Một người tuổi còn trẻ lại là minh tinh mới nổi, ở thời kỳ sự nghiệp phát triển tốt nhất lại lựa chọn công bố quan hệ hôn nhân, không thể nghi ngờ gì nữa đây là việc tự tổn hại đến sự nghiệp của mình.
Sau khi Tống Nhiễm thoải mái công khai ở trước mặt các phóng viên chuyện mình đã có chồng, sau đó trở lại hậu trường của lễ trao giải, chị Hồng lo lắng mà nhìn cô, nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là em đang tự tổn hại đến tiền đồ của mình đấy, hiện tại em vừa mới nổi tiếng, trong lúc mấu chốt lại công bố tin tức của mình đã kết hôn vào lúc này, thật là……”
Giờ phút này chị Hồng không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình.
Tống Nhiễm xưa nay rất tùy hứng, bất kể làm gì hay nói gì, cũng không thương lượng với cô.
Thân là người đại diện, chị Hồng đã làm tốt công tác chuẩn bị thu dọn cục diện rối rắm cho Tống Nhiễm.
Nhưng không ngờ được, sau sự việc này, độ hot của Tống Nhiễm không chỉ không giảm đi, mà còn tăng thêm mấy trăm vạn fan.
Nếu nói lúc trước fan Tống Nhiễm toàn là fan sự nghiệp và fan nhan sắc thì lần này nổi lên chính là fan tính cách, một lượng lớn người kêu gào dưới weibo của Tống Nhiễm vì tính cách thẳng thắn, nói là thích nghệ sĩ vô cùng đơn giản không che giấu gì như thế này.
Bởi vậy Tống Nhiễm còn có thêm một danh hiệu ‘cuồng khoe chồng’ — bắt nguồn từ câu nói kiêu ngạo ‘Chồng tôi rất lợi hại đó’ kia của cô…..
Trong phòng thí nghiệm.
Lục Mộ Trầm đang ngồi trước dụng cụ thí nghiệm phân tích số liệu.
Hà Tiêu ngồi bên cạnh anh, ánh mắt anh ta không ngừng chăm chú nhìn lên người anh.
Lục Mộ Trầm nhận thấy được, nghiêng đầu nhìn về phía anh ta: “Có việc gì?”
Hà Tiêu cười há há, ánh mắt mờ ám nhìn xuống thân dưới của Lục Mộ Trầm một chút.
“…….” Lục Mộ Trầm nhíu mày: “Anh có bệnh à?”
Hà Tiêu cứ như kẻ trộm, tươi cười sáp đến bên cạnh Lục Mộ Trầm, cuối cùng, đè âm thanh hỏi anh: “Cậu cái kia…. Thật sự lợi hại?”
Lục Mộ Trầm nhíu mày: “Cái trò gì vậy?”
Hà Tiêu cười đến ngã ngửa ra đằng sau: “Không phải là vợ cậu nói hay sao.”
Lục Mộ Trầm: “…….”
……..
Buổi tối Lục lợi hại – Mộ Trầm từ phòng thí nghiệm về nhà, vừa mới vào nhà, chợt nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền đến.
Trở lại phòng ngủ, cởϊ áσ khoác ra, kéo áo trong dắt ở bên thắt lưng ra, lấy qυầи ɭóŧ từ trong ngăn kéo, xoay người đi mở cửa phòng tắm.
Tống Nhiễm đang tắm trong bồn nghịch bong bóng, tâm trạng rất tốt, miệng còn khẽ hát ” (*)
我爱洗澡皮肤好好, 啊噜啊噜, 戴着浴帽蹦蹦跳跳, 啊噜啊噜 (lời bài hát)
Lục Mộ Trầm vừa mới tiền vào liền nghe thấy nhạc thiếu nhi ấu trĩ như vậy, lập tức bật cười: “Tống Nhiễm, em là đứa trẻ ba tuổi hay sao?”
Trong giọng nói mang theo ý cười, lại tràn đầy sủng nịch.
Tống Nhiễm vừa thấy Lục Mộ Trầm, ánh mắt cong lên, nhếch miệng cười, “Lục ca ca, anh đã về.”
Lục Mộ Trầm ‘ừ’ một tiếng, cởi từng nút áo sơ mi ra, tùy tay ném vào trong giỏ quần áo bẩn.
Đi đến bên cạnh bồn tắm lớn, nâng tay cởi thắt lưng.
