Giải Thưởng Về Hành Vi Khó Hiểu Của Chủ Tịch

Chương 15: Ngoan ngoãn kẹp chặt thứ này, ra ngoài xem tôi quay phim

Túy Thu lười trả lời anh ấy, rút khăn giấy ướt trên bàn, từng chút một bắt đầu cẩn thận từng li từng tí lau chùi. Lúc cậu vừa đứng lên, Asahi đã trở tay móc một quả trứng rung điều khiển từ xa trong túi áo khoác treo ở thành ghế, không để ý đến phản đối của Túy Thu trực tiếp banh huyệt nhỏ ra, nhét trứng rung vào trong.

Cảm giác bị thứ gì đó lạnh buốt xâm nhập không dễ chịu chút nào, động tác của Túy Thu dừng lại, nắm chặt nắm đấm đè nén cảm xúc muốn tẩn cho đối phương một cú.

Nếu như mình đánh nam chính của phim rụng răng vỡ mỏ, đoán chừng phải bồi thường không ít tiền nhỉ.

“Kẹp chặt, không cho phép anh lấy ra! Nếu không quần sẽ lại bị làm bẩn nữa đó.”

Âm thanh âm trầm ma quỷ của Asahi từ bên tai truyền đến. Ánh mắt của anh ấy sắc bén, bên trong tràn đầy uy hϊếp.

Túy Thu nhanh chóng dùng hơn nửa bọc khăn giấy ướt mới miễn cưỡng lau sạch vết tích dâʍ đãиɠ không chịu nổi giữa hai chân và trên quần, động tác xử lý vết bẩn cực kỳ trôi chảy, nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy có gì khác thường. Hai thứ đồ kỳ quái trong mông không ngừng bị vách thịt động đẩy trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, khi Asahi bấm công tắc khởi động thì bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Asahi cũng đã mặt xong phục trang quay phim, xoay người nhặt mắt kính đã vỡ vụn dưới mặt đất lên, đưa cho Túy Thu. Chờ hai người ăn mặc chỉnh tề tươm tất rồi, Asahi nhìn dáng vẻ chịu đựng của Túy Thu, giúp cậu lau mồ hôi mỏng trên trán, sau đó lại dùng tay vén mấy sợi tóc trên mái của cậu qua một bên, đặt một nụ hôn khẽ lên vầng trán trơn bóng của cậu.

Bị Túy Thu nhẹ nhàng đẩy ra, anh ấy cũng không tức giận, nín cười ra ngoài kêu stylist đi vào chỉnh trang lại tóc tai.

Túy Thu dùng hết sức siết chặt lỗ nhỏ, mím môi thật chặt, biểu tình càng nghiêm túc hơn so với bình thường. Đi đến cửa phòng trang điểm, Lâm Mộ nhận lấy cặp mắt kính vỡ nát của cậu, liếc mắt một cái đã nhìn ra cậu có gì khác thường.

“Chủ tịch, trở về sao?”

Túy Thu ngơ ngác ra ngoài một mình, thoáng chốc nghe được âm thanh trầm ấm của Lâm Mộ vang lên từ phía sau.

Còn không đợi cậu trả lời, Triệu Hà đã đột ngột chạy tới từ phía sau màn hình giám sát, lôi kéo Túy Thu nằm xuống ghế đạo diễn rộng rãi của mình, nói:

“Khó có dịp tới đây tham quan, không bằng nhìn tôi đạo diễn một lần?”

Nhìn cậu không bày ra biểu cảm gì, Triệu Hà chột dạ nói thêm một câu.:

“Không phải cậu thích xem các tác phẩm của Asahi hay sao, thăm quan phim trường một chút đi!”

Túy Thu bị chấn động giữa hai đùi làm phân tán suy nghĩ, không đầu không đuôi ngồi xuống, thân thể có hơi khó chịu cong lên, bàn tay nắm thật chặt tay cầm của ghế ngồi, chân dưới giày da cong lại, dùng sức giẫm lên mặt đất.

Lâm Mộ trầm mặt cất mắt kính của Túy Thu vào trong túi âu phục, ngón tay lại bị mảnh vỡ của kính mắt rạch một đường.

