Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm ở núi tuyết chơi hai ngày, sau đó liền chuyển hướng đi tới Bắc Kinh.
Nơi nghỉ phép rất gần địa phương Bắc Kinh, đi xe hơn hai giờ mới đến nơi.
Khi cô đi ra khỏi nhà, mẹ Lục đã để một ít hoa quả sấy khô tự mình làm trong vali hành lý cho Tống Nhiễm, nói là chú của cô nhờ bà làm giúp, và nhờ bọn họ thuận đường đến Bắc Kinh đưa giúp cho anh.
Trên đường đến nhà Lục Diễn, Tống Nhiễm xách theo túi hoa quả tự làm nhìn trái nhìn phải, cảm thán nói: "Thật sự nhìn không ra chú nhỏ lại có thể thích ăn đồ ngọt."
Nào biết vừa dứt lời, Lục Mộ Trầm lại nói: "Chú ấy không thích."
"Hả?" Tống Nhiễm kinh ngạc, "Chú ấy còn nói dì làm nhiều cho chú ấy như vậy mà."
"Bởi vì có người thích."
Tống Nhiễm: "......"
......
Lục Diễn ở tại một tiểu khu xa hoa, toàn bộ Bắc Kinh đều có vị trí khu vực đắc đỏ nhất, hoàn cảnh tương đối tốt. Quan trọng nhất chính là, đi lại thuận tiện, cũng rất gần công ty của Lục Diễn.
Anh thích nơi có tầm nhìn rộng rãi, nên sống ở tầng 19.
Đợi thang máy hồi lâu, rốt cuộc cũng tới nơi.
Lục Mộ Trầm đi tới, giơ tay ấn chuông cửa.
Rất nhanh, bên trong liền truyền ra tiếng nói của Lục Diễn, "Ai?"
"Con." Lục Mộ Trầm trả lời.
Tiếp theo, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Lục Diễn mở cửa ra.
Chắc hẳn anh mới vừa rời giường không lâu, tóc còn có chút loạn, mặc áo thun trắng rộng rãi, quần dài màu đen.
Nhìn Lục Mộ Trầm, lại nhìn Tống Nhiễm, sau đó nghiêng sang một bên tránh ra, không cảm xúc nói: "Vào đi, dép lê ở trong ngăn tủ, tự mình lấy đi."
Tuy Lục Diễn sống một mình, nhưng phòng rất sạch sẽ, không giống một người đàn ông nên sống.
Lúc ngồi trên sô pha, Tống Nhiễm thậm chí còn ngửi thấy được một mùi hương, tuy rằng rất nhạt, nhưng rõ ràng là mùi hương trên người phụ nữ.
Mùi nước hoa dịu nhẹ.
Tống Nhiễm theo bản năng nhìn xung quanh.
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm quay tới quay lui, giống như đang tìm cái gì đó, ôm lấy đầu cô, hỏi: "Làm sao vậy? Đang tìm cái gì?"
Tống Nhiễm cong mắt cười hì hì nói: "Không tìm cái gì hết."
"......"
Một lúc sau, Lục Diễn từ trong phòng bếp đi ra, bưng hai ly nước, hơi cong người xuống, đặt trên bàn trà, ngẩng đầu, nhìn Tống Nhiễm nói: "Trong nhà chỉ có nước lọc, uống tạm đi, dưới lầu có siêu thị, chút xíu nữa lại đi mua thứ khác."
Tống Nhiễm vội vàng gật đầu, "Con uống nước lọc là được rồi, cảm ơn chú nhỏ."
Nói xong, lại chỉ vào đồ trên bàn trà, "Đây là dì làm nhờ mang cho chú."
Lục Diễn " Ừ " một tiếng, "Cảm ơn."
Sau đó, cũng thuận thế ngồi vào sô pha, "Tính ở lại chơi mấy ngày?"
Lục Mộ Trầm nói: "Ngày mốt sẽ trở về."
"Nhanh như vậy à." Lục Diễn cầm hộp thuốc trên bàn trà, mở ra, rút ra một điếu, nói: "Ở lại mấy ngày đi, cháu dâu lúc trước có tới Bắc Kinh sao?"
Tống Nhiễm lắc đầu, "Không......"
"Vậy để A Trầm đưa cháu đi dạo xung quanh, có thể đi mấy chỗ đáng chơi." Anh đặt điếu thuốc trên miệng, sờ bật lửa, đang chuẩn bị châm lửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Tống Nhiễm, "Cháu dâu nhỏ có thể nghe mùi thuốc lá không?"
Tống Nhiễm mím môi, có chút ngượng ngùng hỏi: "Có thể nói thật không?"
Lục Diễn sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, sau đó liền đem điếu thuốc lấy xuống, ném vào thùng rác, "Con gái có vẻ đều không thích mùi này."
Tống Nhiễm rất thành thật mà " Dạ " một tiếng, sau đó lại bổ sung một câu, "Đối với thân thể cũng không tốt."
Lục Diễn cười một tiếng, không nói gì.
"Lục Diễn!" Phía sau, đột nhiên truyền đến giọng nói của phụ nữ.
Gần như cùng lúc, Lục Diễn, Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm, đều quay đầu lại.
Nhưng mà, nháy mắt quay đầu lại, Tống Nhiễm liền ngây ngẩn cả người, "Chân...... Chân...... Chân Ý Ý......"
Cô kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, gần như không khép miệng được.
Cô vừa mới tới liền cảm thấy trong phòng này giống như có phụ nữ, quả nhiên......
Nhưng...... Hóa ra là Chân Ý Ý!
Cả căn phòng, im lặng đến lạ.
Trên người Chân Ý Ý mặc áo sơ mi trắng của Lục Diễn, áo sơ mi rất dài và rộng, khó khăn lắm mới che khuất được mông cô, lộ ra một đôi chân dài cùng làn da trắng noãn.
Cô đứng chân trần ngơ ngác ở chỗ đó, dường như không nghĩ tới trong phòng còn có người khác.
Lục Diễn sững sờ vài giây, tầm mắt dừng ở đôi chân trần thon dài của Chân Ý Ý, giữa mày hung hăng mà nhíu lại, anh đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, bước đi đến trước mặt Chân Ý Ý, trầm mặt, trực tiếp đem người ôm ngang lên, một chân đá văng cửa phòng ngủ ra, ôm cô đi vào.
Cửa phòng " rầm " một tiếng bị đóng lại.
"Buông tôi ra! Lục diễn, anh khốn nạn! Buông tôi ra!" Chân Ý Ý thét chói tai, liều mạng giãy giụa, từ trên người Lục Diễn nhảy xuống.
Sắc mặt Lục Diễn xanh mét, cắn răng nói: "Em lại lộn xộn nữa, tự gánh lấy hậu quả!"
Chân Ý Ý không có mặc quần ngoài, ngay khi cô vùng vẫy, áo sơ mi đã xốc lên trên, qυầи иᏂỏ bên trong liền lộ ra.
Tầm mắt Lục Diễn đảo qua, hô hấp lại nặng nề thêm vài phần.
Chân Ý Ý bị ánh mắt của Lục Diễn làm cho hoảng sợ, lại không dám lộn xộn, cô dùng sức túm áo sơ mi xuống, ngăn thân thể của mình.