Trên ban công lộng rộng lớn, một chiếc bàn chữ nhật phủ khăn trắng tinh với những cây nến đặt trong lọ thủy tinh. Thùy Vy và Ngạo Thiên ngồi một bên đối diện với Peter Hoàng. Thùy Vy và Peter Hoàng đều trang phục nghiêm chỉnh, chỉ có Ngạo Thiên là quần áo còn ướt nên phải choàng khăn. Những đĩa thức ăn đã được dọn xuống, trên bàn chỉ còn chai rượu vang và ba cái ly uống dở.
– Chúc mừng hai bạn gương vỡ lại lành!
Peter Hoàng nâng ly, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt hồng hào xuân sắc của Thùy Vy. Nàng hơi đỏ mặt né tránh ánh mắt hắn. Ngạo Thiên nâng ly, nói:
– Cảm ơn anh Peter! Cảm ơn anh đã chăm sóc Thùy Vy những ngày qua.
– Không có gì… Thật ra tôi cũng rất vui khi được chăm sóc Vy… Sau này, cậu có bận… cứ gửi Vy qua tôi nhé… Tôi rất sẵn lòng… Ha ha… – Peter Hoàng bật cười thoải mái.
Thùy Vy lườm Peter Hoàng một cái, che miệng cười.
– Ha ha… – Ngạo Thiên cười ha hả, rồi nửa đùa nửa thật. – Thật ra tối nay em bận đấy.
Thùy Vy mặt đỏ bừng lén nhéo Ngạo Thiên một cái đau điếng. Chỉ có nàng mới hiểu Ngạo Thiên đang nói về chuyện gì.
– Ok, cậu đi đâu cứ đi… Để Thùy Vy ở nhà tôi trông… – Peter Hoàng nhe răng cười.
– Hai người có thôi đi không? Thùy Vy gắt lên. – Em có phải trẻ em đâu mà trông chừng chứ…
Thùy Vy bĩu môi hờn dỗi làm hai người đàn ông nén cười đến đỏ mặt. Rồi cùng lúc bật cười ha hả. Thùy Vy cũng cười. Bầu không khí nóng bức của đêm tháng 11 chợt trở nên dễ chịu thoải mái.
– Trời này mà được bơi một vòng thì dễ chịu biết mấy… – Ngạo Thiên nhìn qua hồ bơi khá rộng trên ban công.
– Coi vậy chứ nước lạnh lắm đấy… Ngâm hồ jacuzzi thì được, vì có sưởi ấm nước. – Peter Hoàng hớp một ngụm rượu giải thích.
– Nhưng Vy không mang đồ bơi… – Thùy Vy quay qua Ngạo Thiên nói.
Ngạo Thiên nháy mắt với nàng, làm trái tim Thùy Vy bất giác đập nhanh. Nàng biết Ngạo Thiên đang dẫn dắt ra một hoàn cảnh tự nhiên cho nàng và Peter Hoàng. Mặt Thùy Vy dưới ánh nến hơi đỏ lên hồi hộp.
– Không cần lo… Ở đây tôi có sẵn đồ bơi, cả nam lẫn nữ… Dĩ nhiên là đồ mới chưa sử dụng qua. – Peter Hoàng nói.– Ok… Tốt quá… Tôi trùm cái này cũng nóng gần chết. – Ngạo Thiên nói.
Peter Hoàng mỉm cười bước vào nhà. Lát sau, một người đàn ông giúp việc mang ra một khay lớn quần áo bơi cho Thùy Vy và Ngạo Thiên chọn. Ông ta lại đặt xuống quanh hồ Jacuzzi những cây nến trong lọ thủy tinh không sợ gió. Cả cái hồ tròn sáng lung linh thật đẹp mắt dưới bầu trời đêm. Góc hồ còn đặt thêm một chai rượu vang mới ướp lạnh trong chậu inox và ba cái ly.
Thùy Vy bước ra khỏi phòng thay đồ thì hai người đàn ông đã ngồi chễm chệ trong hồ. Nước hồ sôi sùng sục, hơi nước bốc lên mờ ảo. Ngạo Thiên và Peter Hoàng cùng lúc quay lại nhìn Thùy Vy, cùng sững sờ. Nàng mặc một bộ bikini màu hồng ghép bởi ba mảnh tam giác nhỏ bằng bàn tay, ôm quanh thân thể nàng bằng những sợi dây cột gút. Làn da trắng ngần và từng đường cong uốn lượn tuyệt đẹp của nàng được phô bày gần trọn vẹn trước mắt hai người đàn ông. Thùy Vy mỉm cười với Ngạo Thiên, nhưng gương mặt lại đỏ bừng trước ánh mắt tán thưởng say mê của Peter Hoàng. Nàng chậm rãi bước xuống hồ bên cạnh Ngạo Thiên.
