Đại Viên Vương

Chương 23: Trở lại cuộc sống bình thường

Phong thổ tại Trung Thồ Thần Châu mặc dù kém địa cầu cổ đại rất xa, nhưng cũng có khá nhiều nét tương đồng về văn hóa, truyền thống tự như thời kỳ Đường, Tống xa xưa, đặc biệt là các hình thức giải trí như xướng ca rượu chè, thanh lâu kỹ nữ.

Xét về mặt nào đấy thì Vương Phật Nhi cũng đã từng trưởng thành, tâm lý cũng khá thành thục nên với các loại hình giải trí này cũng dễ dàng tiếp nhận. Sau khi đảo quanh phố phường vài vòng để ngắm nhìn, bình phẩm về phong cảnh, kiến trúc Vương Phật Nhi liền chọn một Ca lâu thoạt nhìn khá xa hoa để vào.

Tiếp tân thấy Vương Phật Nhi quần áo xa hoa, tướng mạo bất phàm, nên không vì hắn còn nhỏ tuổi mà lơ là việc chiêu đãi, liền hướng dẫn hắn vào nơi náo nhiệt nhất của Ca lâu, vừa kịp lúc có 4 ca kỹ (--nguyên văn: mạo kiều nương) đang biểu diễn đàn hát, xướng ca.

Ngồi nghe được một lúc, Vương Phật Nhi bĩu môi chê bai “So với địa cầu thật sự là quá tệ, bốn con khủng long mẹ có gì mà đáng xem cơ chứ!!!”

Kỳ thật bốn ca kỹ này nếu bất kể xét về dung mạo hoặc là tài ca hét đều có thể xem là “người đẹp có tài”, nhưng chẳng qua tiêu chuẩn của Vương Phật Nhi quá cao, việc này cũng xuất phát từ kiếp trước khi còn ở Địa cầu hắn toàn lên mạng Inte để lục tìm ảnh mỹ nữ xem, các mỹ nữ trên mạng này mặc dù không cần xử lý qua photoshop nhưng chỉ cần nhìn một lần cũng khó mà quên được (bác Mông là chuyên gia vụ này ), do vậy phóng mắt đến Trung Thổ Thần Châu thật hiếm có mỹ nữ nào đáng để hắn hân thưởng.

Ngồi ngay hàng ghế trên có một thiếu niên khoảng 12-13 tuổi nghe Vương Phật Nhi làu bàu liền quay lại hỏi “Cái gì là khủng long? Khủng long là một chủng Yêu tộc à? mấy tỷ tỷ này nhìn đâu có tệ, chí ít cũng không đến nỗi làm cho người ta không chịu nổi như ngươi nói”

Vương Phật Nhi quan sát thiếu niên thấy phục trang tầm thường nhưng khí độ ung dung, mắt có rất thần, tuyệt nhiên không tìm thất có chút tạp niệm nào.

“Nhỏ như vậy mà đã học đòi người ta đến nơi này, tuổi trẻ..thật là đọa lạc quá mà” Vương Phật Nhi chê bai người khác mà quên rằng hiện tại hắn so với thiếu niên này còn trẻ hơn nhiều. Nghe thiếu niên nói, hắn hứng trí lên diễn thuyết “Ngươi nhìn mấy nữ tử này xem, quần áo đẹp đấy nhưng toàn bộ cũ cả rồi, nhìn thật khó coi. Chưa hết, ngươi xem cái cô gái cầm đàn tỳ bà kia kìa, mắt xanh mỏ đỏ nhìn thật là tục khí xung thiên mà (---khó dịch quá, nguyên văn “đại hồng phối thượng đại hoàng đích sam tử, giản trực thị tục khí đích thượng thiên”), ngươi lại quan sát nhạc cụ của bọn họ, cái cô chơi huyền cầm ngồi góc phía đông kia kìa, vốn dĩ Đệ tam căn huyền cầm âm sắc bất đồng với các nhạc khí khác nên phải ra sau mà ngồi,ấy thế mà lại chen lên ngồi phía trước, làm cho âm thanh trong dàn nhạc khi đến tai người nghe cứ loạn xạ cả lên, nghe cứ như tiếng đạn bắn, bước thì thấp bước thì cao…mười phần không hòa hợp được một” (--đoạn này dịch lướt hơi nhiều, bác Mông chỉnh lại ý giúp em với)

