Vương Phật Nhi chưa từng có cảm giác cùng mỹ nữ cộng dục, như thế thật là một sự kiện uất ức. Truyện "Đại Viên Vương "
Tu La vương hoàn toàn nghĩ hắn là hài tử sáu tuổi, áp sát thân hình vào người hắn thỉnh thoảng còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút, làm cho Vương Phật Nhi âm thầm nổi giận:" Chờ lão tử lớn lên thành người, nhất định phải cường bạo bà nương này, rửa nỗi sỉ nhục hôm nay!"
Đợi cho hai người tắm rửa xong, Tu La vương từ chính trên tay mình run rẩy lấy ra một bộ giáp y, sắc mặt ảm đạm nhìn hồi lâu, lúc này mới đưa cho Vương Phật Nhi nói:" Tỷ xem bộ quần áo kia của đệ nguyên lai đã tổn hại nhiều chỗ, cũng không vừa người, này bộ giáp y dùng cho đệ tốt lắm."
Vương Phật Nhi vui vẻ tiếp nhận, phát hiện bộ giáp y này so với mình hình như lớn hơn một chút, nhưng nếu so với bộ quần áo do Linh Châu thành châu mục phủ phân phát cho hoạn binh tốt hơn nhiều.
Hắn vội vàng mặc vào người, thân thủ đá chân đùa giỡn mấy chiêu, chỉ cảm thấy giáp y này đối với hành động không hề trở ngại. Bộ giáp y này không biết là dùng da động vật gì chế thành, chẳng những thập phần mềm mại, mà cứng cáp vô cùng, do một cao thủ may vá dựa vào dáng người may trên chỉ vàng giáp sắt, đương nhiên chủ đích may cho một tiểu tướng anh tài nào đó.
" Tỷ tỷ trên người sao lại mang theo một bộ giáp y như vậy. Hình như là chuẩn bị cho người khác?"
Vương Phật Nhi vừa hỏi, Tu La vương sắc mặt có chút khó coi, qua thật lâu mới thản nhiên cười, nhàn nhạt nói:" Bộ giáp y vốn là tỷ mời người làm, tặng cho đệ đệ tỷ làm lễ vật nhân sinh nhật mười tuổi. Bất quá đệ đệ không có phúc khí, một tháng trước đã bị người ta gϊếŧ."
Vương Phật Nhi trong lòng phát lạnh, không dám tiếp tục gặng hỏi vấn đề này thêm nữa..
Tu La vương trải qua thảm sự như thế này còn có cử chỉ tự nhiên, chỉ sợ loại chuyện này, đã trải qua rất nhiều. Vương Phật Nhi hiểu được việc này, đối với trung thổ Thần Châu càng có thêm nhiều rối ren loạn lạc.
"Tỷ tỷ bây giờ cần phải trở về Thiết Ngôi Sơn, đệ còn muốn tới Ngũ Lão Phong tìm sư phụ đệ. Đạp Nguyệt Khinh Yên Thú tỷ cưỡi đi tốt lắm, chống lại quan binh Đại Kiền Vương triều sẽ dễ dàng thoát thân!"
Tu La vương thở dài nói:" Tỷ tỷ biết Thiết Ngôi Sơn hiện giờ gặp đại nạn. Tỷ đến Bất Nguyên Sơn là vì muốn cầu một vị cao nhân ra tay giải vây. Bây giờ còn không thấy vị đại hiền kia, làm sao quay về được."
Nàng nhìn Vương Phật Nhi vài lần, mỉm cười nói:" Hảo ý của đệ, tỷ tỷ ta xin nhận. Đạp Nguyệt Khinh Yên Thú vốn là Phong Mã Thú một trong những loài thần tuấn nhất. Đệ tặng tỷ, sau này cũng đừng nên hối hận."
Vương Phật Nhi lắc đầu, nói:" Đệ hối hận cái gì. Đạp Nguyệt Khinh Yên Thú ban đầu cũng không phải của đệ." Sau đó hắn đem toàn bộ chuyện thu phục Đạp Nguyệt Khinh Yên Thú như thế nào, kể lại chi tiết. Tu La vương nghe mà khẽ mỉm cười, thở dài nói:" Người khác mất ngàn vạn tiền tài, muốn bắt như vậy một đầu tọa kỵ, cũng không thành. Đệ như vậy là đã có vận may. Tỷ tỷ nhận của đệ Đạp Nguyệt Khinh Yên Thú, cũng không muốn đệ thiệt thòi. Đồ vật nhỏ này tặng đệ xem là đáp lễ."
Vương Phật Nhi vốn định chối từ, nhưng là bắt gặp Tu La vương mặc dù nở nụ cười má lúm đồng tiền xinh đẹp, nhưng là trong ánh mắt cất giấu ưu thương sâu đậm, đột nhiên có chút không đành lòng cự tuyệt. Khách sáo, vốn chỉ dùng chỉ có người lạ mới dùng trong lúc này.
" Tỷ tỷ đã đưa, đệ đương nhiên vui vẻ nhận lấy. Bất quá cái này là thứ gì a!"
Tu La vương ảm đạm cười, nói:" Vật này tên là Phong Trấn, bên trong có chứa một đầu đại bộ dị thú, tỷ tỷ cầm của đệ Đạp Nguyệt Khinh Yên Thú, dùng cái này bồi thường đệ, hắn mặc dù tốc độ nhanh không bằng Đạp Nguyệt Khinh Yên Thú, nhưng lực khí cũng rất tốt!"
