Tối hôm đó, Thùy Vy thấp thỏm lo lắng. Trung Nghĩa ngồi cùng bàn cơm với nàng cũng không nói câu nào. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, hai sự việc khác nhau nhưng đều lo âu suy tính.
Thùy Vy lo về việc giải cứu ba đứa Ngạo Thiên. Không biết trong đồn cảnh sát có bị đánh không? Họ có cho chúng ăn uống đầy đủ không? Liệu Huyền Như có thể giải cứu chúng?
Trung Nghĩa lại như ngồi trên đống than, nhấp nhỏm không yên. Chốc chốc anh lại lén nhìn Thùy Vy như lương tâm đang giằng xé mãnh liệt. Ngay cả chiếc điện thoại trên bàn cũng không được anh để yên, thỉnh thoảng lại kiểm tra, lại đặt xuống. Nhưng không một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Dường như Trung Nghĩa đang chờ một cuộc điện thoại, nhưng chờ mãi không ai gọi.
…
Thùy Vy hôm nay như tươi tắn xinh đẹp hơn mọi ngày, dù cả tối hôm qua nàng trằn trọc mất ngủ. Sáng sớm, Huyền Như đã gọi thông báo một tin cực kỳ tốt.
Tối hôm qua, cảnh sát đã ập vào kiểm tra đột xuất nhà hàng Mị Cơ, cũng chính là nơi Thùy Vy bị hãm hại. Họ bắt tại trận hơn 10 trường hợp buôn bán da^ʍ, ba phòng đầy thanh niên đập đá làʍ t̠ìиɦ tập thể… Đặc biệt, khi kiểm tra phòng riêng của má mì Xuân Lan, cảnh sát tìm ra một lọ thủy tinh vơi phân nửa, chứa một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ gây ảo giác cực mạnh. Xuân Lan thú tội đã phối hợp với hai gã Bắc Tùng để ám hại một cô giáo cấp 3. Huyền Như còn cho biết thêm. Hai gã Tùng và Bắc dường như đã đánh hơi được nguy hiểm, lặng biến mất tăm. Điện thoại tắt ngỏm. Cảnh sát đang lùng sục khắp nơi.
Nhưng đối với Thùy Vy như thế là đủ. Chuyện trả tự do cho ba đứa Ngạo Thiên chỉ là sớm muộn thôi.
…
Chiều đi dạy về, Thùy Vy hơi ngạc nhiên khi thấy Trung Nghĩa đã ở nhà. Trước đây bao giờ anh cũng về muộn hơn nàng. Dù ba ngày nay dù cố tỏ ra bình thường nhưng giữa hai người luôn tồn tại một bức tường chắn vô hình.
– Em ăn tối đi… Rồi sửa soạn đi với anh…
Trung Nghĩa nói nhanh, rồi bước vào phòng sách đóng cửa lại. Anh chưa ăn, nhưng không còn bụng dạ nào để ăn. Trung Nghĩa không muốn ngồi xuống bàn, Thùy Vy sẽ vặn hỏi về nơi họ sắp đến. Chiều nay anh mới nhận được tin nhắn của gã Bắc, chỉ có một cái địa chỉ và thời gian 20h00. Anh gọi lại thì gã đã tắt máy. Chuyện Trung Nghĩa sắp làm đêm nay là điều nhục nhã nhất trên đời đối với đàn ông. Dù Thùy Vy là nạn nhân bị hai gã kia hãm hại, nhưng sau đó nàng lại phạm phải một sai lầm còn lớn hơn. Giữa anh và Thùy Vy giờ đây thật khó để xác định tình yêu còn tồn tại hay không, nhưng là đàn ông chẳng ai muốn dâng vợ mình cho kẻ khác. Nhưng anh đã không còn lựa chọn.
Thùy Vy đang lay hoay với dây kéo váy thì Trung Nghĩa bước lại giúp. Nàng nhìn vào gương, phản chiếu một gương mặt đẹp trai thông minh mà nàng yêu thương. Dù chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày qua, Thùy Vy vẫn không muốn rời xa anh. Dù anh không cho nàng đi vì lý do khác, nhưng hơn ai hết Thùy Vy ý thức được tội lỗi của mình đã làm. Chỉ cần Trung Nghĩa còn đồng ý cho nàng ở lại, nàng chấp nhận sự đối xử lạnh nhạt của anh, chỉ mong một ngày anh tha thứ. Trung Nghĩa chợt cúi xuống hôn lên bờ vai trắng mịn màn của Thùy Vy làm nàng bất ngờ.
