Trong phòng bên cạnh, Giáo sư Định nhìn vẻ mặt khó coi của Ngạo Thiên giải thích.
– Nhưng mọi việc không phải như cậu thấy…
Ông chỉ vào màn hình camera đen trắng. Thùy Vy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm im thiêm thϊếp. Ngoài cửa kính có lố nhố đàn ông thèm thuồng nhìn vào giữa hai chân mở rộng của nàng.
– Khung kính kia là một màn hình giả lập 3D cực lớn… – Giáo sư Định mỉm cười. – Nói cách khác là… những gì cậu và cô Vy đang thấy… chẳng qua là một đoạn video dàn dựng sẵn.
Thấy nét mặt Ngạo Thiên hòa hoãn lại, Giáo sư Định vỗ vai hắn, cười cười:
– Có gan bằng trời tôi cũng không dám lấy cơ thể người yêu cậu ra đùa giỡn như vậy đâu… Cậu Thiên yên tâm.
– Ha ha… Ông cũng thật là… Nghĩ ra mấy thứ máy móc quái quỉ như thế?! – Ngạo Thiên bật cười.
– Ha ha… Cậu Thiên lại hiểu lầm rồi… Căn phòng đó có rất nhiều công dụng… Tôi có thể kiểm tra rất nhiều loại sợ hãi của con người… Từ sợ bản năng như: Sợ độ cao, sợ ma, sợ rắn rết sâu bọ… đến những loại như cô Vy vừa trải qua. – Ông che miệng nói nhỏ. – Cậu nghĩ thằng già này bệnh hoạn hay sao làm ra cái máy chỉ để ép con gái người ta “show hàng”?
– Ha ha… Không dám không dám… Vậy cuộc kiểm tra này để chứng minh điều gì?! – Ngạo Thiên cười.
– Đây… Cậu xem đồ hình bên này… – Giáo sư Định chỉ tay sang màn hình máy tính bên cạnh.
– Đây là chỉ số Testosterone trong cơ thể cô Vy… Hóc môn này đối với nam giới được sinh ra từ tinh hoàn… Còn nữ giới được tiết ra từ buồng trứng… Một người phụ nữ bình thường chỉ có khoảng 10% Testosterone so với đàn ông… Trong máu cô Vy ở trạng thái bình thường cũng như vậy. Nhưng bây giờ… cậu xem…
Ngạo Thiên nhíu chặt hàng lông mày nhìn chỉ số tăng vọt theo ngón tay Giáo sư Định.
– Đã tăng gần gấp ba bình thường… Nhìn sang điện tâm đồ của cô Vy lúc này… – Ông chỉ sang đồ thị bên cạnh. – Đường xanh mới đã gần bằng với đường xanh đêm qua khi hai người quan hệ tìиɧ ɖu͙©… Mà đây là… chưa hề có va chạm thể xác.
– Tuy còn một khoảng mới đạt đến mức ngang bằng của nỗi sợ hãi trong tâm trí cô Vy… Nhưng điều này cho chúng ta một định hướng rõ ràng…
Giáo sư Định nhìn lên màn hình. Cô trợ lý đang khoát áo choàng lên người Thùy Vy, giúp nàng bước xuống. Ông tắt màn hình.
– Có phải đêm nào cũng phải làm chuyện đó thì Vy sẽ không sao? – Ngạo Thiên hỏi.
– Đó là giải pháp tạm thời… Nhưng không trị dứt được… Ánh ảnh tiềm thức không thể xóa đi thành một tờ giấy trắng được… Chỉ có thể lấy một nỗi ám ảnh khác mạnh mẽ hơn che lấp.
– Nói cách khác… ám ảnh sợ hãi của cô Vy có thể vượt qua bằng một thứ khác mạnh mẽ hơn… như sự phấn khích tột đỉnh của nɧu͙© ɖu͙©…
– Cậu phải vượt qua sự ích kỷ của bản thân mình để giúp cô ấy… Phải đẩy cô ấy đi xa hơn… Khám phá không gian tâm hồn cô ấy về tìиɧ ɖu͙©… – Ông Định ngừng một chút.
Ngạo Thiên nhíu mày nín lặng.– Dĩ nhiên đó là gợi ý của tôi qua đánh giá những thông tin hiện có… Trên thế giới vẫn có vài giải pháp khác đã tiến hành thành công… Như hội họa, âm nhạc… Nếu cô ấy có năng khiếu và đam mê.
