Đại Hạ Văn Thánh

Chương 33: Tiến Cung, Gặp Thánh 2

Một đám dung mạo thượng đẳng, dáng người uyển chuyển.

Đáng tiếc không phải thị nữ của mình.

Cảm nhận được ánh mắt Cố Cẩm Niên, Lý thị tựa hồ nghĩ tới cái gì đó.

"Niên nhi, lần này đi vào trong cung, nếu gặp được Trường Nguyệt, Bình Dương các nàng, ngàn vạn lần không nên đến quá gần, mấy cô nương này ai nấy đều nhìn chằm chằm ngươi, quay đầu nếu thích ngươi, sẽ phiền toái."

Lý thị lên tiếng.

"A?"

Cố Cẩm Niên sửng sốt, hắn không nghĩ tới mẫu thân mình đột nhiên nói chuyện này.

"Niên nhi, ngươi cũng đừng cảm thấy nương nói chuyện không dễ nghe, Trường Nguyệt, Bình Dương các nàng bộ dáng không tệ, nhưng các nàng là quận chúa, nếu cưới các nàng, đời này chỉ có thể cưới một người."

"Sau này không chừng còn ỷ vào chuyện được tân hoàng sủng nịch, đè ngươi một đầu, ngày đó ngươi cũng không dễ chịu."

"Còn nữa, Cố gia cái khác không nói, năng lực mạnh là thật, một công chúa nhất định là không thỏa mãn được ngươi."

Lý thị lên tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói.

Nhưng lời này vừa nói, Cố Cẩm Niên không khỏi sửng sốt.

Thôi đi, người không phải cũng là như vậy sao?

Quả nhiên người đều là hai tiêu chuẩn a, chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn.

Còn nữa, năng lực mạnh là có ý gì?

Nương, người là công chúa đương triều, cũng cởi mở như vậy sao? Với lại ta còn quá trẻ, thích hợp sao?

Cố Cẩm Niên có chút không biết nên nói cái gì, chỉ có thể câm miệng giả ngu.

Bất quá những lời này, Cố Cẩm Niên vẫn là vững vàng ghi nhớ, thật vất vả mới xuyên qua, nếu thật sự cưới một công chúa, đích xác phiền toái.

Khoảng hai khắc sau.

Cuối cùng ngọc liễn cũng đi tới Nam Hoa Môn.

Hoàng cung Đại Hạ có bốn cánh cửa, Chính Ngọ môn ở phía trước, Thần Dương môn ở phía sau, hai bên trái phải là Nam Hoa Môn cùng Bắc Hoa Môn.

Bách quan từ Chính Ngọ môn đi vào, từ Bắc Hoa Môn rời đi.

Cấm vệ quân thì từ Chính ngọ môn đi vào, Thần Dương môn đi ra.

Người nam hoa môn thông hành, bình thường là hoàng thân quốc thích, hoặc là thần tử tạm thời chiếu nhật mà đến.

Người đi vào Nam hoa môn, bình thường đều là hoàng thân quốc thích, hoặc là thần tử lâm thời nhận được chiếu thư mà đến.

Đến Nam Hoa Môn, công chúa cao quý cũng phải xuống ngọc liễn, đi bộ vào trong, hơn nữa còn phải nộp tuyên triệu thủ lệnh cùng với nhập cung tuyên sách mới có thể tiến vào trong hoàng cung.

Bắt đầu từ giờ khắc này, một loại cảm giác sâm nghiêm liền ập tới.

Cố Cẩm Niên đi xuống ngọc liên, nhìn tường thành màu nâu đỏ, không hiểu sao lại có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.

Bất quá hoàng cung Đại Hạ so với hoàng cung Cố Cẩm Niên nhìn thấy vào kiếp trước còn to lớn hơn rất nhiều, chỉ riêng tường thành đã cao chừng mười trượng, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng hoành tráng.

Ngoài cửa có cấm vệ quân trấn thủ, mỗi một vị cấm vệ quân đều là võ giả nhất đẳng, tản mát lãnh ý.

Trông coi cửa cung cũng không phải là việc bình thường, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Sau khi cấm vệ quân hai bên cẩn thận kiểm tra tuyên triệu thủ lệnh cùng với tuyên sách, lúc này mới cho đi.

Nhưng ngoại trừ hai thị nữ bên người đi theo, những người còn lại không được vào, mà ở bên ngoài chờ đợi.

"Niên nhi, đi theo nương, đừng để đi nhầm."

Lý thị mở miệng, nàng đối với hoàng cung thập phần thuần thục, nhưng số lần Cố Cẩm Niên đi vào cũng không nhiều lắm, cho nên cố ý kéo ở bên cạnh, đi vào trong cung.

Có lẽ là bởi vì mấy chục năm trước đã xảy ra Kiến Đức nan, mười hai năm qua, nhiệm vụ lớn nhất của Công bộ chính là củng cố phòng ngự hoàng cung.

Chỉ riêng Nam Hoa môn trong ngoài đã có ba đạo đại môn, phòng thủ có thể nói là vững như thành đồng, vách sắt .

Ước chừng sau một khắc rưỡi, Cố Cẩm Niên đi theo Lý thị tiến vào trong hoàng cung chân chính.

Hùng vĩ.

Rộng lớn.

Tựa như một khu thành thị loại nhỏ, từng tòa cung điện dựng thẳng, biểu hiện ra uy lực hoàng thất, cũng thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, vô tình nhất là đế vương gia.

Thân là biên kịch, Cố Cẩm Niên cực kỳ hứng thú với lịch sử, không dám nói hiểu hết mấy ngàn năm lịch sử, nhưng đại khái lịch sử cũng đều nghiêm túc tìm hiểu qua.

Có một chuyện làm cho Cố Cẩm Niên cực kỳ rõ ràng, đó chính là người không thể nghịch thế.

Có một câu nói rất hay, thời thế tạo anh hùng.

Nhưng rất nhiều nhân vật lịch sử nổi tiếng, thường sau khi đắc thế, sẽ sinh ra một ảo tưởng ta chính là thời thế.

Những người như vậy thường chết rất thảm.

Cố Cẩm Niên không muốn trở thành thời thế, có cảm giác ưu việt của người xuyên không, điểm này không cách nào vứt bỏ, giúp trong lòng Cố Cẩm Niên có điểm nắm chắc.

Những thứ không nên chạm vào, cố gắng hết sức không chạm vào, nếu không, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.

Mà ngay khi Cố Cẩm Niên trầm tư.

Một đoàn người cũng vừa vặn xuất hiện cách đó không xa.

Thanh thế mênh mông cuồn cuộn.

Liếc mắt nhìn qua một cái, phải có đến mấy trăm người đi theo phía sau.

"Bệ hạ?"

Cũng vào lúc này, thanh âm mẫu thân Lý thị vang lên, làm cho Cố Cẩm Niên có chút bối rối.

Gì chứ???

Vừa mới tới hoàng cung đã gặp hoàng đế?

Vận khí cũng cao quá nhỉ?

Bất quá trong lúc kinh ngạc, trong lòng Cố Cẩm Niên vẫn không khỏi sinh ra kỳ vọng cùng tò mò thật lớn.

Hắn đưa mắt nhìn kỹ.

Một đạo thân ảnh cũng xuất hiện trong mắt.