– Anh… Anh không còn giận em? – Thùy Vy hỏi giọng run run.
– Ừ, anh không giận nữa. – Trung Nghĩa nói nhỏ, nhưng không nhìn lên nàng.
– Vậy… Vậy tối nay mình đi đâu?
– Tối nay… Thật ra… Anh muốn dành cho em một bất ngờ…
Thùy Vy không hề suy nghĩ nhiều. Ngoại trừ người cha đã qua đời của nàng, thì Trung Nghĩa là người đàn ông nàng tin tưởng nhất.
Hai người ngồi taxi. Từ lần trước, Thùy Vy không muốn mặc những bộ váy khêu gợi như vậy nữa. Hôm nay nàng mặc một bộ váy kem nhạt đơn giản dài ngang gối. Bờ vai để trần, nhưng vẫn che chắn kín đáo trước và sau. Trung Nghĩa nắm tay nàng suốt quãng đường. Bàn tay anh hơi lạnh, không ấm áp như mọi ngày. Càng đi càng xa, xe đã chạy gần nửa tiếng ra tới ngoại thành.
Chiếc taxi đỗ lại trước một khách sạn nhỏ, nhìn có vẻ không sạch sẽ. Trung Nghĩa hơi nhíu mày, vẫn dắt Thùy Vy bước vào. Nàng líu ríu đi sát vào anh, có vẻ hơi mất tự nhiên bước chân vào nơi như thế này. Trung Nghĩa đặt một phòng khách sạn, chứng minh cũng không dùng, lấy chìa khóa. Thùy Vy mặt hơi đỏ vì ngượng trước ánh mắt hau háu tò mò của gã tiếp tân. Nếu không phải đi với chồng, chắc nàng sẽ chẳng bao giờ bước chân vào nơi này, loại khách sạn mà người ta vào phòng không phải để ngủ.
Lên đến phòng. Để Thùy Vy bên trong. Trung Nghĩa đi ra ngoài hành lang. Anh rút ra gói thuốc, bật lửa. Lâu lắm rồi anh mới hút thuốc lại… Hương vị cay nồng ngột ngạt lạ lẫm, anh đã quên hẳn từ thời còn sinh viên. Trung Nghĩa rút điện thoại, tay run run bấm số “306” nhắn cho Bắc. Dập điếu thuốc đi, Trung Nghĩa rút trong túi quần ra vài thứ chuẩn bị sẵn. Anh bước vào phòng.– Mình đến đây làm gì chứ?! Em thấy hơi khó chịu… – Thùy Vy ngồi co ro trên ghế, ánh mắt nàng nhìn cái giường bên cạnh với vẻ kinh tởm.
– Ngoan… Lại đây…
Trung Nghĩa đứng cạnh giường kéo Thùy Vy đứng lên. Anh đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Tay anh lặng lẽ đưa ra sau váy nàng kéo dây khóa. Thùy Vy hơi sững lại, nhưng không ngăn anh. Nàng còn đang mê luyến với đôi môi ấm áp và cái lưỡi quen thuộc của anh. Nàng rất thích được anh hôn. Trước Trung Nghĩa, Thùy Vy cũng có quen và hôn vài người đàn ông. Mỗi người một hương vị khác nhau. Nhưng ngay nụ hôn đầu tiên với Trung Nghĩa, trong người nàng đã dâng lên một sự ấm áp dào dạt làm cả linh hồn nàng rung động. Chiếc váy rơi xuống, cơ thể nàng đã nửa trần trụi trước mặt anh.
– Anh lạ quá đi… Sao muốn làm chuyện này ở đây chứ? Ở nhà không tốt hơn sao? – Thùy Vy giọng trách móc, nhưng không ngăn anh cởi bỏ áo ngực nàng.
– Anh… Anh muốn thử cảm giác mới thôi… – Trung Nghĩa nói qua loa, đưa tay kéo qυầи ɭóŧ nàng xuống.
– Ứ… Em không nằm lên đó đâu… Không biết họ có giặt trải giường không nữa… Không biết bao nhiêu người…
Thùy Vy rất thích cảm giác được nhõng nhẽo với anh. Thật sự nếu anh thích, nàng có thể làm bất cứ chuyện gì.
