Boss Vô Hạn Lưu Bị Người Chơi Cưỡng Chế Ái

Chương 12: Cầm thú (HH)

Giờ phút này mặc kệ đáy lòng có tin tưởng manh mối mà Tô Tô đưa ra hay không.

Nhưng Bùi Tự vẫn gật gật đầu với Tô Tô, ngoài miệng nói một tiếng cảm ơn.

Ba người liền không trì hoãn thời gian nữa, kiên quyết rời đi.

Không hổ là loại nam nhân giống như Ân Thử có thể sống đến ngày cuối cùng ở phó bản nguy hiểm này, dươиɠ ѵậŧ cũng cứng rắn hơn người khác, nhưng đều kiên quyết rời đi không chút do dự.

Sau khi rời khỏi lâu đài cổ.

Bùi Tự nhìn về phía sau, đang nhìn thấy vòng eo khỏe mạnh của Ân Thử trầm xuống.

Mà nữ nhân bị Ân Thử che chắn, bắp chân chỉ lộ ra bên hông Ân Thử đột nhiên căng thẳng.

Tô Tô sắp tức ngất xỉu.

Mới vừa mới đuổi được ba tên cầm thú khác đi, đang muốn đánh trả gã cầm thú tóc đỏ này một chút, tay chắn ở trước mặt đã bị mạnh mẽ kéo ra, sau đó một cơn đau như sắp bị xé rách lan tràn khắp cơ thể, nước mắt như chân châu chảy ra từ hốc mắt.

Ân Thử vốn nếm được vị ngọt trong lòng bàn tay của Tô Tô, nhưng thấy Tô Tô cùng Bùi Tự nói chuyện, trong lòng vi diệu hiện lên không vui, kéo tay của Tô Tô ra, vòng eo hữu lực ưỡn mạnh lên, dươиɠ ѵậŧ thô dài vểnh lên trực tiếp hướng về phía tiểu bức nhỏ kia đâm tới.

Giống như một con trâu đực trực tiếp thô bạo đâm vào, vẫn chưa nhắm ngay huyệt khẩu, lại xuất ra toàn bộ sức lực, trực tiếp đem đỉnh qυყ đầυ cực lớn trực tiếp thô bạo đâm vào tiểu huyệt.

"Cầm thú..Ô.ô.."

Tô Tô căng thẳng hai chân, đau quá.

Cô mang theo bản năng nức nở một tiếng, lại giơ cánh tay lau nước mắt đi, đem sự cao ngạo khắc trong xương cốt sẽ không rơi lệ trước mặt người chơi triệt để ném ra sau đầu.

Dươиɠ ѵậŧ vừa rồi đột nhiên dựa vào sức lực kinh người đâm thủng tiểu huyệt quá mãnh liệt, ngay cả qυყ đầυ màu đỏ tươi kia lúc ấy gắt gao nhắm vào môi hoa còn chưa nở ra đều bị cùng nhau chèn vào trong huyệt.

Huyệt khẩu khô khốc như sắp hỏng mất bị dươиɠ ѵậŧ thô lỗ mở ra, lại phải gắt gao kẹt chặt dươиɠ ѵậŧ thô to tráng kiện kia.

Dươиɠ ѵậŧ của Ân Thử bị thịt non mềm trong tiểu huyệt kẹp đến khó chịu, hắn nhíu mày, cũng không phải bận tâm Tô Tô mang theo tiếng run rẩy kiều mềm khóc lóc.

Mà là ghét bỏ tiểu huyệt quá khô khốc làm cho hắn chuyển động thao làm cũng không dễ dàng, kẹp chặt đến mức làm hắn có chút không thoải mái.

Hắn lạnh lùng nói: "Phiền toái.”

Với biểu hiện này của hắn, quả thật gánh vác được hai từ cầm thú.

Ân Thử cau mày cúi đầu, tầm mắt dừng ở chỗ tiểu huyệt đáng thương đang tương liên với cự vật của chính mình kia.

Đôi chân thon dài thẳng tắp của nữ nhân bị buộc phải mở rộng hết cỡ, dươиɠ ѵậŧ màu tím đen dữ tợn bị kẹp bên trong tiểu huyệt hồng hào phấn nộn.

Tiểu huyệt đem quy rùa cực lớn ngậm vào, huyệt khẩu bị căng ra một vòng kích thước khiến người ta kinh ngạc, nhưng mà nơi to nhất dưới quy rùa lại khó có thể tiến vào bên trong tiểu huyệt nhỏ bé căng chặt kia.

"Muốn kẹp chết tôi sao, hay là muốn để Bùi Tự thao nát cô?"