Triệu Hà cho rằng là do lần trước bản thân thao Túy Thu hơi quá đà cho nên cậu vẫn còn đang giận anh ta, vì vậy không tiếp tục cố ý trêu chọc cậu nữa. Anh ta quay người tỏ vẻ có thể bắt đầu với nhân viên công tác, các diễn viên bước vào vị trí của mình, phim trường an tĩnh lại trong nháy mắt.

Cảnh quay đầu tiên là cảnh Asahi trong vai cảnh sát trưởng dẫn theo cộng tác viên nam phụ nhận cuộc điện thoại kɧıêυ ҡɧí©ɧ của trùm phản diện ở cục cảnh sát, hai người có một trận đấu khẩu vô cùng gây cấn, cuối cùng lại kết thúc bằng việc thất bại trong việc truy lùng thông tin về đại điểm của đối phương.

Kỹ thuật diễn của Asahi tuyệt vời ở chỗ anh ấy có thể khống chế từng biểu cảm cùng với những động tác nhỏ của chính mình, mỗi biến hóa ánh mắt cùng với biến hóa hành động đều có ý nghĩa đặc biệt như nhau.

Trong toàn bộ quá trình quay phim, Asahi biểu lộ cực kỳ tự nhiên và linh hoạt, thu phóng cảm xúc trôi chảy, trực tiếp đè bẹp diễn viên diễn vai nam phụ bên cạnh xuống lòng đất.

Túy Thu căn bản không có biện pháp tập trung quan sát quá trình quay phim, âm thanh Triệu Hà răn dạy nam phụ liên miên không ngừng bên tai, lờ mờ nghe được hai chữ Tân Ngọc, ngoài những thứ đó ra thì hết thảy đều hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài.

Túy Thu nhếch môi, nâng chân lên cao, ý đồ muốn che giấu thân dưới nhếch nhác của mình.

Đau khổ giống như bị ném vào trong chảo dầu sôi vậy, qua một hồi lâu cậu mới chậm chạp thích ứng gãi cào triền miên trong cơ thể. Hai quả trứng rung không ngừng khuấy đảo trong vách thịt căng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, tạo ra bọt biển lấp đầy lỗ nhỏ chật hẹp, tiếng vang rất nhỏ khi hai quả trứng rung vang chạm vào nhau vang lên. Chỉ là những người ở đây đều chú ý tới cảnh quay sau camera, cho nên không có ai phát hiện được.

Túy Thu cố giả bộ bình tĩnh, mắt liếc nhìn cảnh quay, thấy Asahi rất nhanh sẽ diễn xong, đang chỉnh lại lớp trang điểm. Khóe mắt của Asahi cảm nhận được ánh mắt của cậu, cười xấu xa bấm điều khiển từ xa trong túi, mặt không biến sắc tăng độ rung của trứng rung lên một nấc.

Vật nhỏ trong cơ thể đột nhiên điên cuồng run lên, dư âm run rẩy cũng kéo dài hơn trước, khiến mỗi một giây cậu đều cực kỳ lo lắng và khó chịu không chịu đựng được. Túy Thu co người ngồi trên ghế, vách thịt bị điện giật đến mức có hơi tê liệt nên cảm giác truyền tải có chút chậm chập.

Mông của cậu vô thức ma sát cái ghế dưới mông, nhưng lại không cẩn thận đẩy trứng rung vào tuyến tiền liệt, kɧoáı ©ảʍ chen chúc khiến vách thịt co rút lại, gắt gao kẹp chặt trứng rung.

Túy Thu dùng sức cắn chặt môi dưới, ngón tay bấu tay vịn của ghế ngồi đến mức tái nhợt, ngón tay ngẫu nhiên thả lỏng ra thư giãn áp lực. Triệu Hà ngồi bên cạnh đang chăm chú nhìn màn hình giám sát, bị ngón tay của Túy Thu bất ngờ đυ.ng trúng, còn tưởng cậu đang ám chỉ gì đó, lặng lẽ dùng tay của mình nắm chặt bàn tay của cậu, lại phát hiện bàn tay của Túy Thu có chút lạnh, còn có một lớp mồ hôi mỏng.