– Không sao mà… Cùng lắm… Tối về anh tắm thật sạch cho em…
Trung Nghĩa dắt Thùy Vy bước qua. Cơ thể tuyệt đẹp của nàng hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phơi bày trước mắt anh. Anh đặt nàng nằm xuống ngay ngắn giữa cái giường phủ vải trắng tinh. Nàng thật đẹp. Nàng như một thiên thần lạc lối chốn trần gian nhơ nhớp. Trung Nghĩa rút ra hai chiếc còng tay phủ vải hồng xinh xắn. Thùy Vy mỉm cười tự nhiên đưa cổ tay cho anh. Mỗi cái một bên, hai tay nàng dang rộng sang hai bên. Ánh mắt nàng nhìn anh nửa trách móc, nửa thương yêu làm tim anh như thắt lại. Trung Nghĩa lại rút ra một cái khăn đen, choàng qua mắt nàng, siết lại.
– Anh làm gì vậy?! – Thùy Vy rít lên thật khẽ.
– Không sao… Anh sẽ làm em bất ngờ mà… – Trung Nghĩa thấy miệng mình đắng chát.
– Tối om… Em muốn thấy anh mà… Bỏ ra đi, được không? – Thùy Vy năn nỉ.
– Bữa nay mình sẽ chơi một trò mới… Em không được lên tiếng… Anh cũng không lên tiếng… Em muốn tưởng tượng anh là ai cũng được. Anh cho phép.
– Ứ… Được rồi… Mà anh đã hứa là tối về tắm cho em đó.
– Ừm… Anh hứa mà.
Trung Nghĩa chậm chậm bước ra cửa. Anh xoay nắm cửa thật khẽ. Bên ngoài hành lang gã Bắc đã chờ từ lâu, nhưng bên cạnh gã là một người làm Trung Nghĩa thấy ghê tởm. Anh chợt hối hận vì chuyện hôm nay. Để gã đàn ông này chạm vào vợ mình, thì sau này anh khó tránh cảm giác kinh tởm khi gần gũi nàng. Nhưng anh đã không còn đường lùi…
– Nàng đâu? – Gã Tùng bước đến giọng ồ ề, gương mặt còn sưng tấy nhiều chỗ.
– Nàng bên trong… – Trung Nghĩa nhíu mày khó chịu trước vẻ gấp gáp của gã.
– Nhưng tôi phải quy định trước… Đây là giao dịch riêng của chúng ta… Không ai biết… ngay cả nàng. Vì thế, khi hai người làm chuyện gì đi nữa, cũng lần lượt từng người và đặc biệt là không được lên tiếng…
– Hiểu rồi… Hiểu rồi… – Gã Tùng vẻ thiếu kiên nhẫn.– Đoạn video đâu? Tôi muốn xóa trước. – Trung Nghĩa ra điều kiện.
– Xong rồi mới xóa được… – Gã Bắc nói.
– Vậy cho tôi xem qua đã… – Trung Nghĩa kiên quyết.
– Mẹ, thôi khỏi đi. Cụt hứng rồi. Đi về – Gã Tùng xua xua tay, mặt hầm hầm, quay người đi.
– Chú em cứ giữ con vợ ấy lại mà dùng riêng… Con ấy giỏi lắm… Mới khai giảng vài tuần mà đã kiếm cho chồng một cái sừng, đến cuối năm chắc không còn chỗ để cắm rồi.
Trung Nghĩa nghiến răng căm tức, nhưng không dám phản bác. Gã Bắc đứng bên cạnh khuyên nhủ:
– Đoạn video đó nằm tròn điện thoại của tội phạm, phải quen biết lắm anh Tùng mới lấy ra được… Còn xóa bản gốc trên máy… Chú em thật không biết điều.
– Thôi được rồi…
Thùy Vy nằm im lặng trên giường. Thân thể không có gì che đậy, hơi máy lạnh thổi đến làm nàng rùng mình mấy lần. Anh làm gì mà lâu thế nhỉ? Nàng nghe tiếng cửa mở, rồi đóng lại thật khẽ. Có tiếng loạt xoạt cởϊ qυầи áo. Thùy Vy thấy tim mình đập rộn lên không hiểu vì sao? Mọi khi gần gũi chồng nàng không bao giờ mất bình tĩnh như vậy.
Một sức nặng to lớn làm nệm giường trĩu xuống một bên. Hai bàn tay ấm nóng đặt lên hai bầu vυ' căng tròn mơn mởn của Thùy Vy. Bắt đầu nhào nặn. Cơ thể nàng run lên từng chập, môi mím chặt không lên tiếng. Một cái miệng tham lam ngậm lấy một bên núʍ ѵú nàng, bú ʍúŧ say mê.
