ, lại nhìn nhìn Tần Ninh, cán cân trong lòng đong đưa trái phải, chần chờ một lát, cuối cùng, rốt cuộc là lương tâm chiếm thượng phong.

“Trên thực tế, chúng nó không cần thuốc, cũng không cần thiết bị trị liệu. Chỉ là đứt xúc tua, không thương tổn đến căn bản, ăn nhiều chút xương cốt tươi sống là có thể khỏi.”

Tần Ninh: “…”

Là cậu nghe nhầm sao?

“Xương của loài cá là tốt nhất, vỏ ngoài của cua cũng được, nhưng nhất định phải tươi, không qua chế biến. Ngoài ra, nếu có thể có được xương cá voi, chúng nó sẽ lập tức khôi phục, hơn nữa có thể nhanh chóng tiến hóa. Ngài đang ở tinh cầu nguyên thủy, những thứ này hẳn là rất dễ kiếm được.”

“Chỉ cần như vậy?” Tần Ninh không thể tin được tai của mình nữa.

“Chỉ cần như vậy.” Pant vô cùng nhiệt tình, kề sát vào màn hình, tiếp tục nói, “Mấy con này của ngài vẫn còn trong hình thái con non, đợi đến khi trưởng thành, toàn thân đều sẽ biến thành màu xanh lam. Theo tôi được biết, loại bạch tuộc này có tuổi thọ rất dài, sẽ không ngừng tiến hóa, trong cuộc đời, ít nhất phải đổi xúc tua ba lần.”

“Đổi xúc tua?” Tần Ninh gần như thành chim anh vũ học vẹt.

“Đúng.” Pant nói, “Đây là giống loài đặc hữu của vực Đen, tôi cũng là trùng hợp mới biết được tập tính của chúng nó. Ngài không biết, cũng không lạ gì.”

Theo tính cách của tộc trùng, bắt giữ cùng nuôi dưỡng loại bạch tuộc này, tuyệt đại đa số đều là vì ăn.

Để có thể giữ mạng tốt nhất, phương thức tiến hóa của bạch tuộc sản sinh thay đổi, tái sinh chi gãy trở nên vô cùng tất yếu.

Đánh không lại tộc trùng, tốt xấu có thể vứt bỏ xúc tua, nhân lúc đối phương phân tâm, mượn cơ hội chạy trốn.

Nói tóm lại, muốn trưởng thành, đổi tay trước.

Bạch tuộc ngoài hành tinh, chính là khốc huyễn như vậy!

Tần Ninh yên lặng cúi đầu, nhìn bạch tuộc nhỏ một lần nữa co lại thành hình cầu.

Thì ra, đau thương cái gì, thương tiếc cái gì, là vì ăn?

Phát hiện không đúng, bạch tuộc nhỏ không lại giả dạng bạch tuộc khô, mà là lăn lộn hai cái lấy lòng.

Tần Ninh càng không nói gì.

Xxx!

Trả nước mắt trước kia cho cậu!

Bạch tuộc nhỏ lại lăn lộn, lộ ra miệng vết thương không còn chảy máu.

Một tầng màng mỏng trong suốt bọc ở mặt cắt, chỉ cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, xúc tua mới rất nhanh có thể mọc ra.

Vì miếng ăn, mọi người đều không dễ dàng, thứ lỗi a.

Tần Ninh quay đầu che mặt.

Lửa giận có lớn, bị lăn một vòng như vậy, cũng sẽ tan thành mây khói.

Xét đến cùng, bạch tuộc bảo vệ cậu. Bất kể nói thế nào, cậu đều nên cảm ơn, cũng có báo đáp lại.

Cá trong sông ngầm vô cùng dễ bắt, bạch tuộc nhỏ lại không muốn hạ miệng.

Hiển nhiên, những xương cá này không bao nhiêu tác dụng.

Khóe miệng Tần Ninh giật giật, vỗ vỗ đầu một viên cầu, “Không ăn thì không ăn, đi ra ngoài bắt cá biển cho chúng mày.”

Chuyện bạch tuộc đã giải quyết, Tần Ninh tạm thời chấm dứt một cọc tâm sự.

Xuyên qua giao diện giao dịch, với hoàn cảnh Tần Ninh đang ở, Pant có vẻ rất hứng thú.

“Tộc lông vũ tôn quý, ngài đang ở dưới đất?”

Lúc trước còn đang leo núi, chớp mắt đã xuống lòng đất.

Tộc lông vũ kỳ quái này, thật sự rất có cá tính.

“Đúng.” Tần Ninh gật đầu, “Nơi này đều là đá. Anh giúp tôi việc lớn, làm cảm ơn, tôi còn có một chút nấm.”