Ánh mắt thật sâu mà nhìn Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm trơ mắt nhìn Lục Mộ Trầm cởi bỏ thắt lưng, cởϊ qυầи, cuối cùng là qυầи ɭóŧ cũng cởi luôn, tiện tay ném một cái sang bên cạnh.
Cho dù qua nhiều năm như vậy, vẫn là có chút thẹn thùng, mặt đỏ hồng, nhỏ giọng biết rõ còn cố hỏi: “Anh….. làm gì vậy?”
Lục Mộ Trầm nhấc chân bước vào trong bồn tắm, ngồi xuống, kéo Tống Nhiễm đến hai chân anh, cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo dán ở cổ, khàn giọng nói: “Không phải khen anh rất lợi hại sao? Anh phải chứng minh lời khen này là thật.”
Tống Nhiễm sửng sốt, cảm nhận được Lục Mộ Trầm ‘gươm súng sẵn sàng’, sợ đến mức cả người đều cứng lại, vội vàng giải thích: “Em nói không phải chỉ cái ý này…… Ai, Lục ca ca anh thật xấu nha.”
Lục Mộ Trầm hôn môi cô, cắn vành tai, trong giọng nói hàm chứa vài phần ý cười: “Ngày đầu tiên em quen anh hay sao?”
Tồng Nhiễm hừ hừ: “Trước kia cũng không phát hiện anh hư hỏng như vậy.”
Rất thích làm chuyện khi dễ cô ở đây.
“A, anh đừng hôn tai em, ngứa quá…….”
……..
Sau khi làm ầm ĩ một phen, Lục Mộ Trầm ôm Tống Nhiễm đi ra từ phòng tắm, đặt cô lên giường.
Tồng Nhiễm theo bản năng chui vào trong chăn, cả người vừa mỏi vừa mệt, thở phì phì trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội.
Lục Mộ Trầm lại cười đến vui vẻ, cách cái chăn ôm lấy cô, môi dán lên môi cô, cười nhẹ hỏi: “Thế nào?”
“Thế nào cái gì?”
Lục Mộ Trầm nhướng mày, ý cười trong mắt càng sâu: “Chồng lợi hại không?”
Tống Nhiễm nhớ đến vừa nãy bị anh lăn lộn, hừ hừ: “Không hề!”
Ánh mắt của Lục Mộ Trầm bỗng dưng híp lại, giọng nói lập tức trở nên nguy hiểm: “Chắc chắn?”
Tống Nhiễm vừa chuẩn bị trả lời, tay của Lục Mộ Trầm liền chui vào từ dưới chăn: “Vậy lại thêm một lần?”
Tống Nhiễm đã mệt mỏi không chịu nổi, sao có thể chịu được anh lăn qua lộn lại một lần nữa, khẩn trương cầm lấy tay anh: “Đừng mà.”
Lục Mộ Trầm câu môi cười: “Vấn đề vừa nãy, trả lời lại một lần.”
“Thua anh đấy.” Tống Nhiễm bất đắc dĩ, nhấc hai tay lên, nâng mặt Lục Mộ Trầm, nghiêm túc nói: “Lục ca ca thật là lợi hại, siêu lợi hại, vui vẻ chưa?”
Lục Mộ Trầm đột nhiên nở nụ cười: “Cũng được.”
Tống Nhiễm nhịn không được chọc ngực anh một chút, cười nói: “Lục ca ca anh thật sự là càng ngày càng ngây thơ.”
Lục Mộ Trầm cười, cúi đầu khẽ hôn cô.
Tống Nhiễm ôm lấy chăn ngồi dậy từ trên giường: “Nói chuyện chính nè, Lục ca ca, lúc nãy khi anh chưa trở về, em gọi video với mẹ, mẹ hỏi chúng ta dự định khi nào thì tổ chức hôn lễ.”
“Em cảm thấy thế nào? Dựa theo thời gian của em, anh nghe em.”
…….
Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm lĩnh chứng vào mùa hè của năm ba đại học.
Lục Mộ Trầm vừa tròn 22 tuổi, chuyện đầu tiên làm, đó là đưa Tống Nhiễm đến cục dân chính, đăng ký kết hôn.
Tống Nhiễm vĩnh viễn nhớ rõ ngày sinh nhật hôm ấy của Lục Mộ Trầm, buổi sáng, mở mắt ra, cô nói với anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt nhìn cô thật sâu, mở miệng nói câu đầu tiên: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta về nhà đăng ký đi.”