Trung Nghĩa ngồi trên ghế sofa đối diện, tay run run đặt điếu thuốc lên môi, định châm lửa lại bỏ xuống. Anh không muốn nhìn cảnh tượng khó coi đang diễn ra trước mắt, nhưng khó thể rời ra. Thùy Vy, vợ anh, đang lõα ɭồ trói tay trên giường, im lặng thút thít cho một gã mập không giống người say mê ngậm mυ'ŧ hai bầu vυ' nàng. Bàn tay to béo của gã đưa xuống giữa hai chân nàng, chụp vào âʍ ɦộ nàng, day day liên tục. Trung Nghĩa quay mặt đi lại nhìn thấy cảnh gã Bắc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng bên cạnh, tay dọc dọc cái dươиɠ ѵậŧ căng cứng đợi tới phiên. Anh chỉ biết cúi đầu che kín mặt.
– Ư…
Thùy Vy kéo căng hai cánh tay bị trói, người nàng oằn lên. Âʍ ɦộ nàng bị tay anh tấn công thô bạo. Khi xưa anh luôn nhẹ nhàng, nhưng kể từ ngày hôm đó, anh trở thành thô bạo như vậy. Cửa mình nàng chưa kịp ẩm ướt đã bị anh cường bạo đút một ngón tay vào. Thùy Vy thấy đau rát, ngón tay anh sao lại to như vậy.
– Anh ơi… Em đau…
– Ờ… Để anh nhẹ lại…
Giọng Trung Nghĩa vang lên trả lời Thùy Vy. Nhưng sao nàng nghe nó như vang từ phía bên kia, không phải ngay trên người mình. Nàng hơi nhíu mày. Nhưng bàn tay bên dưới liên tục hoạt động và cái miệng tham lam trên ngực không cho nàng thời gian suy nghĩ. Âʍ ɦộ nàng bắt đầu rỉ nước, ướt đẫm bao trùm ngón tay mập béo của anh. Nó ra vào không khó khăn nữa. Hai chân Thùy Vy mở ra, giang rộng sang hai bên. Cơ thể nàng bắt đầu rạo rực hưng phấn.
Thấy Trung Nghĩa gục mặt xuống không nhìn. Gã Bắc đã thèm không chịu nổi bước đến cạnh giường. Hắn nhẹ nhẹ đặt tay lên bầu vυ' còn trống của Thùy Vy. Thấy nàng không phản ứng, hắn bắt đầu mân mê nhào nặn. Những ngón tay hắn miếc miếc lên cái núm đỏ hồng còn ướt nước miếng của gã Tùng, se se cảm nhận nó đang săn cứng lại. Thùy Vy đang trong cơn tê dại, chợt thấy gì đó không đúng. Một tay anh bóp bên ngực trái nàng, đưa vào miệng, tay kia của anh không ngừng chọc ngoáy tấn công âʍ ɦộ nàng… Vậy tay ai đang sờ nắn bầu vυ' bên phải của nàng? Thùy Vy rùng mình, vùng vẫy, hét lên.
– Không… Ai vậy? Anh ơi… Ai vậy?
Đang cúi gằm mặt cố nghĩ đến chuyện khác, đột nhiên tiếng hét hoảng sợ của Thùy Vy làm Trung Nghĩa giật bắn mình. Anh lao đến gạt phăng gã Bắc sang bên cạnh, lúng túng chưa biết trả lời Thùy Vy thế nào.
– Haizz… Lén lén lút lút… Không thú vị… Em nó đã biết thì cho biết thôi… – Gã Tùng mất kiên nhẫn, lột phăng chiếc khăn đen che mắt Thùy Vy.Vừa nghe giọng nói hắn là Thùy Vy đã run lên bần bật. Ánh sáng chói lòa làm nàng nheo mắt rồi chậm rãi nhìn rõ sự thật đau đớn đang bày ra trước mắt. Khuôn mặt béo ị kinh tởm kia lù lù ngay trên ngực nàng… Bên cạnh là gã Bắc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tay cầm dươиɠ ѵậŧ căng cứng như chờ đợi. Sau hai người là Trung Nghĩa, người chồng, người nàng yêu thương tin tưởng nhất. Mặt anh đỏ bừng cúi thật thấp, không dám nhìn nàng.
– Tại sao? Tại sao anh làm như vậy? – Mắt nàng rưng rưng, nước mắt tuôn ra như suối.