Pant cười nói: “Nếu ngài đồng ý giao dịch, ngoài nấm, những thạch nhũ này, tôi cũng sẵn lòng thu mua.”

“Đá?” Tần Ninh nâng mi.

“Đúng vậy.”

Thạch nhũ ở vực Xanh bán không được giá, nhưng hắn biết một kí chủ ở vực Cam, sau khi qua tay, tuyệt đối có thể kiếm không ít.

Suy xét một lát, Tần Ninh gật gật đầu, đồng ý giao dịch với Pant. Nguyên nhân đối phương thu mua thạch nhũ, cậu cũng không hỏi nhiều.

“Ngài cần cái gì?”

“Tôi cần quần áo may sẵn, còn có dược phẩm cùng thiết bị trị liệu.”

Cậu có vải dệt, chỉ là không có thời gian làm. Dược phẩm cùng dụng cụ, là vì an toàn.

Lần này có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, khó đảm bảo lần sau sẽ không gặp phải phiền phức lớn hơn. Cứ giao dịch một phê trước, bất kể có cần dùng hay không, phòng trước luôn luôn đỡ lo.

“Như ngài mong muốn.”

Chủng loại giao dịch không nhiều, lượng hàng hóa cũng không lớn, sau khi định giá, thao tác vô cùng đơn giản.

Pant vốn muốn đổi nhiều một chút, đáng tiếc Tần Ninh vội vàng chạy trốn, căn bản không có quá nhiều thời gian.

Trời mới biết bây giờ mấy con cuồng điêu kia đang ở đâu.

Nếu thật có thể đào hang đuổi theo… Nhìn nhìn dây thừng quấn trên đùi, Tần Ninh cho rằng, vẫn là chạy sớm thoát sớm!

Thạch nhũ gãy vụn rải rác đầy đất, bị máy giao dịch thu gom không ít. Tần Ninh phí chút sức lực, mới đầy đủ số lượng giao dịch.

Động tác của Pant không chậm, dưới sự trợ giúp của người hầu, chuẩn bị xong quần áo dược phẩm, kèm theo ba túi bánh mì lớn, đặt vào thùng truyền tống.

“Tôi nghĩ, ngài hẳn là cần những thức ăn này.”

Ánh sáng trắng tắt đi, thạch nhũ biến thành hai thùng hợp kim, chứa đầy vật phẩm Tần Ninh cần.

“Chờ mong gặp lại ngài.”

Tắt giao diện giao dịch, Tần Ninh kéo vải rách bên hông xuống, khoác lên áo choàng mềm mại Pant đưa tới.

Dựa theo Pant giới thiệu, cái áo ngắn này làm từ vải nhân tạo, giá rẻ hơn vải tơ nhện, nhưng vì có trộn tơ hợp kim, so với vải tơ nhện lại cứng cỏi gấp chục lần.

Sau khi mặc lên, cũng vô cùng thoải mái.

Nhưng mà, nhìn nhìn vải dệt buông quá đầu gối, ống tay áo xắn lên ba tầng, Tần Ninh bắt đầu nghi ngờ, đây thật sự là cái áo “ngắn”?

Thay quần áo xong, xuất phát từ tò mò, Tần Ninh cởi túi, xé ra một cái bánh mì hình thang.

Vì sao là hình thang, không thể nghĩ ra.

Bánh mì ăn vào trong miệng, xốp mềm ngon miệng, mang theo vị ngọt.

Cậu rốt cuộc tin tưởng, không nuốt nổi bánh mì vực Đen, tuyệt đối không phải vấn đề khẩu vị, mà là ngũ cốc tộc trùng gieo trồng, thật sự không thể hạ miệng. Bởi vậy có thể thấy được, yêu cầu về đồ ăn của cư dân vực Đen, thật sự là không cao.

Rời khỏi rừng thạch nhũ, đi men theo bờ sông, rất nhanh lại gặp một cây cầu đá.

Dưới cầu sông ngầm cuồn cuộn, tiếng nước vang vọng.

Không biết có phải ảo giác hay không, đi qua cầu đá, trong gió lại có vị mặn như gió biển.

Xoa xoa mũi, Tần Ninh đẩy nhanh tốc độ.

Đường nước càng ngày càng rộng, vách đá ẩm ướt càng thêm trơn trượt.

Trăm mét phía trước, lại là một vách núi dốc đứng.

Nước sông cuộn trào mãnh liệt, ào ào chảy xuôi, buông xuống thành thác nước bạc.

Bên cạnh thác nước, đường đi biến mất, chỉ có từng góc đá nhô ra có thể bám vào leo lên.