Năm xưa vì rèn luyện tài tán gái nên Vương Phật Nhi đã khổ công đi học nhạc, cũng bất ngờ là về phương diện này hắn cực kỳ có thiên phú, mặc dù biểu diễn chỉ thuộc dạng thường thường bậc chung, nhưng đổi lại hắn tinh thông rất nhiều loại nhạc cụ, còn nói về tài thưởng thức nhạc thì thực sự đã đạt được đẳng cấp đại sư rồi.

Mặt khác, những ca kỹ này bình thường cũng là tự mình khổ luyện thành tài, nào đâu có minh sư chỉ điểm, mà có thể cả đời họ cũng không có cơ hội được gặp qua một bậc thầy về âm nhạc nào, so với Vương Phật Nhi đã từng sống trong xã hội hiện đại ở Địa cầu vào thế kỷ 21, nơi mà bất cứ người dân bình thường cũng có thể tùy tiện lên mạng để thưởng thức các các ca sỹ, diễn viên chuyên nghiệp và các bậc thầy về âm nhạc biểu diễn thật sự là có khoảng cách rất xa.

Còn khi bình phẩm về trang phục, hóa trang lại càng bắt đúng mạch, vốn trước đây hắn là sinh viên Mỹ Thuật, mặc dù chưa từng được đào tạo qua về việc sắp đặt trang phục, bố trí sân khấu, nhưng về trình độ thẩm mỹ thì ít có người thường nào so sánh được với hắn.

Thiếu niên ban đầu nghĩ Vương Phật Nhi chỉ là mạnh miệng nói bừa, nhưng càng nghe lại càng thấy có lý, vả lại những gì hắn bình phẩm đều là những điều mà rất ít người có thể quan sát để nhận ra. Do vậy, vốn là đang say sưa thưởng thức bốn cô ca kỹ đàn hát xướng ca, nghe Vương Phật Nhi bình phẩm xong, thiếu niên này cũng không còn hứng thú để xem tiếp nữa.

Trong ca lâu, Vương Phật Nhi cứ oang oang bình phẩm cũng chẳm thèm để ý đến những người xung quanh, nhưng mà càng lúc lại càng thu hút được nhiều người lắng tai nghe, ngược lại người chú ý xem các ca kỹ đang biểu diễn thì càng lúc càng ít.

Khi quan sát để chọn Ca lâu vào giải trí, ngoài việc chú ý đến các bày trí và diện mạo bên ngoài, Vương Phật Nhi còn để ý cũng quan sát xem nơi nào đông người ra vào, hắn nghĩ như vậy sẽ chọn được nơi tốt nhất. Mà trên thực tế thì hắn đã đúng, tòa thanh lâu này tại Hoàng Châu Thành không được tính là lớn nhất nhưng lại có nhiều điểm đặc sắc nhất, mà đây cũng chính là sản nghiệp của Hoàng Châu đệ nhất đại Bang “Tam sơn ngũ hồ Môn”.

Các ca kỹ từ sớm đã nghe hết những lời bình phẩm của Vương Phật Nhi, đợi cho đến lúc biểu diễn xong lui vào hậu trường mới bộc phát. Mà cái cô bị Vương Phật Nhi gọi là “Mắt xanh mỏ đỏ” tục khí xung thiên kia lại càng tức giận hơn, hít thở mạnh đến nỗi l*иg ngực cứ phập phà phập phồng, cũng chẳng kịp tháo lớp hóa trang đã hùng hùng hổ hổ chạy ngay đến cửa lớn nơi Vương Phật Nhi đang tán hưu tán vượn.