Vương Phật Nhi vuốt quả đồng xích nho nhỏ mà Tu La vương đưa qua, lúc này mới hiểu được Hỏa Long liễn hóa thành đồng xích chính thức tên gọi là Phong Trấn.
Hắn nhìn ra Tu La vương có ý tứ cùng hắn cáo biệt, đang muốn nói một hai câu trấn an Tu La vương, đột nhiên Tu La vương mặt biến sắc, bàn tay trắng muốt giơ lên. Chiếc thắt lưng hồng trên người vốn đang được buộc lại, Đột nhiên được chân khí làm cho duỗi ra, một đạo hồng quang từ lòng bàn tay nàng phóng ra, dải thắt lưng hồng trở nên thẳng tắp. Dải lụa lập tức hóa thành một thanh Hồng Loan Đao dài tám thước.
Cán đao năm thước, thân đao ba thước, toàn thân nhàn nhạt khí hồng. Cũng không biết dùng chất liệu gì chế tạo. Nhìn như một con hồng loan điểu vỗ cánh muốn bay lên, hai cánh hóa thành lưỡi đao, đuôi mọc ra hóa thành cán đao. Từ trong miệng xuất ra hàn phong ba thước.Đúng là một thanh vũ khí vừa đẹp lại vừa mang sát khí tỏa ra bốn phía.
" Có địch nhân!"
Vương Phật Nhi cảm giác rất tốt, mặc dù hơi chậm một bước, nhưng rồi cũng cảm nhận được xung quanh có điều không ổn. Hắn hai tay lập tức hóa ra mười ngọn băng trùy, bắn ra bát phương. Một tiếng gầm nhẹ vang lên, chín tên nam tử mặc quân phục giáo úy cùng nhau bước ra.
" Đông Hải Tương phủ kì bài ở đây, bọn tay sai các ngươi mau đến đây."
Một gã cầm kì bài lạnh lùng quát:" Tu La vương ngươi dám gϊếŧ Lô Cao Vũ thiếu gia nhà chúng ta. Hôm nay nhất định phải nỗ lực gϊếŧ ngươi báo thù. Ngày thường bên cạnh ngươi có đại quân đi theo, chúng ta không cơ hội tổn thương bà nương ngươi. Hôm nay nhìn ngươi còn có thể trốn đi nơi nào?"
Chín tên cầm kì bài này, trên tay đều cầm một thanh đoản đao, một tay thiết thuẫn, khí thế kinh người. Hiển nhiên đều là sát thủ lão luyện gϊếŧ người như cắt cổ con gà. Dẫn đầu là một tên cầm kỳ bài, nắm chặt bàn tay ra hiệu lệnh thì lập tức chín người triển khai trận thế.
Tu La Vương thần sắc bất động, khóe miệng mỉm cười, chẳng lộ vẻ sợ hãi. Nhưng lại lặng lẽ truyền âm cho Vương Phật Nhi nói:" Chín tên cầm kì bài này chính là cao thủ trong phủ Tương thị Đông hải. Đều có tu vi ngoài lục phẩm, tỷ một mình đánh cũng không e ngại bọn họ, đệ hãy nhanh chóng rời đi ."
Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nói:" Đệ không có bổn sự giúp tỷ tỷ, ở tại chỗ này chỉ có vướng chân vướng tay, chờ ta sau này võ công cao rồi sẽ giúp tỷ tỷ gϊếŧ địch."
Hắn tự biết giúp không được gì, quay đầu bước đi. Chín tên Tương kì bài cũng không ngăn trở, chỉ là nhất tề hét lớn một tiếng, đao thuẫn cùng lúc vung lên, hùng hổ xông tới. Tu La vương vung hồng loan đao xuất thủ, nhanh như chớp đánh tới chín hướng, cùng chín tên tương kì bài giao thủ nhất chiêu, binh khí chạm nhau lóe ra ánh sáng rực lửa cùng âm thanh đinh tai.
Chạy được vài dặm, Vương Phật Nhi mới dừng lại để nhận biết chút phương hướng. Nhưng lại nghe được một tiếng cười âm lãnh , từ sau lưng vang lên.
Một nam tử mặc quân phục giáo úy, từ một cây đại thụ phía sau vòng ra.
" Ngươi còn muốn chạy dễ dàng như vậy sao? Kẻ có quan hệ với bọn người gϊếŧ tiểu thiếu gia nhà của ta đều phải chết!"
" Không xong, trúng kế rồi." Vương Phật Nhi thấy nguy cơ trước mắt, dằn lòng tự trấn an bản thân. Biết rõ giờ phút này Tu La vương đã không thể cứu viện kịp, chính mình chỉ có thể đơn độc dồn hết sức chiến đấu mà thôi. (solo)
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, ta muốn tìm một cơ hội chạy trốn, không nên liều mạng. Ta ít nhất kém người nầy hai bậc tu vi. Trong nháy mắt cũng đã quyết định được chủ ý, Vương Phật Nhi hét lớn một tiếng, hai tay vội vã phóng ra bảy tám mảnh băng chùy, hung hăng phóng tới gã kia.
Tên tương kỳ bài mặt cười lạnh, thuận tay đem hộ thuẫn chắn trước ngực.