– Em còn hỏi tại sao? – Trung Nghĩa vò đầu, mắt đỏ hoe vì tức giận. – Em không biết lỗi lầm của mình đã để lại hậu quả gì sao? Thằng nhóc con kia còn quay video, sắp đi rêu rao cả trường kìa. May là nhờ hai người này phát hiện ra kịp thời…
– Không… Em không tin… Ngạo Thiên không bao giờ làm chuyện đó… Anh bị họ lừa rồi… – Thùy Vy gồng cứng người, nhưng không thoát được hai chiếc còng.
– Sao em biết không có? Em tin thằng nhóc đó vậy sao? – Trung Nghĩa tức giận gầm lên.
– Phải… Em tin Ngạo Thiên. Vì… chuyện đó xảy ra vốn do em chủ động, cậu ta không biết để chuẩn bị gì hết… Vì… Cậu ta không bao giờ bán đứng bạn bè, cũng như không bao giờ bán đứng em.
– Tốt… Là tôi khốn nạn… Là tôi bán đứng cô… – Trung Nghĩa gầm lên.
Trung Nghĩa tức giậm hầm hầm đi ra ngoài dập cửa lại thật mạnh. Thùy Vy nhắm chặt hai mắt, lệ nóng tuôn trào trên mặt. Anh đã đi, thế là hết. Niềm hy vọng duy nhất còn lại của Thùy Vy cũng tắt ngấm.
– Hắc hắc… Em ngoan ngoãn đi… Bọn anh sẽ làm em sung sướиɠ. – Gã Tùng tiếp tục vuốt ve khắp thân thể ngà ngọc của Thùy Vy.
Gã lùi người xuống bên dưới, giở hai chân nàng ra. Không chút phản khán. Linh hồn Thùy Vy như đã chết. Từ lúc chiếc khăn đen lột bỏ, từ lúc anh xoay người đi ra ngoài, linh hồn nàng đã héo rũ tiêu tan. Gã Tùng say mê nhìn hai mép âʍ ɦộ hồng hào mọng nước của nàng. Hắn thèm thuồng vục mặt vào. Miệng hắn ngậm kín, mυ'ŧ thật sâu. Gã Bắc không chờ nữa, tham lam nhào nặn hai bầu vυ' căng tròn của nàng. Cảm giác ray rứt nhục nhã làm nàng muốn khóc, nhưng nước mắt đã cạn không còn. Thùy Vy đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cơ thể chốc chốc lại run lên từng đợt.
‘Rầm’.
Đột nhiên cánh cửa bật tung. Một thân hình cao lớn quen thuộc của Ngạo Thiên lao vào. Sau lưng hắn là một cô gái tuyệt đẹp, kiêu sa – Huyền Như. Ngạo Thiên hai mắt đổ lửa, gầm lên một tiếng như mãnh hổ xổ chuồng. Hắn lao vào đá văng hai thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên mình Thùy Vy.
– Vy… Trời ơi… Hai thằng khốn nạn…
Huyền Như hét lên, vội vàng khoát tấm chăn che kín thân thể Thùy Vy. Bên ngoài còn rất nhiều người. Một toán hơn mười người cảnh sát, Tuân, Trung, hai con bé Tình Nhi cũng đến. Tuân và Trung cũng nghiến răng lao vào cùng Ngạo Thiên đấm đá túi bụi hai gã thanh tra.
– Á… Cứu cứu mạng… Nó dám đánh cán bộ… Cảnh sát…
Đám cảnh sát vẫn đứng im, quay sang nhìn một người mặc quân phục đứng tuổi. Ông ta nhăn nhó bước đến, giọng hơi nài nỉ:
– Đừng đánh… Đừng đánh nữa… Chết người đó…
– Á… Các người làm gì vậy? Ngăn ba thằng điên này… Bọn tôi chưa bị tuyên án… Tôi vẫn là thanh tra… – Gã Tùng béo kêu gào thảm thiết.
– Thanh tra nè… Thanh tra… – Tuân Trung cùng lúc đạp vào cái mặt béo ị của gã.
– Đừng… Hắn nói đúng đấy… Hắn chưa bị tuyên án… Không thể đánh… Đừng làm khó bọn tôi mà… – Lão cảnh sát vò đầu bức tai nhìn khối mỡ biến dạng dưới sàn nhà liên tục kêu eng éc như heo chọc tiết.
– Thôi đủ rồi.
Ngạo Thiên lên tiếng, Tuân Trung liền ngưng lại. Cả đám cảnh sát thở phào nhẹ nhõm.