Bên này, đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên Vương Phật Nhi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, ngẩng đầu lên thì hoảng sợ giật mình đánh thót một cái, còn cái tên thiếu niên đang hóng truyện kia lại cực kỳ không có nghĩa khí, miệng cười cưới né sang một bên để xem cảnh “Hưng sư vấn tội”.

“Tiểu hài tử kia, ngươi nói đã chưa? bao nhiêu tuổi rồi? hiểu được cái gì mà dám đến đây tán hưu tán vượn hả?”

Cô ca kỹ vừa lên tiếng lúc nãy ngồi biểu diễn nên không thấy được thân hình ra sao, lúc này tức giận đến nỗi ngực run run lên từng chặp, mắt vừa đảo qua trong lòng Vương Phật Nhi liền tán thưởng không thôi.

“Cô gái này vẻ bên ngoài nhìn bình thường nhưng thân hình bên trong thật quá nẩy nở, he he he…ở Trung thổ thần châu này phụ nữ không biết xài cái đồ vật kia để “bao bọc” đôi ngọc phong lại nên xem ra….hàng thật, giá thật rồi”.

Cô ca kỹ kia mới phát tiết được vài câu đã thu hút khá nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh, gặp cái tên phôi đản Vương Phật Nhi này cũng chẳng nói chẳng rằng thì cũng không muốn lưu lại ấn tượng là đàn bà hung hãn trong mắt mọi người nên cũng định cho qua, nhưng lại thấy ánh mắt Vương Phật Nhi đang say mê nhìn “hai cái điểm nhấp nhô” trên người mình thì nhất thời lửa giận lại bừng bừng bốc lên.

Đột nhiên, Vương Phật Nhi hắc hắc cười, rồi lại lắc lắc đầu xem ra tâm tình sa sút hẳn “Không dưng thì rơi vào thế giới này, cũng định vui đùa với cô nàng này một chút nhưng nghĩ lại với cái tuổi của mình bây giờ thì “làm ăn” cái quái gì được cơ chứ, phải đợi lớn thêm chút nữa đã…”

Tâm tình uể oải nên cũng không có hứng để mà “đôi co” với cô ca kỹ đang tức giận bừng bừng kia, Vương Phật Nhi phủi phủi quần áo mặt xám xịt bước ra ngoài đường, miệng lẩm nhẩm một mình “Bây giờ cũng không cần phải buồn bực, đợi lớn hơn tí nữa “Chu du sẽ tái đấu Khổng minh”, ha ha ha..sau này, năm mới dứt khoát không nhận lì xì nữa, chỉ nhận mấy bà nương thôi..khẹc khẹc”

Cô ca kỹ toàn thắng cũng không muốn làm tới, vừa định lui về hậu trường để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo, nghe Vương Phật Nhi lẩm bẩm lửa giận lại trào lên, vừa định lao ra túm hắn lại cho một trận thì nhìn thấy mấy bảo tiêu đang đứng gác ngoài cửa, trong lòng liền ảm đạm, biết thân mình tự do còn không lo được lấy gì mà đôi co với khách nhân hàng ngày đều đến rồi đi hàng trăm người.

“Tay trái kim cương long trảo thủ, tay phải Dạ xoa tham hải..hì hì, làm người cũng không cần phải quá hạ lưu”

Hòa vào dòng người nhộn nhịp trên phố, tâm tình Vương Phật Nhi cũng trở nên tốt hơn nhiều, hắn vừa đi vừa khoa chân múa tay, đang nghĩ sau này trưởng thành rồi phải phong lưu khoái hoạt một phen, bỗng nghe có phía sau có người gọi, nhìn lại thì ra thiếu niên hồi nãy hắn trò chuyện trong ca lâu..