Không muốn leo núi, còn có thể bay.

Nhưng cậu không thể xác định, mạch nước ngầm rốt cuộc dài bao nhiêu. Nếu hao hết thể lực, có thể sẽ nửa đường rơi vào trong nước hay không?

Đang lúc khó xử, bạch tuộc nhỏ đã rời thiết bị chứa vật lắc lư xúc tua, các loại khoa tay múa chân, thậm chí lấy máy phiên dịch ra, gõ ra mấy chữ “chiến hạm vận tải”.

Cái này nhắc nhở Tần Ninh.

“Sao tao lại quên mất chứ!”

Cậu có thuyền, không phải bay, lại càng không phải leo núi!

Lui ra sau một khoảng, chọn khu đất trống tương đối khô ráo, Tần Ninh mở thiết bị chứa vật.

Năm giây sau, sáu cái thùng kim loại cực lớn, sắp xếp chỉnh tề trước mặt Tần Ninh.

Nắp thùng mở ra, vỏ ngoài kim loại màu xám bạc bóng loáng, đều chiếu vào đáy mắt.

Nhớ lại cách Pant làm, Tần Ninh xem qua từng thùng kim loại, đầu tiên là tìm ra động cơ cùng hệ thống điều khiển, sau đó dựng giá đỡ, một mảnh tiếp một mảnh vây quanh khoang thuyền.

“Thật là giống xếp gỗ.”

Than thở một câu, Tần Ninh đứng lên thang, nhấc đỉnh khoang lên.

Nếu không phải sức lực lớn, tuyệt đối không nâng nổi.

Bốn quả cầu lam nhún nhảy bên trên, Tần Ninh với không tới, hoặc bên góc không chú ý, đều do chúng nó hoàn thiện.

Xếp xong một mảnh kim loại cuối cùng, cửa cabin khép lại.

Một chiếc chiến hạm vận tải hình trứng loại nhỏ màu xám bạc dừng sát vách núi, có thể cất cánh bất cứ lúc nào.

Đi vào trong khoang, ngồi trên ghế chỉ huy, Tần Ninh có chút không xác định.

Sẽ không bay lên lại rơi xuống, biến thành tàu ngầm đấy chứ?

Bạch tuộc nhỏ nhảy nhót vài cái, quen thuộc nhảy lên đài khống chế, chỉ cái nút màu lam, nói cho Tần Ninh nên mở ra hệ thống như thế nào.

“Được rồi.”

Cho dù thành tàu ngầm, cậu cũng nhận.

Cùng lắm thì mở cửa cabin, bay ra ngoài là được.

Dựa theo bạch tuộc chỉ dẫn, Tần Ninh đi đến trước đài khống chế, ấn xuống cái nút màu lam.

Màn hình hình cung sáng lên, hệ thống tự động chụp ảnh hoàn cảnh xung quanh, thiết lập con đường tốt nhất.

Ngồi trở lại ghế chỉ huy mềm mại, nghe tiếng máy móc lạnh như băng đếm ngược, Tần Ninh chợt sinh cảm khái. Ở thời đại vũ trụ sống cuộc sống man hoang, cậu đại khái là người duy nhất.

“Bước vào tự động điều khiển.”

Động cơ khởi động, phát ánh sáng xanh chói mắt.

Chiến hạm vận tải rời khỏi vách núi, hạ xuống mấy mét, chợt tăng tốc, như một viên đạn sáng mạnh mẽ bắn ra.

Rầm!

Trong tiếng vang cực lớn, đầu hạm đâm thẳng vào vách núi.

Tần Ninh không có chuẩn bị, bổ nhào về phía trước.

“Làm sao vậy?”

Tần Ninh mở miệng hỏi thăm, bốn viên cầu lam đang bận rộn bắn lung tung, căn bản không thể cho ra đáp án.

Ba lần liên tiếp, vách núi bị cứng rắn đâm ra một lỗ hổng, chiến hạm vận tải bẹp một góc, bay vụt ra ngoài.

Một tay bám lên đài khống chế, nhìn ảnh hưởng hiển thị trên màn hình, Tần Ninh suýt nữa thì bão nước mắt.

Công nghệ cao của vũ trụ, mẹ xxx đều không đáng tin cậy!

Đây chính là cái gọi là con đường tốt nhất, đâm ra ngoài?!

Không thể trách hệ thống làm ẩu, trách thì trách người thiết lập là chủng tộc vực Xanh.

Đặc điểm lớn nhất của chủng tộc này, chính là dùng sừng vật lộn. Ánh xạ vào trong hệ thống, tự nhiên là dọc đường va chạm, đâm ra ngoài coi như xong.