Thùy Vy ngã xuống giường, mái tóc đen dài xõa rộng. Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân của nàng đẹp đến mức Ngạo Thiên muốn nghẹt thở. Dù được chiêm ngưỡng, vuốt ve ôm ấp thân thể này bao nhiêu lần, hắn vẫn thấy mình khao khát thèm muốn nguyên vẹn như lần đầu. Nàng cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng, ánh mắt chất chứa một ngọn lửa tình hừng hực như thiêu đốt linh hồn hắn. Ngạo Thiên quỳ gối lên giường, dươиɠ ѵậŧ một lần nữa dựng đứng sẵn sàng. Thùy Vy vươn tay níu lấy người hắn. Nàng chống tay nghiêng người đến gần. Cầm lấy khúc thịt quen thuộc thân thương của Ngạo Thiên. Nàng há miệng ngậm cứng lấy nó.
– Ư…
Một mùi hương tanh tanh nhàn nhạt trong miệng Thùy Vy. Vết tích của cuộc giao hoan vừa rồi làm cơ thể nàng nóng bừng khao khát. Cái đầu nấm thân thương to lớn choáng hết vòm miệng nàng. Nàng nuốt vào thật sâu, thật sâu như muốn làm chính mình ngạt thở. Để cuống họng chật cứng của nàng được nhớ và để chính nó cũng phải khắc sâu cảm giác này.
Dù mai sau nó có nằm trong miệng ai đó, cũng phải nhớ đến nàng. Đầu nàng cúi thấp nhấp nhô, Ngạo Thiên không hề thấy khóe mắt Thùy Vy lại đỏ hoe ươn ướt. Thùy Vy đang nghĩ đến Huyền Như, bạn thân nhất của nàng. Một người con gái mà chính bản thân nàng cũng nhìn nhận xứng đôi nhất với Ngạo Thiên và cũng yêu hắn tha thiết. Liệu cô ấy có làm vậy với hắn?! Liệu cô ấy có nâng niu trân quý cơ thể hắn như nàng?!
– Vy ơi… Cho Thiên…
Ngạo Thiên hít hà ngắt quãng, nài nỉ. Thùy Vy ngừng lại, ngoan ngoãn nằm xuống giường. Nhưng không như thường ngày, nàng lại quỳ gối trên giường, cả cơ thể trắng ngần cong xuống đưa hạ thể về phía Ngạo Thiên. Nhìn vào hai mép âʍ ɦộ ửng đỏ nhòe nhoẹt của nàng, hắn không nghĩ nhiều, chèn dươиɠ ѵậŧ vào đẩy mạnh.
– Ưmmm…
Thùy Vy nhắm nghiền hai mắt, mặt áp sát trên nệm, cơ thể rung động liên tục. Ngạo Thiên không nhớ nàng đã từng nói, nàng không thích tư thế ân ái này. Nàng thích được nhìn hắn, luôn luôn đối mặt đóng nhận ánh mắt say mê yêu thương của hắn. Nhưng sau cơn bão tố vừa qua… Thùy Vy đã tự học được một điều. Nếu không còn Ngạo Thiên bên cạnh, cuộc sống nàng vẫn tiếp tục… Liệu nàng còn có thể đối mặt với ánh mắt say mê của một người đàn ông khác?! Nàng phải tự học, dù không muốn cũng phải ép mình học. Nàng chỉ muốn mình ghi nhớ mãi những cảm giác sung sướиɠ cùng Ngạo Thiên, mà không cần ánh mắt yêu thương đó nữa.
– Ưmmm… Ôi…
Thùy Vy siết chặt tấm drap giường, miệng há hốc. Cặp mông tròn trịa của nàng nảy tưng tưng theo nhịp thúc mạnh mẽ của Ngạo Thiên. Cả căn phòng tràn ngập âm thanh da thịt chan chát liên hồi và hơi thở hổn hển đê mê tê dại.