Túy Thu bị động tác đột ngột của anh ta dọa đến mức ngẩng đầu, khóe mắt hơi ướŧ áŧ tràn đầy kinh hoàng nhìn thẳng vào mắt của Triệu Hà, khiến thân dưới của anh ta trong nháy mắt căng cứng, thầm than nếu Túy Thu còn tiếp tục như vậy thì bản thân anh ta thật sự sẽ không khống chế nổi đó.

Mấy câu thoại cuối cùng rất nhanh đã quay xong, sau khi Asahi cúi người nói cảm ơn với toàn bộ nhân viên công tác xung quanh thì quăng người đại diện ra sau đầu, hưng phấn nhìn về phía Túy Thu.

Nhưng anh ấy chỉ nhìn thấy Triệu Hà đang nắm tay của cậu, cả hai còn nhìn nhau đầy âu yếm, trong lòng không khỏi mắng chửi đôi gian phu da^ʍ phu này, sau đó đột ngột tăng độ rung của trứng rung lên mức cao nhất.

Túy Thu vốn dĩ đang không biết làm sao nhìn bàn tay bị Triệu Hà cầm của mình thì tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt ập tới như gió bão, đồ vật trong lỗ nhỏ dùng thế chẻ tre đâm thẳng vào vách thịt non mềm nhạy cảm bên như muốn bức điên cậu.

“A a a…”

Túy Thu bị du͙© vọиɠ dùng tốc độ kinh người vọt thẳng lên ót hù dọa, không kìm nén được nhỏ giọng hét thành tiếng. Lỗ nhỏ phía sau điên cuồng co rút lại, dịch nhờn ẩm ướt giữa hai đùi rốt cục không kẹp được nữa, phun trào ra ngoài, cao trào không gián đoạn khiến toàn bộ ý thức của cậu biến mất hoàn toàn.

Sợ dáng vẻ không kìm chế của mình bị người khác nhìn thấy, Túy Thu hất tay của Triệu Hà, chăm chú che miệng của mình.

Asahi đi đến trước mặt của cậu, thân hình cao lớn che đi biểu cảm dâʍ đãиɠ của Túy Thu, anh ấy quay đầu tặng cho Triệu Hà một ánh mắt cảnh cáo tràn đầy lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Lâm Mộ vốn định bước lên ngăn cản anh ấy ôm Túy Thu, nhưng lại bị cậu hữu khí vô lực dùng tay ngăn lại.

“Anh vào xe trước đi.”

Lâm Mộ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, ánh mắt hung ác nham hiểm của anh thậm chí khiến Túy Thu cảm thấy hơi khó chịu. Giằng co một lúc, Lâm Mộ vẫn thở dài một hơi thật sâu, chỉ là anh không muốn cứ như vậy rời đi ngay lập tức.

Asahi cười mỉa mai một tiếng, cẩn thận từng li từng tí vịn Túy Thu đi ra ngoài. Đến bãi đỗ xe, thật vất vả di chuyển đến xe thể thao của Asahi, Túy Thu đã bị du͙© vọиɠ chi phối hoàn toàn, toàn thân bị ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© thiêu cháy, lỗ nhỏ không ngừng bài tiết dịch nhờn, âm thanh ‘tư tư’ châm lửa to hơn vang bên tai không dứt.

Uốn éo ngứa ngáy khó nhịn ngồi lên ghế xốp trong xe, Túy Thu không có cách nào mở rộng hai chân dài trong không gian nhỏ hẹp của xe thể thao, chỉ đành cong đầu gối lên, bất lực nằm trong xe, đũng quần bị dịch nhờn thấm ướt trở nên sậm màu dễ thấy đối diện với cửa xe đứng thẳng của Asahi, khiến Asahi nhìn đến mức gần như muốn phát điên.

Asahi cúi đầu bước vào trong xe, quay người đóng cửa xe lại, không gian nhỏ hẹp khiến nhiệt độ cơ thể của hai người đàn ông đồng thời sôi trào lên, cửa sổ thủy tinh cũng phủ một lớp sương mờ mông lung.