– Vy đẹp lắm…
Ngạo Thiên choàng qua eo kéo cơ thể mềm mại của Thùy Vy sát gần lại. Hắn đưa cho nàng một ly rượu vang.
– Cheers… – Peter Hoàng giơ ly cao từ phía đối diện.
– Cheers…
Nước hồ không lạnh, không nóng, rất dễ chịu. Thêm vào men rượu vang nồng nàn làm Thùy Vy lâng lâng sảng khoái. Nàng ngả đầu lên bờ vai rắn chắc của Ngạo Thiên, để mặc bàn tay hắn vuốt ve bờ eo thon nhỏ dưới mặt nước. Làn nước xao động sùng sục liên tục như một tấm màn che kín đáo cho cả hai người.
– Thiên… – Thùy Vy rít khẽ vào tai Ngạo Thiên, cảm nhận chiếc áo bơi chợt nới lỏng ra.
– Không sao…
Ngạo Thiên nói nhỏ vào tai Thùy Vy, tay hắn nhẹ nhàng mở nút cột quần bơi của nàng.
– Đừng làm vậy mà…
Thùy Vy cúi gằm gương mặt đỏ bừng, trùng người xuống thật thấp. Hai mảnh vải trơn lùi vuột khỏi tay nàng. Cơ thể nàng hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giữa hai người đàn ông. Tim nàng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
– Không sao đâu… Có Thiên ở đây…
Ngạo Thiên nói khẽ vào tai, xoay nàng đối diện với Peter Hoàng. Thùy Vy hít thở nặng nề, cảm thấy cơ thể mình đang được Ngạo Thiên đẩy từ từ về phía trước. Nàng ngẩn lên nhận ra mình đã ngay trước mặt Peter Hoàng. Đối diện với nàng, nụ cười ấm áp của hắn dường như chưa bao giờ tắt trên môi.
– Thiên…Thùy Vy muốn quay lại nhìn Ngạo Thiên, nhưng Peter Hoàng đã ôm trọn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mềm mại của nàng, miệng trám kín lấy đôi môi nàng.
– Ưmmm…
Bộ ria mép cứng rắn cọ sát lên da mặt, đôi môi dầy mạnh mẽ của Peter Hoàng làm cơ thể Thùy Vy mềm nhũn. Môi nàng hé mở đón nhận chiếc lưỡi ấm áp của hắn. Cả cơ thể nàng dán chặt vào người hắn. Hai bầu vυ' căng tròn của Thùy Vy lần đầu tiên ép lên bộ ngực trần rắn chắc của hắn. Thùy Vy vẫn cảm nhận được ánh mắt của Ngạo Thiên đang nhìn từ phía sau. Cơ thể nàng rạo rực một cảm giác khó tả. Vừa phấn khích, vừa tội lỗi xen lẫn giằng xé. Hai bàn tay to lớn của Peter Hoàng vuốt ve khắp cơ thể, mân mê hai bầu vυ' căng tròn của nàng. Hai núʍ ѵú đỏ hồng của Thùy Vy săn cứng dưới những ngón tay điêu luyện của hắn.
– Ưmmm…
Cơ thể Thùy Vy nhẹ nhàng nâng cao lên trong vòng tay Peter Hoàng. Hai bầu vυ' căng tròn mơn mởn phơi bày trước mắt hắn. Peter Hoàng vùi mặt vào trũng sâu hoắm giữa hai khối thịt mềm mại. Hàng ria mép cứng rắn cọ sát trên ngực như một luồng điện chạy dọc sống lưng Thùy Vy. Nàng há hốc nhìn xuống cái miệng Peter Hoàng chậm chậm ngậm lấy bên núʍ ѵú, mυ'ŧ mυ'ŧ say mê.
– Ư… Ôi…
Tay Peter Hoàng đỡ bên dưới cặp mông căng tròn của nàng, chậm chậm tiến sâu vào trung tâm. Thùy Vy nhũn người bám cứng lấy mái đầu hắn. Âʍ ɦộ trơn nhẵn của nàng ray rứt khao khát dưới những ngón tay hắn liên tục mân mê ve vãn. Cặp chân thon dài của Thùy Vy vô thức mở rộng cặp quanh hông Peter Hoàng. Nàng cảm nhận một khối u to lớn nóng hừng hực nhô ra khỏi mép quần bơi, cọ sát lên vùng mu mềm mại của nàng.
– Anh muốn em… Cho anh nhé… – Peter Hoàng ngấu nghiến bờ môi mềm nhũn của nàng, thì thầm.
Thùy Vy nhắm mắt thở hổn hển, gật gật đầu. Chợt Thùy Vy mở choàng hai mắt, quay phắt người lại. Ngạo Thiên không hề ở đó. Thiên của nàng đã biến mất từ lúc nào. Thùy Vy thản thốt nhìn về phía cửa sổ căn phòng ngủ. Rèm kéo che kín, nhưng ánh đèn bên trong lại soi rõ một bóng một người lẻ loi cô đơn tựa vào tường hút thuốc. “Thiên ơi” Tiếng gọi tha thiết của Thùy Vy không thoát ra khỏi đôi môi run rẩy. Hạ thể nàng căng cứng đang từng chút, từng chút đón nhận dươиɠ ѵậŧ căng cứng của người đàn ông khác.
– Khoan đã… Anh… – Thùy Vy bật kêu lên.
Peter Hoàng thở dài thường thượt, nhẹ nhàng tách khỏi người nàng.
– Em… xin lỗi… – Thùy Vy nói nhỏ. – Nhưng…
– Anh hiểu mà… Anh hiểu mà…
– Không phải em đổi ý… – Thùy Vy hôn nhẹ lên môi Peter Hoàng, thì thầm. – Em muốn… với anh, nhưng tình yêu của em là Ngạo Thiên… Anh hiểu cho em…
Trong căn phòng ngủ, khói thuốc lá đặc quánh như một đám mây mờ ảo che khuất cả người Ngạo Thiên. Hắn tựa người vào cửa, dụi điếu thuốc lá vào gạt tàn đầy ắp, ngón tay lại quờ quạng trong hộp thuốc tìm kiếm. Hộp thuốc trống rỗng, không còn điếu nào. Ngạo Thiên tức giận vò nát trong tay, ném mạnh xuống sàn. Tâm trạng hắn đang rất khó chịu.
Dù chính hắn đã khuyến khích thúc đẩy Thùy Vy. Nhưng khi nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng nằm gọn trong vòng tay Peter Hoàng, Ngạo Thiên đã thấy lòng mình đau rát như bị xát muối. Hắn đã ghen, thật sự ghen. Cơn ghen còn lớn hơn gấp trăm lần so với lúc Thùy Vy nằm trong vòng tay Tuân và Trung. Vì sao ư? Vì hai đứa Tuân Trung vừa là bạn, vừa là đàn em… Chúng với Thùy Vy như một trò chơi không hơn không kém.
Tuân Trung hoàn toàn không xứng đôi với nàng và cũng không đủ tư cách làʍ t̠ìиɦ địch của Ngạo Thiên. Nhưng Peter Hoàng hoàn toàn khác, chính chắn, phong độ, lịch thiệp… Ngạo Thiên nhìn nhận không góc độ nào Peter thua kém mình. Lứa tuổi ư?! Bốn mươi là tuổi chín mùi nhất của người đàn ông, so với mười chín, hắn càng xứng đôi với Thùy Vy hơn. Peter Hoàng là tình địch nặng ký nhất.
Khi Thùy Vy bắt đầu buông thả, đáp lại nụ hôn nồng nàn của Peter Hoàng. Ngạo Thiên còn thấy rõ chiếc lưỡi nhỏ nhắn quen thuộc của nàng trao cho Peter. Ngạo Thiên quyết định rút lui. Nhưng khi lên đến phòng, sự khó chịu ray rứt trong lòng không những giảm bớt mà còn nhân lên gấp bội. Từng phút trôi qua dài như cả thế kỷ… Ngạo Thiên liên tục hút thuốc, đầu óc mông lung tưởng tượng về hai người ngoài kia. Hắn bắt đầu hối hận… Không phải hối hận vì đã giao Thùy Vy cho Peter Hoàng, vì đây là thử thách nàng phải vượt qua. Ngạo Thiên hối hận vì mình đã mềm yếu rút lui vào đây. Thật sự hối hận.