– Đam mê hội họa… Âm nhạc?! – Ngạo Thiên lẩm bẩm.
– Ý tôi… không nói về đam mê bình thường, mà là đỉnh cao của nhân loại… Hay có thể gọi là phi nhân loại như… Picasso, Beethoven… – Giáo sư Định nhấn mạnh. – Điều này dĩ nhiên cực kỳ khó với hầu hết tất cả mọi người…
Như nghĩ ra điều gì cần ghi chú lại, Giáo sư Định rút máy thu âm:
“Con người sinh ra mỗi người một khả năng khác nhau… Duy chỉ có bản năng tìиɧ ɖu͙© là khả năng tồn tại cơ sở nhất. Dùng nguồn gốc sự tồn tại của con người để trị liệu nỗi ánh ảm bám chặt trong tiềm thức có thể là bước đột phá mới…”
Trên đường về, Ngạo Thiên kể cho Thùy Vy nghe về cái màn hình giả lập 3D, làm nàng nhẹ nhõm yên tâm. Nhưng hắn không kể về kết quả chẩn đoán của Giáo sư Định, cũng không nhắc gì về lời khuyên của ông.
– Vy… Phía bên kia có triển lãm tranh của Họa sĩ Thuận Minh… Mình qua đó xem nhé… – Ngạo Thiên bất ngờ gợi ý.
– Thiên thích hội họa sao?! Ừ qua xem cũng được!
Thùy Vy khép chặt hai chân. Thật ra lúc này nàng chỉ muốn ngay lập tức về nhà, lăn ra giường ôm ghì lấy Ngạo Thiên.
– Vy không thích sao?!
– Hi hi… Vy vẽ xấu lắm… Nên không thích ai vẽ đẹp hơn mình. – Thùy Vy che miệng cười.
– Vậy thì thôi…
Chiếc xe tiếp tục chạy, chen vào dòng người đông nghình nghịch phía trước.
– Tối nay mình đi Phòng trà nghe nhạc nhé… Nghe nói Elvis Phương mới về nước. – Ngạo Thiên lại gợi ý.
– Ừ… Cũng được…
Thùy Vy nhìn ra cửa kính ô tô, trả lời không chú ý lắm. Tay nàng đặt trên hai đầu gối khép chặt lại, cố ngăn dòng nước ấm áp vẫn tiếp tục thấm ướt qυầи ɭóŧ.
– Có lẽ Vy không thích Elvis Phương… – Ngạo Thiên lẩm bẩm một mình.
– Ừa… Ông ta già rồi… Vy chỉ thích trai trẻ thôi… hi… hi… – Thùy Vy quay sang cười, gương mặt ửng đỏ không biết vì sao.
– Sơn Tùng à?
– Ha ha… Thôi đi… Ai thích gã đầu xanh đỏ ấy… – Thùy Vy bật cười nắc nẻ.Nàng vương tay vuốt ve gương mặt điển trai góc cạnh của Ngạo Thiên. Không hiểu sao nàng muốn ngay lập tức được đặt lên môi hắn một nụ hôn.
– Nếu Thiên hát, Vy sẽ nghe. – Nàng nói nhỏ, giọng mềm yếu yêu thương.
– Ha ha… Thiên không biết hát đâu…
– Thật ra, Vy cũng không thường nghe nhạc lắm…
Nghĩ đến chuyện gì đó, Thùy Vy quay sang bĩu môi:
– Đấy… Đã bảo là chưa hiểu gì về người ta… Không tin… Lại cứ đòi yêu yêu thôi…
– Ai nói Thiên không hiểu… Yêu trước rồi từ từ hiểu cũng được mà… – Ngạo Thiên phân bua.
Thùy Vy nhìn sang bên cạnh, ngón tay chậm chậm vẽ một trái tim trên khung kính. Thùy Vy đang rất mâu thuẫn như chính nàng cũng không hiểu được bản thân mình… Hạ thể nàng đang nhột nhạt ham muốn vì cuộc kiểm tra thần kinh vừa xảy ra. Không chỉ như thế. Thời gian gần đây âʍ ɦộ nàng rất dễ ẩm ướt… Người ta nói phụ nữ lần đầu tiếp xúc với đàn ông mới là lần nức nở nhiều nhất.