– Thiên ơi… Ôi…
Thùy Vy dựng người lên, quay lại hôn rít lấy đôi môi Ngạo Thiên. Lưỡi hai người cuống vào, trao cho nhau vị ngọt ngào ân ái. Dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn ra vào liên tục trong người nàng. Hai bầu vυ' mơn mởn của nàng méo mó ray rứt trong tay hắn.
– Ôi… Sướиɠ quá… – Ngạo Thiên hít hà tê dại.
– Ưmmm… Ra trong Vy… Ra trong Vy đi… Ưmmm…
Thùy Vy choàng tay qua cổ hắn, cả cơ thể lõα ɭồ rung động theo hắn. Hai mắt nàng nhắm nghiền, đôi môi há hốc run rẩy. Ngạo Thiên ôm ghì lấy hông Thùy Vy. Dươиɠ ѵậŧ co rút mạnh. Từng đợt từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi phun trào… Lấp kín từng ngõ ngách sâu kín trong âʍ ɦộ Thùy Vy.Hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giữ nguyên dính chặt chậm chậm ngã xuống giường. Thùy Vy co rút cuộn tròn trong vòng tay Ngạo Thiên. Nàng mệt mỏi mơ màng thϊếp đi.
Ánh ráng chiều vàng óng như một dòng rượu cognac xuyên qua cửa sổ, nâng niu vuốt ve cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tuyệt đẹp của Thùy Vy. Ngạo Thiên nằm bên cạnh, chống cằm khóe miệng mỉm cười ấp áp. Ngón tay hắn lướt nhẹ theo từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt nàng. Dọc cái sống mũi cong cong bướng bỉnh, xuống đến bờ môi đỏ mọng hấp dẫn. Đột nhiên, Thùy Vy há miệng nhanh như chớp cắn lấy ngón tay hắn.
– Ah… Ha ha… Vy tỉnh rồi?! – Ngạo Thiên giật mình bật cười ha hả.
– Đau không? – Thùy Vy nhẹ nhàng mυ'ŧ quanh cái ngón tay nàng vừa cắn.
– Không đau… – Ngạo Thiên nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, cổ họng chợt khô cháy. – Nhưng có chỗ khác đau hơn này…
– Hứ… Đáng ghét…
Thùy Vy giả vờ giận dỗi, nhưng lại vùi mặt vào ngực Ngạo Thiên. Nàng rất thích áp mặt lên bộ ngực rắn chắc và lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ trong ngực hắn. Cảm giác này thật ấm áp, thật yên bình. Giây phút này, dù cả thế giới có sụp xuống nàng cũng không sợ.
– Từ khi nào Thiên lại thân thiết với anh Peter như vậy?! – Thùy Vy hỏi.
– Sáng nay, anh ta đến nhà… đã kể hết mọi chuyện. – Ngạo Thiên xoa xoa tấm lưng trần mềm mại của Thùy Vy.
– Vy đã gặp Giáo sư Định… Vy cũng hiểu được nhiều chuyện! – Thùy Vy nói nhỏ.
Như nhớ đến chuyện gì, Thùy Vy chợt vùng người ngồi dậy, hai cánh tay chống xuống nệm xuống ép hai bầu vυ' căng tràn sang hai bên núng nính. Làm Ngạo Thiên cũng sững sờ hết nhìn mặt nàng lại nhìn xuống. Thùy Vy nheo mắt thành một đường thẳng nhìn hắn, gầm gừ:
– Ngạo Thiên… em biết lỗi của mình chưa?!
Ngạo Thiên nhếch mép cười, giả vờ ấp úng:
– Em xin lỗi… Em biết mình không nên giấu cô về kế hoạch của mình…
– Hi hi…Thùy Vy che miệng cười nắc nẻ, một bầu vυ' lộ ra rung động làm Ngạo Thiên nuốt nước miếng. Chợt Thùy Vy lại nghiêm mặt, nói:
– Thật ra… Vy không nói chuyện đó… Vy nói cô gái đi chung với Peter Hoàng. Thiên… không được… không được như vậy nữa.
– À… Xin lỗi… Thiên không được để cô ta… làm như vậy nữa. – Thấy ánh mắt hờn dỗi của Thùy Vy, Ngạo Thiên nói thêm. – Không… Bất cứ người phụ nữ nào cũng không được… ngoại trừ Vy thôi.
Thùy Vy thoáng đỏ mặt, lại nằm xuống, áp mặt lên ngực hắn. Ngón tay nàng vẽ tròn tròn quanh khung cơ rắn chắc của hắn.
– Vậy Huyền Như thì sao? – Thùy Vy hỏi nhỏ.
– Huyền Như… – Ngạo Thiên chết điếng. – Dĩ nhiên… Dĩ nhiên… cũng không được.
Thùy Vy mấy máy môi như muốn nói gì lại im lặng.
– Vy nghĩ sao về ý kiến của Giáo sư Định?! – Ngạo Thiên hỏi.
– Vy cũng không biết… Nếu Thiên cho rằng việc đó là đúng… thì… thì… – Thùy Vy đỏ mặt, im lặng.
– Thiên tin Giáo sư Định. – Ngạo Thiên khẳng định.
Thùy Vy im lặng nhắm chặt hai mắt, cơ thể khẽ run rẩy.
– Nếu được lựa chọn, ân ái với một người đàn ông khác… Vy cảm thấy Peter Hoàng thế nào? – Ngạo Thiên thấy tim mình đập mạnh.
– Vy không biết… – Thùy Vy gắt lên, che kín gương mặt đỏ bừng lan đến mang tai. – Tại sao lại hỏi kì cục vậy chứ?
– Thiên hỏi thật mà… Từ giờ phút này, Thiên sẽ không bao giờ tự quyết định những chuyện của Vy… – Ngạo Thiên nâng cằm nàng lên, ánh mắt nghiêm túc nói.
– Vy… Vy không biết thật mà… – Thùy Vy lí nhí thật nhỏ. – Tùy Thiên quyết định… người nào… người nào… Thiên cảm thấy… thoải mái… là được.– Nếu nói như vậy… – Ngạo Thiên ra vẻ suy ngẫm. – Có một người Thiên rất quý trọng…
Thùy Vy mặt đỏ bừng lắng nghe.
– Người đó là… Thầy Kiên.
– Á… Vô duyên… Vô duyên quá… – Thùy Vy hét lên, đấm thùm thụp lên ngực Ngạo Thiên.
– Ha ha… Thôi không đùa nữa…
Ngạo Thiên bật cười ha hả, nhào lên đè nghiếng cơ thể mềm mại của Thùy Vy bên dưới.
– Thật ra… Vy không ngại Thiên… với Huyền Như đâu… – Thùy Vy nói nhỏ.
– Tại sao?! Vy không ghen sao? – Ngạo Thiên cười tủm tỉm hỏi.
– Vy… Vy có quyền ghen không? – Thùy Vy mắt đỏ hoe, nhìn lên hắn. – Khi chính Vy cũng lang chạ với người đàn ông khác…
– Không phải như vậy… – Ngạo Thiên chua xót an ủi nàng. – Cứ xem như nó những trải nghiệm mới… Được không?
Thùy Vy im lặng nhìn sâu vào mắt Ngạo Thiên, như muốn thấy được tâm hồn bên trong hắn. Nàng nói nhỏ:
– Vy chỉ sợ sau những chuyện này… Thiên không còn yêu Vy nữa!
– Khờ quá… Thiên không bao giờ…
Thùy Vy che miệng Ngạo Thiên, không cho hắn nói tiếp.
– Thiên không cần hứa… – Thùy Vy ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn. – Dù sau này có xảy ra chuyện gì… chỉ cần Thiên trân trọng những kỷ niệm này là Vy vui rồi.
– Thiên…
Ngạo Thiên muốn nói nhưng đã bị đôi môi Thùy Vy ngăn lại.