Nhưng nàng thấy mình còn nhạy cảm hơn cả khi xưa mới yêu Trung Nghĩa. Cơ thể nàng đang xảy ra việc gì?! Còn một điều nữa… Trước đây Trung Nghĩa chỉ ân ái với nàng một hoặc hai lần mỗi tuần. Nàng cảm thấy rất bình thường không hề thiếu thốn… Nhưng dạo gần đây, thường xuyên mỗi ngày đều được Ngạo Thiên chăm sóc chuyện giường chiếu… Ăn nhiều thành quen, mỗi đêm Thùy Vy thấy mình đều nhộn nhạo đợi chờ. Nhu cầu nàng đang trở nên cao hơn chăng?! Cũng không hẳn, mỗi lần ân ái với hắn, cơn cực khoái của nàng lại đến nhanh hơn rất nhiều so với trước đây… Nói đúng hơn thì nàng rất dễ đạt cực khoái, đặc biệt là với Ngạo Thiên. Thùy Vy thì thầm như nói với chính mình:
– Sợ Thiên hiểu rồi… Lại không yêu Vy nữa thôi…
Vừa bước chân vào phòng ngủ nhỏ. Thùy Vy chậm rãi cởϊ qυầи áo. Chiếc qυầи ɭóŧ kéo xuống mang theo một sợi nước trong veo dẻo quẹo kéo dài xuống từ âʍ ɦộ ẩm ướt của nàng. Thùy Vy đỏ mặt, xếp gọn lại giấu chứng tích hư hỏng của mình trong tay. Cơ thể nàng thanh thoát tuyệt đẹp, quay lại nhìn Ngạo Thiên đầy hàm ý, rồi phòng tắm. Ngạo Thiên mỉm cười, ánh mắt không rời cánh cửa phòng tắm khép hờ, nhanh chóng cởϊ qυầи áo.
Tiếng nước vòi sen ồ ạt, ánh đèn vàng óng ả chiếu rọi một thân hình hoàn mỹ như vệ nữ bên trong buồng tắm kính trong suốt. Ngạo Thiên bước vào trong. Vòng tay hắn ngay lập tức vòng qua cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mát rượi của Thùy Vy, siết chặt. Hai bàn tay hắn đón lấy hai bầu vυ' tròn trịa của nàng xoa nắn mân mê. Bọt xà bông làm hai khối thịt mơn mởn trong tay hắn trơn nhẫy. Một cảm giác mềm mại tuyệt vời dễ chịu trong lòng bàn tay làm Ngạo Thiên say mê. Hắn hôn xuống chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp của Thùy Vy. Những nụ hôn hắn liên tiếp dẫn đường đến đôi môi hé mở khao khát của nàng.
– Ưmmm…
Bao nhiêu khao khát kềm nén trong cơ thể Thùy Vy bùng cháy dữ dội. Nàng quay lại, choàng qua cổ Ngạo Thiên, đè ép hai bầu vυ' căng phồng lên ngực hắn. Thùy Vy khao khát hôn rít lấy môi hắn. Lưỡi nàng đáp trả mãnh liệt như muốn cả cơ thể mình được hắn nuốt trọn vào trong. Ngạo Thiên đón lấy cặp mông tròn trịa của nàng, siết chặt nâng lên. Thùy Vy bám ghì lấy cổ hắn, cơ thể nâng bổng. Hai chân nàng quặp chặt vào hông Ngạo Thiên. Một khúc thịt nóng bỏng cọ quẹt bên dưới như kɧıêυ ҡɧí©ɧ trêu đùa với sự trống trải khao khát trong người nàng.
– Vào đi Thiên… Yêu Vy đi… – Thùy Vy thở hổn hển thì thào.
Ngạo Thiên cầm lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, hướng lên trên. Hắn nhận ra bên dưới của Thùy Vy đã ướt đẫm trơn nhẫy từ lúc nào. Đầu dươиɠ ѵậŧ to lớn của Ngạo Thiên chậm rãi chèn vào hai mép âʍ ɦộ nức nở ray rứt của nàng.
– Ôi… Ưmmmm.
Thùy Vy rêи ɾỉ hôn rít lấy môi hắn. Hạ thể trống trải của nàng được Ngạo Thiên lấp đầy. Một cảm giác mê ly tuyệt diệu làm nàng như bay lên giữa chín tầng mây. Ngạo Thiên thật mạnh mẽ, đỡ lấy cặp mông nàng, bắt đầu nâng lên hạ xuống. Cả cơ thể nàng chơi vơi nhưng thật vững vàng bám víu lấy cơ thể hắn. Mặc cho dươиɠ ѵậŧ ra vào thật sâu, thật nhanh. Một cơn sướиɠ khoái dâng lên nhanh đến bất ngờ làm Thùy Vy đờ đẫn.
– Ôi… Vy thích quá… Thiên ơi…
Nàng bấu chặt lấy hắn. Ngạo Thiên cảm nhận được, dừng lại. Một dòng nước nóng tuôn trào mãnh liệt như vỡ đê.– Bỏ Vy xuống… Đừng…
Thùy Vy che kín gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển nài nỉ. Âʍ ɦộ nàng nức nở khóc òa tưới ướt cả hạ thể Ngạo Thiên.
– Không sao… Rất ấm… – Ngạo Thiên thì thầm nhấm nháp đôi môi run rẩy đê mê của Thùy Vy.
– Ư… – Thùy Vy hôn rít lấy môi hắn.
– Sao hôm nay Vy ra sớm thế?! – Ngạo Thiên hỏi, thật ra hắn đã có câu trả lời.
– Làm sao… người ta biết được… Hỏi kì cục quá đi… – Thùy Vy đùa giỡn cắn lấy môi Ngạo Thiên.
– Vậy bây giờ đến phiên Thiên nhé…
– Ư…
Ngạo Thiên chậm chậm ngồi xuống sàn nhà, dươиɠ ѵậŧ cương cứng vẫn giữ nguyên trong cơ thể Thùy Vy. Nàng quỳ gối xuống, thở hổn hển, đặt tay lên vai hắn, chậm rãi nhấp nhổm.
– Ưmmm…
Hai bầu vυ' căng tròn của Thùy Vy rung động lên xuống, hai cái núm đỏ xinh nảy nảy trước mặt làm Ngạo Thiên say mê thích thú. Hắn cúi xuống, dùng lưỡi lùa chúng vào miệng… Luân phiên từng cái một. Thùy Vy hít hà sung sướиɠ, nàng chống tay ra sau, ngực ưỡn lên dâng hiến trọn vẹn hai bầu vυ' cho Ngạo Thiên. Bờ eo mảnh mai thon gọn của nàng nhấp nhô chuyển thành sàng sê một cách uyển chuyển.
– Ưmmm… Ôi…
Thùy Vy ngữa đầu ra sau rêи ɾỉ, hai bầu vυ' mơn mởn ray rứt trong miệng Ngạo Thiên. Cơ thể nàng mềm mại uyển chuyển như không xương. Uốn lượn, vặn mình đều đặn, đẹp đến lóa mắt, khêu gợi đến cùng cực. Nếu Trung Nghĩa được thấy Thùy Vy lúc này cũng phải thèm muốn đến chết. Sau vài tuần chung chăn gối với Ngạo Thiên, Thùy Vy như được lột xác. Nàng không những đẹp hơn, cơ thể mơn mởn vì được thõa mãn hàng ngày, còn được hắn đào tạo mọi kỹ thuật ân ái điêu luyện.
– Ưmmmm… Ôi…
Thùy Vy chống hai tay ra hết phía sau, nắm lấy cổ chân Ngạo Thiên. Trước mặt hắn, hai cặρ √υ' trần trụi của nàng căng ra săn cứng, vòng bụng phẳng lì của nàng liên tục cong lên từng nhịp từng nhịp. Ngạo Thiên há hốc sung sướиɠ. Tay hắn trượt lên ngực nàng, vuốt ve mơn trớn.
– Thiên ơi… Vy sướиɠ quá… Ôi…
Ngạo Thiên vòng tay dưới eo Thùy Vy, nâng đỡ cơ thể run rẩy của nàng. Dươиɠ ѵậŧ hắn ra vào thật sâu, thật sâu trong âʍ ɦộ nhòe nhoẹt của nàng. Hắn chống tay ra sau, ưỡn người hẩy mạnh lên trước từng nhịp, từng nhịp.
– Ahhh… Ôi… Yêu Vy đi… Thiên… Ôi…
Thùy Vy há hốc rêи ɾỉ. Nàng chồm lên, ôm chặt lấy người Ngạo Thiên. Tay nàng say mê vuốt ve tấm lưng nở nang rắn chắc của hắn. Hai cơ thể dính chặt bất động. Một cơn sướиɠ khoái tuôn tràn sâu trong cơ thể Thùy Vy. Đôi môi ửng đỏ khao khát của Thùy Vy hôn rít lấy miệng Ngạo Thiên. Trong hơi thở dồn dập đê mê, nàng thì thào:
– Vy yêu Thiên nhiều lắm… Thiên biết không?
– Thiên yêu Vy… nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời…